Mặc dù tối hôm qua bị dằn vặt khá kịch liệt, nhưng Liễu Tuấn vẫn tỉnh dậy sớm hơn Hà Mộng Doanh. Tuy nhiên khi Liễu bí thư xuống giường, mặt trời vẫn chiếu tới mông. Về phần Hà đại tiểu thư, vẫn kê cao gối mà ngủ, vì Hà Mộng Doanh xưa nay vẫn rất mê ngủ mà. Đoạn thời gian trước, tại Phủ Khương quả thực rất mệt mỏi, tối hôm qua lại bị Liễu Tuấn dằn vặt cho một trận, lúc này ngủ vẫn còn chưa đủ!
Thân hình duyên dáng của Hà Mộng Doanh cuộn thành một hình cung trong tấm chăn lụa mềm mại, mái tóc thật dài xõa trên gương mặt, có vẻ rối bời. Liễu Tuấn mỉm cười, cũng không đi quấy rối chị, y tựa ở đầu giường, châm một điếu thuốc, rất thoải mái hít một hơi, nhìn Hà Mộng Doanh, vươn tay cẩn thận chỉnh lý tóc trên mặt cho chị.
Vốn tưởng rằng Hà Mộng Doanh còn đang trong giấc mộng, không ngờ khi Liễu bí thư chuẩn bị thu tay về, Hà Mộng Doanh liền cựa quậy, nhấc cánh tay lên đè lại bàn tay của Liễu Tuấn, đặt nó trên mặt mình.
Liễu Tuấn liền bỡn cợt, cong lại bắp đùi trong chăn, đầu gối liền đỉnh tới một địa phương vô cùng mềm mại tròn trĩnh.
Hà Mộng Doanh lại nhích về phía trước thêm, làm cho bộ phận vểnh cao mềm mại của mình càng dán chặt với đầu gối cứng rắn của Liễu Tuấn.
"Dậy đi!"
"Không. . ."
Hà Mộng Doanh lắc đầu, tuy nhiên vẫn ưỡn người về trước, đặt đầu gối lên bụng Liễu Tuấn, rất khoan khoái thở dài, bộ dạng hình như rất thỏa thích.
Liễu Tuấn cười cười, cũng không để ỷ, tiếp tục nhàn nhã hút thuốc.
"Này, anh vẫn còn chưa trả lời vấn đề của em đấy. . ."
Hà Mộng Doanh bỗng nhiên nói.
"Vấn đề gì?"
Liễu Tuấn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, có vẻ như Hà đại tiểu thư vừa mới tỉnh lại mà thôi, có đặt câu hỏi khi nào đâu?
"Vấn đề gì nữa? Tối hôm qua em đã hỏi cả chục lần, anh toàn không chịu trả lời nghiêm chỉnh, hôm nay cũng đừng nghĩ trốn tránh nữa, phải thành thật trả lời."
Hà đại tiểu thư cũng ngồi dậy, "hung tợn" nhìn thẳng vào Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười nói: "Tối hôm qua em có hỏi gì hả? Mà em có thời gian để hỏi nữa hả?"
"Đáng ghét, còn không phải là bởi vì anh. . ."
Hà Mộng Doanh nhất thời trợn trắng mắt, sau khi lườm một cái mới bỗng nhiên "tỉnh ngộ", người này đang mượn cớ để đánh lạc đề tài: ". . . Đừng nghĩ lừa dối em nữa, nói mau. Tới cùng là anh làm sao biết trận động đất lần này? Lẽ nào anh thật sự là thần tiên sống?"
Vấn đề này, vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu Hà Mộng Doanh. Thời gian cứu trợ Phủ Khương, Hà Mộng Doanh không có thời gian đi ngẫm nghĩ, tối hôm qua khi đối mặt với Liễu Tuấn, liền không thể nhẫn nại được, lập tức
thẩm vấn.
