Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 260: Bị đâm sau lưng




Tôi đột nhiên có chút lo lắng, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng khách. Nếu noi mười năm nay, đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, rất nhiều những việc nghiêm trọng tôi đều đã trải qua. Tôn Hữu Đạo tuy là quan hệ không thân lắm với tôi, nhưng cũng là thân cận. suy nghĩ cho kĩ phiền phức này vẫn là do có người trong “Đoàn đội” của tôi lộ ra, việc này trước đây chưa từng có.

Tổ chức của đoàn này, tôi đã bỏ bao tâm huyết, không thể vì một người mà sụp đổ được.

“Cha, chính là bảng vốn đó sao?”

Tôi đi lại hỏi.

“Từ kết quả điều tra là số tiền đó và rượu, thuốc nữa. nhưng…”

‘Nhưng sao?”

“Nghe nói còn có vấn đề tác phong, khi công tác ở thành Nam Phương, còn qua lại với gái nữa….”

Tôi tức nổ đom đóm mắt, tên này thật đáng trị.

Tôi hỏi: “Cha, việc nàym cha tính thế nào?”

Cha lại hút điếu thuốc thứ 2, nói: “Cây ngay không sợ chết đứng”

Tôi vỗ đầu, vỗn là biết có hỏi cũng như không, cha giống Nghiêm Ngọc Thành, tư tưởng chính thống, tuy thấy Tôn Hữu Đạo có năng lực, nhưng anh ta xảy ra “Vấn đề” thì rất khó thấy hai vị làm sai nguyên tắc.

Tôi ngồi xuống, trầm ngâm suy nghĩ. Khá lâu, nói với cha : “Cha, việc này, con muốn tham gia”

Cha nhìn tôi, lắc đầu nói: “Cần chú ý chiến lược….bây giờ rất nhạy cảm….”

“Con biết, cha yên tâm..”

Sáng sớm hôm sau, tôi vội vàng “Ra lệnh triệu tập, tất cả thành viên của “chính phủ lập sẵn”. bao gồm cả Uông Văn Khải kết giao sau khi thành phố Bảo Châu thành lập. thông báo tới các thành viên như sau:

ủy ban thường vụ khu vực Tú Thành, bí thư ủy ban pháp luật chính trị Lương Quốc Cường, phó trưởng huyện ủy ban thường vụ, ủy ban huyện Hướng Dương Trần Lập Hữu, phó cục trưởng cục tài chính thành phố Bảo Châu Tiêu Chí Hùng, cục trưởng cục công an khu Tú Thành Uông Văn Khải, cục trưởng cục doanh nghiệp huyện Hướng Dương Giang Hữu Tín, phó cục trưởng cục công an huyên Hướng Dương Trình Tân Kiến, thư kí của bí thư huyển Hướng Dương cậu Trần Thành Lâm, thư kí hiện nay của cha Liêu Thuận Lợi, trưởng quản lý cổ phần doanh nghiệp kinh doanh cục doanh nghiệp huyện Hướng Dương cậu bẩy Trần Thành Thắng, thêm cả Liễu nha nội vừa tròn 1 bàn 10 người.

Khi tôi lần lượt thông báo, cũng không nói nguyên nhân chỉ nói rằng bạn bè lâu ngày không gặp hi vọng có thể bỏ ít thời gian để họp mặt. Những người này cũng rất biết giữ thể diện, giống như sư phụ của tôi Trần Lập Hữu và Tiêu Chí Hùng, như bây giờ là những cán bộ cấp phó huyện có thực quyền trong tay, tại thành phố nhỏ như Bảo Châu, cũng coi như nhân vật oai phong, nhưng khi thấy tin triệu tập cũng không từ chối, mà đồng ý ngay.

Để bảo mật đến khi gặp mặt, tôi liền thuê ngay mấy khoang ghế để tránh tai vách mặt rừng. cơm rượu cũng đã chuẩn bị từ sớm, người đến cái là có thể bảo nhân viên bê lên, rồi khóa chặt cửa lại.

Lương Quốc Cường cau mày hỏi: “tiểu Tuấn, sau phải làm ra vẻ bí mật thế?”

Tôi cười nói: “sự việc quan trong, không thể lộ ra ngoài”

Mọi người vốn chỉ coi đây là tụ họp thông thường, không ngờ khi nghe tôi nói câu này tất cả đều sửng sốt.

