Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 2015: Đấu đá trên thường ủy (4)




La Lương Hoa cũng biết lời mình nói sẽ khiến các thường ủy khác có ý kiến, nhưng hắn không để ý.

Trước khi làm trưởng phòng tổ chức, hắn làm công tác giáo dục, đương nhiên cũng tham dự vào công tác hành chính bên trường Đảng. Nhưng so với cán bộ địa phương thực sự thì La Lương Hoa đơn thuần hơn, hắn nhận định đúng thì sẽ làm, không cố kỵ nhiều.

- Đương nhiên, 100 cán bộ giao lưu đầu tiên cũng không phải điều chỉnh cùng một thời gian. Căn cứ vào chỉ thị của Liễu bí thư, hiện giờ bắt đầu sắp xếp danh sách cán bộ. Sau tết Âm Lịch, mới tiến hành giao lưu nhóm đầu, toàn bộ sẽ hoàn thành vào tháng 5 năm năm sau. Đối tượng giao lưu tới chủ yếu là cán bộ bộ ủy ban quốc gia, một phần tỉnh thành khác. Tiếp theo tôi xin nói về vấn đề lựa chọn cán bộ tới trường đảng TW bồi dưỡng.

La Lương Hoa uống một ngụm nước thấm giọng, tiếp tục nói:
- Lần này bí thư Tiết Viễn Sơn vì ủng hộ kiến thiết đội ngũ cán bộ tỉnh D chúng ta, cho 50 hạn ngạch tới trường Đảng TW bồi dưỡng. Ha ha, Tiết bí thư thật quan tâm tới chúng ta. Danh sách này, Liễu bí thư chỉ thị, nhất định phải là cán bộ tài đức vẹn toàn, chủ yếu là cán bộ trẻ tuổi. Cũng lấy cán bộ cấp chính phó sở làm chủ. Phạm vi không giới hạn, chỉ cần cán bộ trong tỉnh phù hợp tiêu chuẩn, đều có thể được lựa chọn. Đương nhiên không chỉ giới hạn ở đó, nếu cán bộ huyện thậm chí phó tỉnh bộ hợp điều kiện cũng có thể cân nhắc .

La Lương Hoa nói thong thả, âm điệu không cao, nhưng câu cuối cùng lại như sét đánh ngay trên đầu mọi người.

Cán bộ cấp phó tỉnh bộ cũng có thể cân nhắc.

Nói cách khác, mọi người đang ngồi đây, trừ Liễu Tuấn và Ngụy Ninh Sinh, ai cũng trong phạm vi lựa chọn.

Nói ra TW an bài cán bộ cấp phó tỉnh bộ đi bồi dưỡng ở trường đảng cũng có quy tắc. Trừ luân phiên huấn luyện bình thường, chỉ có cán bộ chuẩn bị đề bạt mới có an bài này. Từ Trung tổ bộ báo lên TW phê chuẩn.

Nhưng tình hình lần này rõ ràng là khác, Liễu Tuấn muốn mau chóng dựng nên quyền uy, cán bộ thực sự không hợp với y, Liễu bí thư có thể đề nghị với Trung tộ bộ, cho đồng chí nào đó tới trường Đảng TW bồi dưỡng một năm nửa năm. Về phần công tác sau này tới lúc đó thương lượng cũng không muộn.

Có phải là đề bạt hay không thì phải xem vận may.

Với thanh thế của Nghiêm Liễu hệ hiện nay, Liễu Tuấn hoàn toàn có thể làm được điều này.

Có thưởng ủy ngẫu nhiên nhìn lên vị trí chính, ít nhiều có chút kính sợ.
Vốn cũng biết TW đã điều Liễu Tuấn tới tỉnh D, không thể chỉ là “quá độ”. Hiện giờ sự thực chứng minh, thủ đoạn của Liễu Tuấn không hề thua kém hai vị bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm, thậm chí còn hơn.

La Lương Hoa luôn lời ít ý nhiều, không nói lời sáo rỗng khách khí mấy, trình bày đơn giản phương án của phòng tổ chức xong. La Lương Hoa gập sổ tay lại, tỏ rõ mình đã nói xong.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói:
- Các đồng chí có ý kiến gì với phương án của phòng tổ chức thì cho ý kiến đi.

