Mặc váy đầm màu trắng xinh đẹp, đi giày da mà xanh ngọc, hông thắt lụa hồng thành hình nơ bướm, mái tóc ngang vai cũng thắt nơ bướm màu hồng, cùng màu với nơ ở hông. Tiểu Tiểu trông đáng yêu vô cùng.
Thấy Liễu Tuấn đi vào cửa, Tiểu Tiểu là người đàu tiên phản ứng lại, lập tức từ phòng khách chạy ra, gọi:
- Cha nuôi.
Liễu Tuấn hơi khom người, vươn tay ra bế con gái lên, cười hả hả thơm gò mà hồng hào. Tiểu Tiểu ôm cổ y, rối rít hỏi:
- Cha nuôi, anh Dương Dương có tới không?
Trong nửa năm ở Ngọc Lan, Tiểu Tiểu và Dương Dương kết tình hữu nghị sâu đậm, thấy mặt là hỏi ngay.
- Anh Dương Dương phải đi học, không tới được.
- Con cũng phải đi học, mẹ nói xin nghỉ phép về thăm ông bà ngoại.
Tiểu Tiểu ngoẹo đầu nói.
Liễu bí thư vội giải thích:
- Ừ, Tiểu Tiểu hiện giờ học tiểu học, nghỉ phép cũng không sao. Anh Dương Dương học sơ trung rồi, không thể tùy tiện nghỉ phép.
Ở phương diện chiều con , Bạch Dương có vẻ như "anh hùng trí lớn gặp nhau" với Liễu bí thư, so với Tiểu Thanh, Xảo Nhi và Hà đại tiểu thư thì cưng chiều hơn nhiều lắm.
Tiểu Tiểu nói:
- Con cũng nói phải đi học, nhưng mẹ nói nghỉ phép cũng không sao cả.
Bạch Dương đi tới cười nói:
- Tiểu Tiểu, không được nói xấu sau lưng mẹ.
Tiểu Tiểu cười khanh khách.
Liễu Tuấn nói:
- Không sao không sao, Tiểu Tiểu thông minh nhất, có nghỉ phép vài ngày cũng không hề gì, vẫn cứ đứng đầu.
- Cha nuôi thật tuyệt.
Được biểu dương, Tiểu Tiểu liền ôm cổ Liễu Tuân thơm một cái.
Bạch tỉnh trưởng chiều con thì không sao, nhưng Liễu bí thư vừa chiều con, cô liền thấy không được, sao có thể làm cha như thế. Lập tức nghiêm mặt, không vui nói:
- Liễu bí thư, phương thức giáo dục này không đúng, không được chiều trẻ nhỏ. Tiểu Tiểu, sau khi trở về phải nghiêm túc học bù, bù hết những tiết học đã bỏ.
Liễu Tuấn và con gái mắt tròn mắt dẹt, Tiểu Tiểu thè lưỡi ra, hai cha con cùng cười lớn.
Thấy cảnh này Bạch phu nhân rất được an ủi.
Bà vốn còn lo Tiểu Tiểu và cha xa lạ, hiện giờ xem ra quá lo rồi. Xem ra Liễu Tuấn tựa hồ trời sinh có duyên với trẻ nhỏ, Tiểu Tiểu dù không gặp y nhiều, nhưng vẫn quyến luyến "cha nuôi".
Liễu Tuấn bế Tiểu Tiểu đi thẳng vào nhà.
Bạch lão gia tử đang ngồi ở ghế sô pha, cầm chén trà thơm, thi thoảng nhấp một ngụm, ung dung vui vẻ.
Lời mời này là Bạch Dương chủ động đưa ra, nói với Liễu Tuấn, chiều nay cô và Tiểu Tiểu tới thủ đô thăm cha mẹ, nếu Liễu bí thư có thời gian tới chơi.
Xem ra Bạch Dương đưa Tiểu Tiểu tới thủ đô cùng không phải chỉ là thăm ông bà, hẳn có mục đích để cha con gặp nhau thân thiết hơn một chút.
Hiện giờ Liễu Tuấn ở tỉnh D, Bạch Dương ở tỉnh A, gặp nhau thật sự không tiện, chỉ có thể tụ hội ở thủ đô, Tiểu Tiểu lại phải đi học, nếu như không nghỉ phép, e là một năm cũng chẳng gặp được một hai lần, như thế thì không hay.
Còn về mục đích khác mời Liễu Tuấn tới đây thì y cũng rõ.
