Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 227: Kim phú xương vào cuộc




Ha ha, người phụ nữ này, thật thù lâu nhớ dai. Tôi không quan tâm những kiêng kị giữa các vị quan trong trốn quan trường, bí thư Liễu đã là “đại ca” tôi chịu oan ức không nói với ngài thì nói với ai chứ?

Kim Phú Xương lại có chút ngại ngần, vội nói: “A Giai , hiểu nhầm nhỏ, coi như thôi đi”

Sắc mặt của cha lập tức có chút khó coi, nghiêm túc nhìn về phía tôi. Tôi cười nới: “Tình hình cụ thể con cũng không thật rõ. Nhưng con thấy hãy mời chị A Giai nói rõ ràng một chút cũng tốt, nếu như là hiểu nhầm, thì làm sáng tỏ, nếu như người ta làm việc không đúng thì nên phê bình chỉnh đốn, như thế cũng không có chút hồ đồ nào. Dù sao đây cũng ảnh hưởng lớn đến việc thu hút vốn đầu tư của thương nhân vào Bảo Châu”

A Giai nhìn tôi cười tươi, nói: “Công tử Liễu quá có lý”

Tôi vội vàng nói lại : “Chị A Giai , chúng ta là đất nước chủ nghĩa xã hội, gọi là công tử nghe không hợp lý cho lắm khó tránh có người hiểu lầm, chị cứ gọi em là Tiểu Tuấn là được rồi.”

Thật khó chịu, đã 16 tuổi rồi lại bị gọi là “Tiểu Tuấn ” cách gọi này như là bảo bối của người ta vậy.

A Giai cười ha ha, có lẽ cũng thấy cách gọi Tiểu Tuấn này hơi buồn cười, ngay lập tức gọi lớn một tiếng làm cho nha nội này cảm thấy quá xấu hổ. nhìn cô ta cũng đã hơn 20 tuổi rồi, sao lại vô tâm vô tính như vậy?chẳng nhẽ những người đẹp thì trí tuệ hơi kém sao?

“A Giai , đừng làm trò nữa”

Kim Phú Xương cười trách một câu.

Cũng biết hai người họ là quan hệ gì, nhưng nhìn bên ngoài thì Kim Phú Xương rất yêu thương cô ta.

“Cô A Giai rốt cuộc là chuyện gì, cô nói cho tôi biết đi”

Cha vội giục cô ta kể về chuyện gặp phải bên thị trưởng Tô.

Cha cũng hiểu ra, nghiêm túc nói: “Tiểu Trương đó, cũng đúng thật là, sao lại có thái độ đó để đón tiếp khách từ xa tới chứ? Chẳng có quy tắc gì nữa”

Kim Phú Xương là người khá hiểu mọi chuyện, biết chuyện này không ít thì nhiều sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của người trẻ tuổi đó, nếu nghiêm trọng hơn còn có thể sẽ ảnh hưởng tới cả quan hệ giữa cha và thị trưởng Tô. Ông ta là thương nhân, luận trên cái lợi ích của thương nhân mà nói thì, nguyên quán vẫn là người thành phố Bảo Châu, bạn bè thân thích cũng chỉ có vài người, cho nên cũng không muốn đắc tội với các lãnh đạo của thành phố Bảo Châu. Ngay lập tức cười nói : “Bí thư Liễu, tôi nghe có người nói, trước đây không lâu thì tại đây đã gặp một vụ thương nhân Hồng Kông đến đây lừa đảo, đồng chí Trương thận trọng một chút, cũng đúng thôi”

“Ha ha, đúng là có việc này. Nhưng tất cả mọi việc cần phân biệt xử lý, lửa đảo đương nhiên đáng giận, nhưng không thể vì thế mà sợ nghẹn không ăn. Với việc hai vị thành tâm thành ý muốn góp phần xây dựng quê hương, chúng tôi vô cùng hoan nghênh!”