Nhìn qua thì Liễu bí thư phát huy đầy đủ tinh thần dân chủ trong đảng, giữ đúng quy củ, trưng cầu ý kiến mỗi thành viên trong ban, thực tế là sớm quyết định rồi. Y không hỏi có ai phản đối không, mà có ý kiến gì về phương án này không. Tức là việc giao lưu cán bộ và bồi dưỡng ở trường đảng đã được quyết, không cần thảo luận.

Phương án này có thảo luận thế nào cũng là vô ích. Dù sao hạn ngạch bày ra đó rồi. Chung quy Liễu Tuấn không thể đuổi hết cán bộ “không nghe lời” ra khỏi tỉnh D. Cán bộ mới tới tỉnh D, chưa quen thuộc với nhân sinh, chỗ dựa tốt nhất là ngả theo thường ủy, tìm kiếm sự ủng hộ mạnh nhất.

Tới lúc đó bất kể thành viên nào trong ban, cũng không còn đích hệ chống đỡ, lấy cái gì ra để mặc cả với Liễu Tuấn?

Ngụy Ninh Sinh thầm thở dài, từ lúc Liễu Tuấn ở thủ đô về, Ngụy Ninh Sinh vì chuyện này mà cơm không ngon, ngủ không yên.

Ngụy trữ sinh âm thầm thở dài, biết chính mình không thể không nói nói. Từ lúc Liễu Tuấn vừa mới theo đều khi trở về, ngụy trữ sinh ra được vì chuyện này cơm ăn không ngon ngủ không yên.

Liễu nha nội lấy uy thế môn sinh thiên tử, vung “Thượng Phương bảo kiếm”, thực sự là khó đỡ.

Nhưng không nói lời nào khẳng định là không được, việc gì cũng nhường nhịn. Ngụy Ninh Sinh có khả năng trở thành con rối. Ban đầu còn tưởng Liễu Tuấn cố kỵ ảnh hưởng, không can thiệp lung tung vào chuyện chính phủ, hiện ra xem ra chỉ là ý nghĩ mơ mộng mà thôi. Chính phủ tỉnh không giữ nhất trí với y, y liền trực tiếp đoạt quyền, không thèm trao đổi lần thứ hai.

Kỳ thực đứng ở lập trường người ngoài, Ngụy Ninh Sinh thấy Liễu Tuấn làm vậy không phải là sáng suốt.

Đáng lẽ theo hiện trạng chính đàn trong nước hiện nay, Liễu Tuấn phải kín tiếng hết sức có thể, cố gắng đoàn kết thành viên của ban thường ủy, vững vàng làm bí thư tỉnh ủy bốn năm. Tới lúc đó, tư cách đủ, tuổi tác miễn cưỡng cũng đạt, tiến thêm một bước là chuyện chắc chắn. Liễu Tuấn thành ủy viên chính thức cục chính trị, chỉ cần cục diện chính trị trong nước không có biến động kinh thiên, Nghiêm Liễu hệ không bị sụp đổ, nhìn khắp toàn quốc, không có một ai có thể ngăn cản Liễu Tuấn bước lên đỉnh cao.

Cần gì lúc nào cũng phải hùng hổ ép người, không chịu nhường nhịn nửa phần?

Ngụy Ninh Sinh không hiểu, đúng là vì phương án chuyển hình kinh tế bốn năm kia của ông ta, khiến cho Liễu Tuấn dùng thủ đoạn quyết liệt. Ngụy Ninh Sinh không cảm thấy nước Mỹ có khả năng bùng phát nguy cơ tài chính, còn Liễu Tuấn có kinh nghiệm ở thế giới song song khác.

Đối mặt với nguy cơ cùng kỳ ngộ lớn như thế, Liễu Tuấn sao thèm để cố kỵ quan trường vào trong mắt.

Thậm chí trong mắt y từ lâu đã nhìn ra toàn thế giới.

Tiền đồ quốc gia ở trong trận chiến này.

Đó là “tuyên ngôn” của Liễu Tuấn.

Ngụy Ninh Sinh không hiểu, cũng chẳng có được tầm nhìn này.
- Liễu bí thư, các đồng chí, tôi nói trước vậy. Tôi cho rằng Tiết bí thư và Dung bộ trưởng quả thực hết sức quan tâm tới việc kiến thiết đội ngũ, quả thực là quyện rất tốt, làm chúng ta càng thêm tin tưởng vào việc kiến thiết đội ngũ cán bộ…

Ngụy Ninh Sinh đúng theo thông lệ cũ, trước tiên khắc định, rồi tỏ vẻ ngưỡng mộ lãnh đạo TW.

