Mâu thuẫn giữa Triệu Tiên Giác và Lưu Thiên Minh rất sâu, đây là điều ai cũng biết, nhưng cả hai cãi nhau tới tận thường ủy, không khỏi thái quá, không sợ mất thân phận trước mặt Liễu bí thư sao?
- Triệu bí thư, mời anh luận theo thực tế, không phải không có công ty khác hoàn toàn thu về quốc hữu, là tập đoàn Tứ Hải nhất định không thu về quốc hữu. Tình hình của tập đoàn Tứ Hải khác với các công ty dân doanh khác. Tài chính khởi đầu do nhà nước cấp, Trương Vạn Trung lấy danh nghĩa cán bộ quốc gia quản lý công ty, trước năm 92 nó là công ty dưới ủy ban thương mại Bách Đảo. Đây là chuyện thực, không ai phủ nhận được. Vì sao tập đoàn Tứ Hải không thể thu về quốc hữu? Trong chuyện này có vấn đề gì tồn tại?
Lưu Thiên Minh thu lại nụ cười nhất quán trên mặt, nghiêm túc nói.
Sắc mặt các thường ủy biến đổi.
Vừa mới rồi Triệu Tiên Giác chỉ trích Lưu Thiên Minh có ý nhắm vào Trương Vạn Trung, hiện giờ Lưu Thiên Minh phản kích, “chất vấn” Triệu Tiên Giác có vấn đề với Trương Vạn Trung không?
Đây không phải là thảo luận vấn đề nữa, mà là thành cãi vã rồi.
Truyền ra ngoài sẽ thành trò cười.
Triệu Thiên Minh mắt sa xầm, đang định phản bác thì Ngụy Ninh Sinh lãnh đạm nói:
- Đồng chí Thiên Minh, đồng chí Tiên Giác, bình tĩnh một chút, thảo luận vấn đề trên thường ủy, có gì nói đó, không cần hành động theo cảm tính.
Ngụy Ninh Sinh là tỉnh trưởng, là cấp trên thực sự của Lưu Thiên Minh, là lãnh đạo cũ của Triệu Tiên Giác, ông ta mở miệng rất có uy lực, Triệu Tiên Giác không nói nữa, Lưu Thiên Minh mặt biến đổi, quai hàm bành ra, rốt cuộc cũng nhịn được, không nói gì thêm.
Trần Chính Long hơi ngứa mắt.
Ngụy Ninh Sinh, Triệu Tiên Giác, Lưu Thiên Minh dây dưa cãi vã, thật không ra thể thống gì, coi cuộc họp thường ủy là cái chợ sao?
Còn cả Liễu Tuấn cũng thật kỳ quái, rõ ràng là chuyện chính phủ nên quản, lại để cho bọn họ cãi nhau trên thường ủy cũng không nói câu nào, nếu lan truyền ra ngoài, sẽ thành Liễu Tuấn không đủ uy vọng, ngay cả kỷ luật thường ủy cũng không duy trì được, Liễu bí thư sẽ mất mặt.
Trần Chính Long đang chuẩn bị mở miệng nói vài câu, Liễu Tuấn lên tiếng trước:
- Tỉnh trưởng có ý kiến thế nào về chuyện này?
Câu hỏi của Liễu Tuấn làm Ngụy Ninh Sinh gặp khó.
Kỳ thực mâu thuẫn với Lưu Thiên Minh chính là Ngụy Ninh Sinh, ông ta là người kiên trì tập đoàn Tứ Hải tư nhân hóa, nhận định tập đoàn Tứ Hải sớm đã phân rõ quan hệ với ủy ban thương mại Bách Đảo, hoàn toàn là tài sản cá nhân của Trương Vạn Trung. Triệu Tiên Giác đứng lên, chẳng qua là nói thay cho ông ta. Tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng bất hòa, cãi nhau về vấn đề thuần kinh tế trên thường ủy, bất kể thế nào cũng là sự đả kích với uy vọng của Ngụy Ninh Sinh.
Tỉnh trưởng không kiểm soát được chính phủ, không thuyết phục được cấp phó của mình.
Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn hỏi ngay trước mặt, Ngụy Ninh Sinh khong thể lặp lại ý kiến của Triệu Tiên Giác, hoàn toàn phủ quyết đề nghị của Lưu Thiên Minh. Làm như vậy tương đương với thừa nhận mình không khống chế được Lưu Thiên Minh.