Cha hiểu được lỗi lòng của Kim Phú Xương, liền cười ha ha, việc gì nên không nhắc tới thì bỏ qua, tránh để lại những vướng mắc trong lòng họ

“Kim tiên sinh là lệnh tôn hay lệnh tổ di dân sang Hồng Kông?”

Kim Phú Xương nghe xong liền hơi đỏ mặt, nói : “Nói ra thì Liễu bí thư lại cười, tôi là năm 50 trốn sang đó…”

Cha và tôi đều cảm thấy ngạc nhiên, thật không ngờ.

Kim Phú Xương thở dài nói: “Bí thư Liễu, Tiểu Tuấn , đã là đồng hương, tôi cũng không giấu hai vị, thời gian những năm 50, thật sự rất khó khăn, thành phần gia đình tôi là địa chủ…thật sự không thể tiếp tục sống được, đành phải mạo hiểm…”

Đã nói ra rồi thì cũng nói hết ra, Kim tiên sinh cũng không giấu thêm. Sự việc là như vậy.

“Bước nhảy” của những năm 50 và đại mất mùa thời gian sau, tôi chỉ tìm hiểu qua những tài liệu của kiếp trước, cha cũng từng trải qua thời gian đó cho nên chỉ gật đầu không hỏi thêm gì.

Thấy không khí có chút nặng nề, tôi liền cười nói: “Nói như vậy, tổng giám độc là tay trắng lập nghiệp, cúôi cùng lại tạo dựng được cả 1 cơ ngơi như hiện nay, thật tài giỏi..

Không ngờ câu nói tùy tiện này, lại tác động đến ông ta đến vậy : “Mới qua đó, ngôn ngữ không hiểu, lại không có vốn liếng gì, chỉ có thể làm chân sai vặt của họ, cuộc sống vô cùng khổ cực..”

Cha cũng không phải quan liêu bảo thủ, càng không vì xuất thân của ông ta mà có đối xử khác biệt, cười ha ha nói : “Bây giờ coi như là một ông chủ lớn rồi, khổ cực cũng đã qua. Kim tiên sinh lần này trở về quê hương dự định đầu tư vào hạng mục nào?”

“Bí thư Liễu, tôi vừa về, chưa thật hiểu tình hình phát triển của quê hương, muốn đi xem xét nhiều một chút, rồi mới quyết định, không biết có được không?”

Kim Phú Xương hỏi với ý thăm dò.

Ông ta dời quê hương nhiều năm rồi, với tình hình chính trị, kinh tế đều rất lạ lẫm, do đó mới có câu hỏi như vậy, không biết có gây hiểu nhầm gì không.

“Cái này đương nhiên là được…ừm, tôi bảo phòng làm viêc sắp xếp người đưa mọi người đi, tìm hiểu xong hãy nói tiếp”

“Cha, nhiệm vụ này giao cho con”

Tôi chủ động gánh vác trách nhiệm.

Kim Phú Xương vô cùng vui mừng: “Tiểu Tuấn đích thân đưa đi thì thật quá tốt”

Cha cười: “Con đi cũng được, nhưng vẫn phải sắp xếp người phòng ban đi cùng”

Điều này tôi cũng hiểu, dù sao phải tuân theo quy tắc.

Cha đích thân tổ chức buổi chiêu đãi giành cho Kim Phú Xương và A Giai , Tô Chí Tân cũng có mặt. đây cũng là cái cao minh của cha. Kim Phú Xương gặp chuyện khó chịu tại chỗ thư kí tiểu Trương của thị trưởng Tô, sớm muộn thì ông ta cũng biết, còn việc mà tôi đưa hai vị thương nhân này đến chỗ cha cũng không thể giấu người ta được. Do đó, vấn đề lại xảy ra, Tô Chí Tân có phần oán trách tôi cố ý bỏ qua thể diện của thị trưởng này.