Nhưng chuyện này lại là bí mật lớn nhất của Liễu bí thư, bất kể như thế nào cũng không thể nói ra được, mà có nói Hà Mộng Doanh cũng tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng muốn nói dối để biện hộ cho qua thì quả thực không dễ gì, Hà đại tiểu thư cũng không phải là người dễ lừa dối.
Cho nên tối hôm qua Liễu bí thư liền áp dụng biện pháp đúng đắn nhất, lấy hành động thực tế để ngăn chặn cái miệng của Hà đại tiểu thư. Mỗi lần Hà Mộng Doanh nhắc tới chuyện này, Liễu Tuấn liền không chút do dự phát động một vòng "tiến công" mới. Chỉ là kể từ đó, Hà Mộng Doanh đã bị dằn vặt đến thảm, sau đó sức cùng lực kiệt, không còn sức lực để mà trợn mắt với Liễu Tuấn nữa, lúc đó mới bưng bít được.
Không ngờ buổi sáng mới vừa tỉnh dậy, Hà Mộng Doanh lập tức nhắc lại chuyện cũ, bày ra tư thế không đạt mục đích thề không bỏ qua. Xem ra nghi vấn này không được giải đáp, đoạn thời gian rất dài sau này, Hà Mộng Doanh đều không có biện pháp để bình yên được.
Ngẫm lại xem, thường thường nằm úp trên người mình là một vị thần tiên, trong lòng ai mà không khiếp đảm cho được?
Nhất định phải làm cho rõ việc này.
Liễu Tuấn không khỏi cảm thấy đau đầu. Trong số những cô vợ của y, độ lỳ lợm của Hà Mộng Doanh gần bằng cả Tiểu Thanh, hình như còn hơn cả Trầm Nhiêu. Việc này không cho chị một sự giải thích rõ ràng, sợ rằng từ nay về sau sẽ trở thành một tâm bệnh của Hà Mộng Doanh, hễ động một tí là lấy ra để om sòm với Liễu bí thư.
"Không phải đã nói với em rồi sao, việc này không có quan hệ gì với anh hết, tất cả đều là công lao của Khuất Hiểu Đông. Họ mới là nhà khoa học, anh không phải!"
"Hừ! Anh cứ tiếp tục giả bộ đi. Em nói cho anh, lúc động đất xảy ra, em có ở cùng với Khuất Hiểu Đông. Khi đó, miệng của anh ta ngoác to đến nổi nhét được cả quả trứng vịt! Sau đó còn không ngừng lẩm bẩm. . ."
Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày: "Anh ta lẩm bẩm cái gì?"
"Anh ta lẩm bẩm, thật sự động đất rồi. . .thật sự động đất rồi. . . Liễu bí thư thật đúng thật rồi. . .Anh nói đi, đây là do anh ta dự đoán được không?"
Hà Mộng Doanh thiếu chút đã làm ồn lên.
Khuất Hiểu Đông này, tâm lý tố chất cũng thực sự phế vật quá!
Liễu Tuấn không khỏi oán thầm vài câu.
Tuy nhiên ngẫm lại, hình như cũng không thể trách Khuất Hiểu Đông có tâm lý tố chất kém. Lúc đó thân lâm kỳ cảnh, mặt đất lắc lư rung động, khi đối mặt với uy lực quá lớn của thiên nhiên, mấy ai có thể thực sự làm được "Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không sợ hãi"!
"Nè, việc này chỉ có thể nói ở đây thôi đấy, đừng để truyền ra ngoài. Bằng không thì Khuất Hiểu Đông sẽ bị nguy mất, làm không tốt người ta còn tưởng rằng có ngươi cố ý nhằm vào anh ta, em cũng bị phiền phức."
Sau khi Liễu Tuấn oán thầm, liền trịnh trọng nhắc nhở.
"Em biết rồi, anh không cần dạy. Nhưng anh phải nói cho em biết, sao anh biết được trận động đất này. . .anh. . .anh chắc không phải đến từ thế giới tương lai đấy chứ?"