Liễu Tuấn bế con gái tới trước ghế sô pha, chào hỏi Bạch Kiến Minh.
Lúc này Bạch Kiến minh mới đặt chén trà xuống:
- Liễu bí thư là quý nhất nhiều việc, còn nhớ tới thăm ông già này cơ à? Hiếm có nhỉ.
Liễu Tuấn cười ha hả, chẳng hề đề ý, chẳng đợi được mời, ngồi thẳng xuống ghế, Tiểu Tiểu bám dính lấy y, chẳng chịu ngồi dậy.
Bạch phu nhân liền gắt giọng:
- Cái ông này, đám nhỏ chưa về thì cả ngày nhắc mãi. Về rồi thì ông lại đuổi ra ngoài là sao?
Bạch Dương mím miệng cười, Bạch Kiến Minh thường ngày tự trọng thân phận, không lộ ra vẻ nhớ con cái. Không ngờ bị một câu nói của Bạch phu nhân vạch trần bí mật.
Bạch Kiến Minh cười, không phật ý.
Lỗ Tấn tiên sinh từng nói: Kẻ vô tình chắc gì là tay hào kiệt, người thương con sao chẳng phải đấng trượng phu?
Người ta già rồi, bất kể từng oai phong bao nhiêu, đều nhớ con cháu, cổ kim trong ngoài đều như thế cả.
Liễu Tuấn mang trà cho Liễu Tuấn rồi bảo Tiểu Tiểu:
- Tiểu Tiểu con về phòng xem hoạt hình đi, cha nôi và ông ngoại còn nói chuyện.
Tiểu Tiểu lắc đầu quầy quậy:
- Con không xem hoạt hình, con ở đây nghe ông ngoại và cha nuôi nói chuyện.
Không đợi cho Bạch tỉnh trưởng nói thêm cái gì, Liễu bí thư tranh trước, gật đầu liên tục nói:
- Được , Tiểu Tiểu ở đây cùng nói chuyện với mọi người.
Tiểu Tiểu đắc ý hếch mũi lên.
Bạch Dương chỉ còn biết lườm hai cha con một cái, có điều nghĩ lại, mình đưa Tiểu Tiểu về kinh chẳng phải để hai cha con thân cận hơn sao? Không khỏi bật cười.
Con trẻ lớn dần, nhiều chuyện không thể giấu mãi được, địa vị Liễu Tuấn ngày càng cao, cứ giấu chuyện này cũng không tốt, rất có khả năng tạo thành tình huống ngoài dự liệu.
Bạch Kiến Minh nói:
- Liễu Tuấn, chuyện Nam Hải làm được lắm. Có điều các đồng chí cũng có rất nhiều ý kiến bất đồng, sau này phải chú ý thêm một chút.
Từ sau khi Tiểu Tiểu ra đời, cảm giác của Bạch Kiến Minh với Liễu Tuấn đã thay đổi hoàn toàn.
Trước kia chỉ coi y như một vãn bối chăm chỉ hướng tới, còn về sau Liễu Tuấn đã thành người một nhà.
Sự kiện Nam Hải lần này trong đảng có khá nhiều tiếng chất vấn, bề ngoài nhắm vào việc Liễu Tuấn "tự ý dùng quân", ở dưới thể chế hiện tại, đó là nhược điểm lớn. Nhưng đằng sau rốt cuộc là gì thì mỗi người mỗi khác.
Với thân phận của Bạch Kiến Minh ông không thể ủng hộ Liễu Tuấn công khai, nhưng không có nghĩa ông không ra sức, trái lại ông còn ra sức rất nhiều.
- Vâng, sau này cháu sẽ chủ ý.
Liễu Tuấn vội nghiêm túc đáp, rồi đặt Tiểu Tiểu ngồi sang bên cạnh, Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi nghe ông và cha nói chuyện.
Dù cô bé hoàn toàn không hiểu.
Bạch Dương thì thầm cau mày , có chút lo lắng. Tâm tư của y, chỉ Bạch Dương lại chẳng hiểu sao? Đừng thấy miệng y vâng rồi, nhưng lần sau có chuyện tương tự vẫn cứ làm theo ý mình.