Tiểu Tuấn của ngày hôm nay, đã không phải là nha nội mười tuổi khi còn ở huyện Hướng Dương nữa rồi, vừa đến thành phố Bảo Châu, một mình đánh bại ba tên lưu manh mang vũ khí lập lên một trang anh hùng hào kiệt, về mặt hành chính pháp luật cũng có những ảnh hưởng nhất định tới đội ngữ cán bộ tại đây. Còn tham gia thay đổi nội bộ và những người phụ trách chủ yếu tại cục công an. Tham gia vào những động tĩnh của viện kiểm sát thành phố,. Thậm chí chuyển giao xét xử cho hai bên cũng tham gia không ít. Nghe nói việc lật trần Lý Ái Quốc, trực tiếp ảnh hưởng đến thay đổi quản lý tại cơ quan hành chính cũng có tay tôi nhúng vào.

Một nha nội 16 tuổi có thể ảnh hưởng tới nhiều lĩnh vực như vậy có thể vẫn giống nhữ trước đây, mãi mãi trốn đằng sau để không bị ai trông thấy sao?

Cha mời Tô Chí Tân cùng tới dự, một là để xin lỗi Kim Phú Xương, hóa giải những hiểu lầm, hai là cũng nói với Tô Chí Tân những việc này chỉ là hiểu nhầm, ông cũng không nên nghĩ quá nhiều. chỉ vì những chuyện không đâu mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai vị lãnh đạo thật không nên.

Tính cách của cha là như thế, những sự việc bình thường cần đoàn kết các đồng chí lại, tập trung sức lực và tinh thần để tiến hành kiến thiết kinh tế. Trừ những trường hợp bất đắc dĩ, bắt buộc phải tranh chấp thì sẽ không để cho đối thủ có cơ hội phản kháng lại.

Bổn nha nội đương nhiên cũng có công lao trong chuyện này, theo lý thì cũng cần tham gia buổi chiêu đãi, nhưng đã có Tô Chí Tân ở đây tôi lại không muốn tham gia nữa, ăn cơm cùng những người này, phải tuân thủ quá nhiều quy tắc, không thể thoải mái tự do tự tại như ăn cơm cùng Xảo Nhi tại cửa hàng bánh mì được.

Tay nghề nấu nướng của Xảo Nhi ngày một giỏi, món thịt béo mà không ngấy, rất hợp khẩu vị của tôi, phải ăn tới bát thứ 4 mới thấy no.

Sau bữa cơm còn được uống trà, cùng Xảo Nhi nghỉ ngơi hai tiếng liền trên chiếc giường trúc, ngắm nhìn những nét thanh tú, cuốn hút người khác của cô ấy, vén tóc mai, muốt đôi má mềm mại, hương thơm của cô ấy cũng thật cuốn hút, đây cũng coi như cuộc sống sánh với chốn thần tiên. Như thế còn có ý nghĩa hơn là giả tạo ăn uống với những người kia.

Cơm tuy không ăn cùng nhưng Kim Phú Xương không thể không để ý tới.

Tay sai là tôi, cần có người chăm chỉ như tổng giám đốc Kim. Luận về tài sản, tôi chưa hẳn bên dưới ông ta. Chỉ là “Tổng công ty công nghiệp cơ khí Liễu gia sơn” hiện tại đang thiếu nhân tài. Tôi muốn tận dụng đường tuyến này của Kim Phú Xương để thu hút thật nhiều nhân tài về kĩ thuật và quản lý về phía mình.

Nói chuyện với Kim Phú Xương và A Giai về phòng khách cho cán bộ cao cấp, đến tận 9 giờ mới về nhà, nói chuyện với cha về việc bất ngờ gặp Kim Phú Xương tại cửa hàng bánh mì, đến việc ông ta gặp phải oan ức tại chỗ của Tô Chí Tân.

Cha cau mày. Tôi hơi chột dạ, sau đó mới ý thức được vừa rồi không cẩn thận nói ra chuyện tại cửa hàng bánh mì Xảo Xảo. thật khó tránh cha sẽ nghi ngờ?

Điều này có thể rất không tốt.

Cha thổ lộ tâm tình. Không luận đến những việc khác mà lại luận đến việc “Kim ốc tang kiều”
(Xây nhà nuôi vợ bên ngoài) việc kiểu này tuyệt đối không được lộ ra.