“Nào, ăn uống trước đã, cơm no rượu say rồi nói chuyện chính”

Tôi nâng chén trước. Trình Tân Kiến lập tức đứng dậy, chúc rượu cả nhà.

Người nay hiện nay cũng đã đảm nhiệm mấy năm chức phó cục trưởng cục công an rồi, bình thường trước mặt những tên côn đồ thì nghiêm nghị, nhưng trước mặt tiểu Tuấn thì vẫn “Lính hầu”, xem ra cũng là không quên được gốc gác của mình.

Trong nhóm người này, Lương Quốc Cường là sư phụ của tôi, Giang Hữu Tín là anh rể tôi, trần thành lâm là cậu ruột, nhưng đã đến đây rồi thì cũng coi tôi là trung tâm.

“Việc của Tôn Hữu Đạo, mọi người đã nghe cả rồi chứ?”

sau ba tuần rượu tôi hạ đũa, không vòng vo mà hỏi ngay. Nghe tôi nhắc tới chuyện chính, mọi người đều tập trung, gật đầu.

“Tôi muốn biết chân tướng sự việc”

Tôi từ từ nói.

Mọi người nhìn nhau có chút khác lạ trong sắc mặt.

“Mọi người không phải hiểu nhầm, đây không phải là ý của cha tôi, cũng không phải ý của bác Nghiêm, chỉ đơn giản là ý của tôi, Tôn Hữu Đạo quen tôi không phải ngày một ngày hai, cũng đã trải qua 6 năm sóng gió, tôi khong thể thấy bạn chết mà không cứu…”

Câu nói này xem như là trọng tình trọng nghĩa.

“Tuấn thiếu gia, cần chúng tôi làm gì, cậu cứ lên kế hoạch đi. Trình Tân Kiến tôi bảo đảm sẽ không hồ đồ!”

Trình Tân Kiến không hổ danh là trung thần của tôi, lập tức tỏ thái độ ủng hộ rồi.

Giống như những người ở đây, cũng có quan hệ tốt với Tôn Hữu Đạo. nhìn thấy bạn hiền rơi vào “Chỗ khó”, đương nhiên cũng sẽ cảm thấy có chút lo lắng.

“Trước mắt, án của Tôn Hữu Đạo, là nằm trong tay của khu Tú Thành, tôi cũng không cần các vị phải can thiệp vào việc phá án của ủy ban kỉ luật, chỉ là muốn tìm hiểu chân tướng sự việc, mọi người tìm cách đi, ngày mai lại tụ tập bạn bè lần nữa, hi vọng đều sẽ có một phương án giải quyết!”

Những thành viên trong nội các đều tập trung tại thành phố Bảo Châu, nếu như tập trung các quan hệ nhỏ cảu các vị quan này lại thì có thể thành lập được một quan hệ vô cùng rộng lớn.

Bổn nha nội vừa lên tiếng kêu gọi tất cả mọi người đều vội vàng hành động ngay.

Không phải bổn nha nội có cái uy quá lớn, cũng không phải chỉ vì hai vị quan lớn phía sau, mà cái nhắc tới ở đây chính là “Ccùng chung mối thù”, “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”

Tiểu Tuấn nói đúng, không thể để một người khi gặp nạn lại không có lấy một người bạn bên cạnh được, nhưng cái mà tôi không ngờ tới chính là, trong đó người có năng lực nhất, hành động nhanh nhất, lại là người “Nhập vi” cuối cùng Uông Văn Khang, cho dù người này trước mặt quan lớn thì vào luồn ra cúi, nhưng với những người cùng cấp bậc, lại tỏ rõ cái uy phong của mình, chỉ cần nhắc tới cục trưởng cục công an Uông Văn Khang thì bất kì ai cũng phải giữ cho chút thể diện.

Cũng không biết anh ta hành động như thế nào, Uông Văn Khang văn khải lại trực tiếp đến gặp Tôn Hữu Đạo hữu đạo, người bị ủy ban kỉ luật khống chế.

Thấy Uông Văn Khang, Tôn Hữu Đạo rất ngạc nhiên.

Làm sao mà cơ quan tư pháp đã tham gia vào, còn cục công an thì lại gián tiếp điều tra thế này? Nhưng, nghị kĩ thì cũng đúng, những án thế này, thì chuyển sang cơ quan tư pháp, cũng là cách gián tiếp tham gia của việc kiểm sát, dù sao cũng có liên hệ với cục công an, nhưng cũng chỉ cần giam giữ và thẩm tra thôi sao lại phải động tới cả trưởng cục công an chứ?