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn chằm chằm, nét mặt hết sức kỳ dị.
Liễu Tuấn chỉ cười khổ.
Hà Mộng Doanh là người thứ nhất chân chính "hoài nghi" thân phận của y.
"Ừ, em đoán đúng rồi đấy. Anh là người đến từ thế giới tương lai, anh chuyển thế sống lại, tất cả những gì xảy ra ở thế giới này, anh đều đã tự mình trải qua."
Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, rồi rất nghiêm túc trả lời.
Lần này đến phiên Hà Mộng Doanh giật mình, tuy nhiên cũng chỉ lóe lên rồi trôi đi, trong mắt Hà đại tiểu thư lại hiện ra vẻ nghịch ngợm, nghiêng đầu hỏi: "Vậy, trong thế giới tương lai em là người thế nào? Em và anh trong thế giới kia có quan hệ gì?"
Liễu Tuấn vung tay lên nói: "Cái này còn hỏi sao? Em đương nhiên là vợ của anh rồi! Bất kể ở thế giới nào, em đều là vợ của anh hết, sao hả, em còn muốn gả cho người khác hay sao? Cũng phải hỏi anh có đáp ứng hay không nữa chứ!"
Hà Mộng Doanh cố nén ý cười, hỏi tiếp: "Như vậy, em đối với anh có tốt hay không?"
"Em nói là thế giới này hay là một thế giới khác?"
"Đương nhiên là thế giới khác!"
"Ha ha, không tốt!"
Liễu bí thư lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt rất không đồng ý: "Trong thế giới đó, em chính là một bà tám, suốt ngày cãi nhau với anh, rất đáng ghét!"
"Anh mới là bại hoại! Anh mới rất đáng ghét!"
Hà đại tiểu thư giận tím mặt, vươn nắm tay đấm tới Liễu bí thư.
Chỉ cần ở cùng với Liễu Tuấn, Hà Mộng Doanh vĩnh viễn đều có tâm tình vui vẻ như vậy, hồ đồ giống như một thiếu nữ thanh xuân.
"Chớ chọc anh à!"
Liễu bí thư lập tức đưa ra "lời cảnh cáo" nghiêm trọng.
"Em cứ chọc đấy!"
Hà Mộng Doanh càng "quá phận" hơn, không chỉ đấm loạn, cả người đều đè tới. Tuy nhiên rất nhanh, "sự phản kháng" của Hà đại tiểu thư liền bị "trấn áp" . . .
Khi điện thoại của Sài Thiệu Cơ gọi tới, Hà Mộng Doanh vẫn còn đang thở hổn hển không ngớt, cũng may Liễu bí thư thì không hề hấn gì.
"Thiệu Cơ!"
"Ha ha, bí thư, rảnh rỗi không?"
Thanh âm của Sài Thiệu Cơ có vẻ rất hớn hở. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng quả thực rất bận rộn, hiếm khi có cơ hội được thả lỏng. Đợi ngày mai về tỉnh, lại bận rộn với công tác thôi.
Lần gặp gỡ này, kỳ thực là Liễu Tuấn khởi xướng, ngày hôm qua đã thông tri cho đám người Sài Thiệu Cơ, Khuất Hiểu Đông, thương lượng là buổi trưa ngày hôm nay sẽ gặp nhau tại câu lạc bộ Trường Thành. Không ngờ mải triền miên với Hà đại tiểu thư, thiếu chút nữa đã làm lỡ thời gian.
"Ha ha, được, tôi sẽ qua ngay."
"Được, chúng tôi chờ bí thư."
Gọi là chúng tôi, vì ngoại trừ Khuất Hiểu Đông, còn có mấy người trưởng phòng giao thông Lưu Quang Hưng, cục trưởng cục năng lượng quốc gia Minh Dục. Thời gian Minh Dục tại Ủy ban Cải cách và Phát triển có quan hệ rất tốt với Lưu Quang Hưng, Sài Thiệu Cơ, cũng có qua lại thân thiết với Liễu Tuấn. Năm nay từ cục trưởng cục dự trữ vật chất quốc gia điều nhiệm đến đảm nhiệm cục trưởng cục năng lượng quốc gia mới được thành lập, cấp bậc đã đến Phó bộ. Hôm nay Sài Thiệu Cơ nhận được vinh dự cao thượng, bạn cũ đương nhiên phải tới để mà chúc mừng.