“Việc này, không được, nhất thiết cần cố chuyên gia đến phụ trách…”

Lo lắng không yên, cha đột nhiên nói ra một câu, tôi lập tức lại yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Tuấn , con làm sao vậy?”

Đúng là không ai hiểu con trai như cha, thấy tôi có chút khác thường, làm sao có thể qua mắt cha được?

“Bí thư cao kiến!”

Tôi cứ theo thói quen khen cha một câu.

“Đi đi, đừng có dùng những từ ngữ đó nói với cha, không linh đâu…cha nói cho con biết, tình hình cụ thể, đối đãi cụ thể, cần dùng những cách khác nhau để đối phó, thế giới này, không có cái nào là có thể luôn luôn linh nghiệm đâu..”

Cha cười dạy bảo tôi.

“Cha cao kiến!”

Tôi nói lại câu đó lần nữa, cố ý chụp cái mũ này thêm lần nữa.

“Được đó…, cha có lẽ đã từng nghe con nói, bên thành phố Giang Khẩu, thành lập phòng ban chuyên hu hút vốn đầu tư ngoại thương, có phải không?”

Tôi đập tay vào đùi, cười nói: “Quên mất cái này, khu vực Bảo Châu của chúng ta, hoàn toàn có thể dựa vào cách thức đó. Khu vực cấp đó, tôi tạm thời không chọn được người phù hợp, thành phố Bảo Châu, con thấy Tôn Hữu Đạo làm chức vụ này làm chủ nhiệm thật quá phù hợp”

Tôn Hữu Đạo con người này, đối đãi với người, thật là một tài năng.

Cha cười nói: “Con chạy thật nhanh, cha vẫn chưa nghĩ kỹ tới việc thiết lập hệ thống của phòng ban này, con đã chọn ngay được chủ nhiệm rồi?”

“Phòng ban này, con cho rằng không những nên xây dựng, mà càng nhanh càng tốt, cải cách đã 7 năm rồi, còn khu vực Bảo Châu chúng ta những thành tích đạt được trên lĩnh vực chính trị thật sự còn ít..”

Cha không vui nói: “Dục tốc bất đạt, khu vực lớn như thế này, con cho rằng giống như thôn Liễu gia sơn hay sao? Cơm đến cần ăn từng miếng một, bước cũng từng bước từng bước một!”

“Hi hi, nhưng thời gian không đợi người, cha, con nói cho cha biết, cửa hàng rượu Thu Thủy bên thành phố Giang Khẩu đã sắp khánh thành rồi, khoảng tháng 5 là đi vào hoạt động, tốc độ này nhanh không? Một nhà hàng lớn 9 tầng, chiếm tới 60 mẫu!”

Hoi nói hơi đắc ý.

“Nhanh như vậy?”

Cha vô cùng kinh ngạc, với việc tôi đầu tư vào nhà hàng Thu Thủy cha đã sớm biết.

“Đúng, chính là tốc độ Giang Khẩu, người ta có những chính sách, ủng hộ không phải là giả, nhưng khu vực Bảo Châu của chúng ta cũng không quá lạc hậu đúng không?cha, nhận định đúng sự việc mới làm, không có gì phải do dự, đây lại không phải vấn đề theo nguyên tắc nào cả? phòng ban chiêu đãi của khu vực, cần nhận được sự đồng ý của ủy ban, thì sẽ do bác Nghiêm đảm nhiệm còn bên thành phố do cha đảm nhiệm là được rồi.”

Cha suy nghĩ, gật đầu.

“Đúng, cha, con thật không biết xem ngày, cha chọn ngày tốt cho nhà hàng đi..”

Cha cười nói:”Việc này cũng cần tìm cha, cha lại không biết xem bói.”

“Cha đừng khách khí, chọn lấy một ngày, đây chính là nhà hàng của con”

“Cửa hàng này, không phải dùng danh nghĩa của con đấy chứ?”

Cha hỏi.

“Không, cha yên tâm đi”
Đến đây tôi mỉm cười đầy ẩn ý.