May là ông ta lăn lộn quan trường nhiều năm, rất nhanh trí đáp:
- Bí thư, vấn đề này chúng tôi dự định họp thường vụ chính phủ, lấy ý kiến nhất trí rồi báo cáo cho bí thư.
Ông ta đang khéo léo nhắc nhở Liễu Tuấn, đây là chuyện chính phủ quản, cậu đừng nhúng tay vào. Vốn cho phép Lưu Thiên Minh đưa vấn đề này thảo luận trên thường ủy đã là không nên, cố ý gây thêm mâu thuẫn giữa các đồng chí.
Liễu Tuấn cười nói:
- Được, tôi tin tưởng bên chính phủ có thể thương lượng một biện pháp thích đáng. Căn cứu vào báo cáo của quốc tư ủy, chuyện này kéo dài nhiều năm, phải nhanh chóng giải quyết. Tập đoàn Tứ Hải là công ty lớn, có ảnh hưởng trong lẫn ngoài tỉnh. Tranh cãi quyền sở hưu lâu không quyết, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới vận hành bình thường của công ty. Tập đoàn Tứ Hải là quốc hữu hay là dân doanh, không phải là vấn đề riêng của tập đoàn Tứ Hải, khả năng trong tỉnh còn có vụ tương tự, cho nên xử lý phải thận trọng.
Ngụy Ninh Sinh nhắc nhở Liễu Tuấn, thì y cũng nhắc nhở lại. Dù là chuyện chính phủ quản, các vị cũng kéo dài quá lâu, huống hồ vấn đề như vậy, lại từ cấp phó của ông đưa ra trên thường ủy, là rất khác thường. Các vị để lâu không giải quyết được. E rằng tỉnh ủy phải giúp các vị giải quyết.
Không thể để vì mâu thuẫn của các vị mà khiến cho một công ty lớn tới 20 tỷ suy sụp.
Nếu là một tháng trước, thậm chí trước khi Liễu Tuấn tham dự cuộc họp cục chính trị, Ngụy Ninh Sinh cũng sẽ không coi nhắc nhở này của Liễu Tuấn ra gì. Ông ta sớm có tính toán không chọi cứng với Liễu Tuấn, chỉ thị của Liễu Tuấn có thể trì hoãn cứ trì hoãn, cậu có muôn vàn diệu kế, tôi chỉ cần một chiêu địch lại.
Nhưng hiện giờ tâm thái của Ngụy Ninh Sinh hoàn toàn thay đổi.
Rõ ràng Liễu nha nội không phải là người dễ dàng tha cho kẻ nào đối phó có lệ với mình. Chỉ cần là vấn đề y chú ý, Ngụy Ninh Sinh trì hoãn, Liễu Tuấn sẽ không ngại ngần nhúng tay vào. Cứ thế quyền lực của Ngụy Ninh Sinh ắt bị Liễu Tuấn lấy phần lớn, kỳ thực Liễu Tuấn đang nói với ông ta, muốn nắm chặt quyền của ông thì chỉ có thể đi theo một con đường là phối hợp với tôi, làm tốt công tác.
……
Cuộc họp thường ủy kết thúc không lâu, Liễu Tuấn vừa trở về văn phòng, liền nhận được điện thoại của Lưu Thiên Minh.
- Chào đồng chí Thiên Minh.
- Chào Liễu bí thư, hiện giờ bí thư có thời gian không? Tôi muốn báo cáo một chút vấn đề liên quan tới tập đoàn Tứ Hải.
Lưu Thiên Minh cung kính nói.
Liễu Tuấn mỉm cười, bình thản nói:
- Được , mời đồng chí Thiên Minh tới văn phòng tôi.
Lưu Thiên Minh nhanh chóng xuất hiện ở văn phòng bí thư tỉnh ủy. Liễu Tuấn rất khách khí mời hắn tới khu tiếp khách, mỉm cười nói:
- Lương Thần, chuẩn bị chút lá trà, tôi cùng đồng chi Thiên Minh pha trà uống.
Lưu Thiên Minh là cán bộ sinh trưởng ở tỉnh D, có thói quen trà đạo.
Lưu Thiên Minh không ngờ Liễu Tuấn lại khách khí với mình như thế, không kìm được sự kích động, đương nhiên kích động vừa phải, không thái quá.
- Đồng chí Thiên Minh hút thuốc đi.