Sau khi Tôn Hữu Đạo nhận công tác tại văn phòng thu hút thương nghiệp, thì tôi cũng từng giới thiệu Uông Văn Khang cho anh ta, Tôn Hữu Đạo là người ngoại giao giỏi cho nên cũng nhanh chóng làm thân được với Uông Văn Khang, bâ giờ đã thành anh em “Chung lưng đấu cật” rồi.

Nhưng cũng chẳng ai ngờ được, huynh đệ chốn quan trường thay đổi khôn lường, khi còn đương chức thì anh em, khi mất rồi, nhất là khi gặp khó khăn thì cũng chẳng biết còn huynh đệ hay không nữa.

Nhanh như vậy, mà đã thấy Uông Văn Khang tới Tôn Hữu Đạo cảm thấy có chút bất ngờ.

“lão Tôn Hữu Đạo, khí sẵN vẫn tốt nhỉ”

Uông Văn Khang cười nói.

Tôn Hữu Đạo vẫn trấn tĩnh lại, cũng mỉm cười, nói: “cục trưởng Uông Văn Khang, lúc này còn đến thăm tôi, không sợ liên lịu sao?”

“Liên liụ gì chứ? Trước khi vấn đề được điều tra làm rõ, mọi người vẫn là đồng chí mà..”
Uông Văn Khang giải thích.

Thấy thái độ đó của Uông Văn Khang, Tôn Hữu Đạo cũng chưa thể đoán được mục đích đến đây của Uông Văn Khang cho nên chỉ đành cười theo không nói câu gì.

Uông Văn Khang nhìn trước ngó sau, hai cán bộ ủy ban kỉ luật đã đi rồi, ít nhất cũng phải cách đó khác xa, thời gian có hạn, khi đó cũng không thể vòng vo được, liền nói nhỏ:

“Hôm qua tiểu Tuấn đến, bảo chũng tôi tập họp 1 lần, cậu ấy muốn biết việc này là sao?”

“Tiểu Tuấn đến ư?”

Tôn Hữu Đạo lập tức vô cùng kinh ngạc.

“Nhỏ tiếng chút…”

Uông Văn Khang vội vàng nhắc nhở.

“…thời gian không nhiều, cậu nói những điều cần nói đi”

Tôn Hữu Đạo choáng một lát, mới có thể trấn tĩnh lại, thở dài nói lại truyện cho Uông Văn Khang.

Khi mà anh em bốn phương tập trung hành động tôi lại đưa bạn gái đi chơi tết thanh minh. Nơi đến là hồ nước thắng lợi khi Tú Thành, kì thực tết thanh minh (đạp thanh) là vào khoảng tháng ba – thời gian muôn hoa khoe sắc, thời gian này mà đi chơi, thì cũng chẳng có gì. Màu sắc xanh của cỏ tại khu thắng lợi này đã trở lên khô héo cả rồi. Nhưng điều này không ảnh hương đến việc sáng tác của nghiêm phi, sau lưng là cả bộ đồ vẽ quả thật không hổ danh học mỹ thuật.

Đồng hành cùng chúng tôi còn có cả Nghiêm Minh và chị hai, và ban thân duy nhất của nghiêm phi thời phổ thông là tuệ tuệ.

Tuệ tuệ lần này kết quả thi phổ thông không tốt, chỉ có thể học tại trường bình thường của Bảo Châu thôi. Gia đình cô ta sau khi bàn bạc quyết định sau khi học xong sẽ sắp xếp cho công tác, tuy định cho làm giáo viên với một cô gái thì công việc này cũng không tồi, cho nên đã vui vẻ đến ghi danh tại trường sư phạm.

Nghiêm Phi vừa trở về, thì đã vội vàng chạy tới tìm bạn cũ tuệ tuệ rồi. nghe nói hồ nước thắng lợi này vốn Nghiêm Minh không thích lắm. Anh ta và cha tôi giống nhau, không có hứng thú với chuyện câu cá, nhưng cũng đành chiều Nghiêm Phi mà nhẫn nhịn đến đây.