"Nhanh lên, bị muộn rồi!"
Liễu bí thư thuận tay vỗ lên mông Hà đại tiểu thư một cái, rồi nhảy xuống giường.
Hà Mộng Doanh vẫn còn thở hổn hển, dữ tợn trừng mắt với bóng lưng của y một cái.
Thật là không hiểu, tinh lực của người này hình như vĩnh viễn xài không hết!
Đợi đến khi Liễu bí thư và Hà lý sự trưởng chạy tới câu lạc bộ Trường Thành, cũng thiếu chút nữa thực sự đến muộn thật. Đương nhiên, cho dù y có muộn, đám người Sài Thiệu Cơ cũng tuyệt đối không trách tội.
Đến muộn, vốn là đặc quyền của lãnh đạo.
Về phần Liễu bí thư và Hà lý sự trưởng dắt tay nhau mà đến, mọi người cũng không thấy kỳ lạ. Liễu Tuấn và lão Hà gia thậm chí cùng bản thân Hà Mộng Doanh có quan hệ mật thiết, tại nơi thủ đô cũng không phải là bí mật lớn lao gì.
Nếu không phải vậy, cũng sẽ không phải là quỹ từ thiện Hoa Hưng xung phong đến tỉnh Du Trung.
Ngay lúc mùa hè nóng bức, địa điểm gặp gỡ được bố trí tại nhà hàng trên nước của câu lạc bộ Trường Thành. Người phụ trách của câu lạc bộ sớm đã dựa theo phân phó tối hôm qua của Hà cố vấn mà chuẩn bị một yến hội phong phú.
Mọi người vừa ngồi xuống trên nhà hàng trên nước ở lầu hai, Lưu Quang Hưng liền giơ ngón tay cái lên với Liễu Tuấn: "Liễu bí thư, rất giỏi. Đây thật đúng là kỳ tài ngút trời!"
Lời này của Lưu Quang Hưng cũng chính là lời nói trong lòng của mọi người đang ngồi đây.
Dự đoán của Khuất Hiểu Đông, diễn tập của Sài Thiệu Cơ, tuy là mắc xích quan trọng để tỉ lệ thương vong nhân viên tại trận động đất lần này giảm xuống mức độ thấp nhất, nhưng sự kiên trì của Liễu Tuấn mới là điểm quan trọng chân chính. Người thân cận đều biết Liễu Tuấn vì việc này đã làm ra nỗ lực to lớn.
Liễu Tuấn cười lắc đầu.
"Tôi kính Liễu bí thư một ly! Trạch bị thương sinh, công đức vô lượng!"
(Ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, công đức vô biên)
Khuất Hiểu Đông đứng dậy, bưng ly lên và nói với Liễu Tuấn, vẻ mặt tràn đầy sùng bái. Tiền căn hậu quả của việc này, không người nào rõ ràng hơn Khuất Hiểu Đông hắn. Vinh dự mà ngày hôm nay hắn nhận được, đều là do Liễu Tuấn ban tặng.
Liễu Tuấn cũng đứng dậy, bưng lên ly rượu: "Chúng ta cùng cạn nào. Ly rượu này chúng ta hiến cho các đồng bào gặp nạn trong trận động đất, cầu nguyện cho họ lên đường bình an!"
Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, yên lặng gật đầu.
Liễu Tuấn xoay người đi tới trước cửa sổ, rồi vẩy rượu xuống nước.
Dưới ánh nắng gay gắt của trời tháng 7, nước rượu tại không trung vẽ ra một đường vòng cung lập lòe kim quang chói mắt