Nước còn đang đun trên lò, Liễu Tuấn đẩy bao thuốc tới thước mặt Lưu Thiên Minh.
- Cám ơn bí thư.
- Đồng chí Thiên Minh, hãy nói về chuyện tập đoàn Tứ Hải đi.
- Vâng thưa bí thư.
Lưu Thiên Minh cau mày nói:
- Chuyện tập đoàn Tứ Hải tôi cho rằng phải mau chóng quyết định, vì tranh cãi quyền sở hữu nhiều năm, tập đoàn Tứ Hải liên tục sa sút. Ngay thị trường trong tỉnh cũng vì vậy mà hỏng, nếu còn kéo dài, tập đoàn Tứ Hải sẽ là một cái vỏ rỗng, có thu về quốc hữu cũng không có ích gì, còn gánh trên lưng món nợ lớn.
- Vì sao chuyện này lại tranh cãi lâu như vậy?
- Bí thư, cổ phần của tập đoàn Tứ Hải rất phức tạp. Trương Vạn Trung tuy là chủ tịch, nhưng bên trong còn có rất nhiều người nắm cổ phần, không giấu gì bí thư, chính vì có nhiều người nắm cổ phần nên tranh cãi quyền sở hữu của nó mới kéo dãi mãi không quyết được. Bản thân Trương Vạn Trung không vội, từ ngày bắt đầu tranh cãi, ông ta đã dự tính đường lui, dần dần vơ vét tài sản của Tứ Hải, mặt khác lập một công ty khác tên là tập đoàn Phi Đạt, đứng tên con ông ta. Chẳng những tuần tài chính của Tứ Hải ra ngoài, mà rất nhiều nghiệp vụ cũng chuyển sang cho Phi Đạt. Chiếu theo suy đoán của tôi, nếu còn kéo dài nửa năm nữa, không chừng Trương Vạn Trung hai tay dâng Tứ Hải lên cho Quốc tư ủy.
Lưu Thiên Minh chậm rãi nói, vẻ mặt ác liệt.
Vẻ mặt Liễu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc:
- Nói cách khác tới lúc đó thu hồi lại một cái xác rỗng, còn phải gánh một đống nợ?
Lưu Thiên Minh lập tức gật đầu:
- Đúng là như vậy, rất có khả năng này. Cho nên tôi mới đề nghị lập tức thu tập đoàn Tứ Hải về quốc hữu.
Nghe ra Lưu Thiên Minh một lòng vì công việc.
Có điều Liễu Tuấn không phải hạng người nói sao nghe vậy. Nếu đúng như Lưu Thiên Minh nói, không khỏi thái quá. Vét sạch tài sản công ty, giao cho Quốc tư ủy một cái xác rỗng cùng một đống nợ nần, coi quan viên chính phủ là ngu ngốc cả hay sao?
Nhược điểm rõ ràng như vậy, dễ gì giao cho đối thủ.
Nếu Lưu Thiên Minh thuần túy xuất phát từ công việc, dù Ngụy Ninh Sinh không đồng ý lột sạch Trương Vạn Trung, hắn hoàn toàn có thể từng bước một hợp lý phân chia cổ phần của Tứ Hải, nhanh chóng giải quyết quyền sở hữu, để tập đoàn Tứ Hải vận hành bình thường.
Lưu Thiên Minh kiên trì lột sạch Trương Vạn Trung là do đâu?
Liễu Tuấn bình tĩnh nói:
- Đồng chí Thiên Minh, chuyện này Cù bí thư cũng đã có chỉ thị, tôi cho rằng đó là chỉ thị chính xác. Không để quốc gia chịu thiệt, đương nhiên cũng không thể chiếm lợi của quần chúng. Tôi thấy chính phủ nhanh chóng giải quyết tranh cãi. Mặc khác phải áp dụng biện pháp phòng ngừa tập đoàn Tứ Hải di dời tài sản.
Nói xong Liễu Tuấn nhìn xoáy vào Lưu Thiên Minh.
Dưới ánh mắt này, hắn bỗng nhiên có chút chột dạ, tựa hồ tới lúc này hắn mới nhớ ra, vị bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này nổi danh cao thủ kiến thiết kinh tế. Chuyện vòng vo trong thương trường lẫn quan trường đều không gạt được y.
Có lẽ Liễu Tuấn đã nhìn thấu vấn đề rồi.
- Vâng thưa bí thư.
Lưu Thiên Minh cung kính đáp