Sau tiếng súng ngoài khơi Nam Hải, một hình tượng lãnh đạo mạnh mẽ đã nổi lên, chẳng những ở dân gian và trong quan trường, thậm chí tầng lãnh đạo tối cao và các nguyên lão cũng thế. Chuyện đấu tranh sau lưng Liễu Tuấn đã âm thầm diễn ra, đương nhiên cái cớ không chỉ có một, kẻ muốn đạt được mục đích nào đó, dụng ý cũng không phải chỉ ở Liễu Tuấn và sự kiện Nam Hải.
Nhưng tâm tư của Bạch Kiến Minh cơ bản đặt ở trên người Liễu Tuấn, có lẽ thông qua Liễu Tuấn, kết quả cuối cùng sẽ ở trên người con cái mình. Chỉ có điều thủ pháp của ông rất lão luyện.
- Ừ, ý kiến của cháu trong đại hội này ra sao?
Bạch Kiến Minh hỏi sang chuyện khác.
Liễu Tuấn cười.
Đây mới là vấn đề Bạch Kiến Minh thực sự quan tâm.
- Cháu thấy hơi vội một chút, rất nhiều ý kiến còn chưa được thống nhất đã vội vàng đẩy lên chỉ khiến gây ra bất an, không hề cần thiết.
Liễu Tuấn không hề do dự đáp, ngữ khí rất bình tĩnh.
Bạch Kiến Minh hơi cau mày.
Bạch phu nhân cũng ngồi một bên, có điều bà chẳng quan tâm tới những thứ này, Bạch Dương xen vào:
- Kéo dài thêm một năm nữa, nội chiến càng nghiêm trọng. Đây là đại sự quốc gia, kéo dài lâu không hay.
Liễu Tuấn chỉ cười khôngnói.
Hai tháng trước, khi đại hội còn ở giai đoàn trù bị, trong đảng đã có kiến nghị, muốn "xác định thân phận" cho Tiết Viễn Sơn. Trong đó Bạch Kiến Minh là người ủng hộ kiên định nhất, đồng thời ra mặt làm rất nhiều công tác.
Bạch lão gia tử sốt sắng như thế làm rất nhiều người bất ngờ.
Luận giao tình riêng gữa Bạch Kiến Minh và Nghiêm Liễu, đáng lý ra ông không nên làm thế. Huống chi giữa Liễu Tuấn và Bạch Dương còn có những tin đồn không rõ ràng. Bạch Kiến Minh nếu ngả về phía Tương Hướng Kiệt thì càng hợp lý hơn.
Nếu như Tương Hướng Kiệt được ủng hộ, tựa hồ càng có lợi cho Nghiêm Liễu hệ.
Đương nhiên người trí tuệ chân chính sẽ không nghĩ vậy.
Ba năm trước đấu tranh với Minh Châu hệ, Nghiêm Liễu hệ dành được toàn thắng, hai năm qua, Nghiêm Liễu hệ giành được nhiều vị trí ủy viên TW và ủy viên dự khuyết TW. Thậm chí cán bộ tư lịch hơi thiếu hụt như Sài Thiệu Cơ cũng vững vàng lên vị trí tỉnh trưởng. Cho nên hiện giờ Nghiêm Liễu hệ cần là ổn định, không mạo hiểm. Để tiêu hóa hết chiến quả, để những cán bộ mới lên làm ra thành tích thật sự, chuẩn bị cho kỳ đổi khóa ba năm sau.
Cho nên thái độ của Nghiêm Liễu hệ trong việc này hơi mập mờ.
Mà xét từ tình thế hiện tại, đội ngũ dự bị của Nghiêm Liễu hệ với tư tưởng chỉ đạo đã hình thành, mục tiêu chiến lược lớn nhất là ủng hộ Liễu Tuấn, tranh thủ mười năm sau để y vươn lên đỉnh cao.
Chỉ có điều Nghiêm Liễu hệ không thể làm quá rõ ràng, khiến trong nội bộ hệ phái mất đoàn kết.
Điều này Bạch Kiến Minh nhìn thấu, nên ông mới đột nhiên đứng ra ủng hộ Tiết Viễn Sơn, xác đinh thế cục, tranh thủ nhiều sự ủng hộ hơn cho Nghiêm Liễu hệ nhất là cho Liễu Tuấn, đảm bảo mục địch chiến lược mười năm có thể thành công.
Thực ra vấn đề này ba năm sau đổi khóa cơ bản sẽ phải được xác định.
Hiện giờ Nghiêm Liễu hệ không thể tiêu hao quá nhiều nguồn lực.
Chính trị rốt cuộc là trao đổi và cân bằng.