Ánh mặt trời cuối thu, ấm áp, chiếu lên khắp cơ thể chỉ cảm thấy có chút gì đó “Say” chứ không thấy “Gắt”

Bổn nha nội cầm cần câu ngồi chăm chú câu cá,còn Nghiêm Phi thì bắt đầu pha mầu và vẽ.
Nghiêm Minh ở bên cạnh tôi, chán nản, ngay cả chuẩn bị mồi câu cũng là chị hai làm hộ cho. Quan hệ chị em giữa chúng tôi không thật hòa thuận, nhưng nhìn cách chị ấy chăm sóc Nghiêm Minh như vậy có lẽ là thật sự thích người này.

“Anh Minh, xưởng trưởng của xưởng đúc, làm vừa ý chứ?”

Tôi cười hỏi.

“hơi mệt một chút, không dễ làm như trong quân đội”

Nghiêm Minh nói.

Cần phải nói là Nghiêm Minh và tôi trước nay không thật thân thiết, chẳng qua mấy tháng nay tôi đã giúp đỡ công việc của anh ta, anh ta khách khí vẫn khách khí, trong long vẫn có khoảng cách, đặc biệt nguyên nhân là ngoài khoảng cách về tuổi tác ra, nguyên nhân chủ yếu là tôi “Sớm đã trưởng thành”. Từ sau khi tôi xuất hiện, Nghiêm Ngọc Thành và giải anh lại thường xuyên khen ngợi,lấy tôi so sánh với anh ta. Cho nên cứ khi nào nghe thấy hai chữ” tiểu Tuấn” thì đã thấy có ác cảm rồi.

Bây giờ có tình cảm tốt với chị hai thì quan hệ này cũng có chút thay đổi.

Thấy tôi và Nghiêm Phi có quan hệ ngày càng tốt, có lẽ quan hệ “Thông gia” đã chắc chắn sẽ thành, với tư cách cậu em vợ thì cũng không thể lạnh nhạt như trước được nữa, hơn nữa hiện nay Nghiêm Minh cũng đã là cán bộ cấp có cổ phần chính, trưởng của một nhà máy, không “Quần áo lụa là” như trước đây, đến đâu cũng có thể thể hiện cái uy của mình, dì giải nhắc tới đứa con này thì cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Tôi cười nói:”Thay đổi công xưởng cũ, mới đầu rất khó khăn, từ từ đi vào ổn định là rất tốt. tiêu thụ thành phẩm tốt thì những vấn đề khác sẽ không vấn đề gì”

Nghiêm Minh gật đầu, đột nhiên hỏi: “tiểu Tuấn, sao em lại thích câu cá thế?”

“Câu cá có thể giải tỏa ức chế, làm cho tâm hồn con người tĩnh tại. Anh bây giờ là xưởng trưởng rồi, mấy chục người đều đang phụ thuộc vào anh…em nghe nói trong quá trình huấn luyện thì có một hạng mục là tập thái cực quyền…”

“á? Có loại hình này? Tại sao huấn luyện không quân thái cực quyền?”

Câu này là Tuệ Tuệ đứng bên cạnh nói chen vào.

Nha đầu này thật không biết trọng tình trọng lễ gì cả. rõ ràng thấy chúng tôi đã đi thành đôi thành lữa cả rồi, chỉ co cô ta lẽ bóng, lại cứ đi theo, như kì đà vậy.

“Đạo lý và câu cá giống nhau, công tác lái máy bay cũng vậy, cần biết điều chỉnh hợp lý, cậu muốn tốc độ nhanh thì cần tăng tốc từ từ, nếu như nhanh quá thì có thể xảy ra sự cố…”

Tôi nhẫn nại giải thích. Tuệ Tuệ gật đầu, cảm giác rất khâm phục.

Trong lòng tôi có chút rao động, cô gái này thật sự có tiềm năng. Không nói câu nào chỉ cần dùng ánh mắt biểu đạt, thì đã có thể là rất rõ ràng rồi.

Nghiêm Minh nghe lời của tôi nói, không biết có những suy nghĩ gì, liền tháo mồi câu cũ ra, cho mồi mới vào, rồi quang cần xuống nước.

“tiểu Tuấn việc của Tôn Hữu Đạo căn bản đã làm rõ”

Uông Văn Khang vội nói.

Vẫn là tại khách sạn tú thành, vẫn những con người đó, chủ thiếu liêu thuận lợi, vì cha vẫn chưa rời văn phòng, anh ta cũng không thể rời đi được.