Không như vậy không được.

Cho dù trong lòng ông ta không hài lòng với phương án này thế nào, phủ định “ý tốt” của Tiết Viễn Sơn và Dung Bách Xuyên là không khôn ngoan. Phản đối ý kiến Liễu bí thư thì có thể, không phải chuyện nào tình trưởng cũng phải hoàn toàn nhất trí với bí thư tỉnh ủy.

Một cán bộ lăn lộn quan trường lâu năm như ông ta, rất rõ tầm quan trọng việc”giữ quy củ”. Dù sao không phải ai cũng cứ đâm đầu về phía trước như Liễu Tuấn. Hơn nữa Liễu Tuấn cũng lao về phía trước trong quy tắc, rất ít vượt qua.

- Tôi hoàn toàn tán thành công tác tăng cường giao lưu cán bộ và bồi dưỡng lý luận cán bộ. Vừa rồi phương án đồng chí La Lương Hoa đọc, tôi thấy cơ bản khả thi, phù hợp với tỉnh hình tỉnh ta. Tôi xin bổ xung chút ý kiến để Liễu bí thư cùng các đồng chí tham khảo… thứ nhất, tôi cho rằng ở phương diện thời gian không nên quá gấp. Liễu bí thư nói muốn đẩy nhanh công tác chuyển hình kinh tế, đây là nhận thức chung của mọi người. Như vậy chúng ta cần một hoàn cảnh tương đối ổn định để tiến hành thao tác. Nếu vội vã giao lưu quá nhiều cán bộ, nhất là cán bộ lãnh đạo, thì người mới tới cần thời gian để làm quen với các đồng chí trong ban. Như vậy xung đột với mục đích của chúng ta. Dù làm gì thì mục đích chỉ có một, là để triển khai công tác tốt hơn, các đồng chí thấy có phải không?

Ngụy Ninh Sinh nói tới đây tạm dừng một chút, ánh mắt lướt qua mặt các thành viên dự họp, các thường ủy bất giác gật gù, tỏ vẻ tán đồng ý kiến của Ngụy Ninh Sinh.

Khống hổ là lãnh đạo lão thành, nó có lý có lẽ, hơn nữa dùng mâu của người chống thuẫn của người.

Đẩy mạnh công tác chuyển hình kinh tế toàn tỉnh, chính do Liễu bí thư đưa ra, cậu lại còn điều chỉnh đội ngũ cán bộ bừa bãi, vậy công tác chuyển hình còn hoàn thành thế nào được?

Ngụy Ninh Sinh tươi cười tiếp tục nói:
- Cho nên tôi cho rằng, phòng tổ chức trước tiên sắp xếp công tác cẩn thận hơn, tìm iểu sâu sát hơn. Đây là thái độ có trách nhiệm với cán bộ mà… thời gian giao lưu cán bộ, tôi đề nghị trì hoãn, không nhất định phải hoàn thành trong một hai tháng hay ba bốn tháng. Đây không phải là công thành đánh giác, phương diện thời gian có thể kéo dãn. Có thể hoàn thành vào cuối năm cũng được. Quan trọng là phải không ảnh hưởng tới triển khai công tác thường nhật. Tiếp theo, tôi đề nghị chia ra từng nhóm triến hành giao lưu, số lượng từ ít tới nhiều. Trước tiên giao lưu một bộ phận nhỏ, chừng mười đi, thử xem xem hiệu quả có tốt chúng ta đẩy nhanh hơn. Nếu cán bộ mới không thích ứng được với hoàn cảnh, làm ảnh hưởng tới công việc thì phải dừng lại, kiểm điểm kỹ càng rồ thương lượng biện pháp tiếp theo. Về phần cán bộ tới trường đảng TW bồi dưỡng, tôi cũng có đề nghị này, phải ổn thỏa, không cấp tiến. Công tác địa phương là chuyện nghiêm túc, mỗi cán bộ, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ yếu, phải suy nghĩ chu đáo, quá nóng vội chỉ bất lợi thôi..