Trong tứ hợp viện u tĩnh của nhà họ Hà, thi thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ.
Thông thường chỉ khi có con cháu hoặc là chiến hữu già tới thăm Hà lão gia tử, trong nhà mới náo nhiệt như thế.
Hà Duyên An vừa mới đi vào phòng khách liền cười nói:
- Liễu bí thư , không ngờ cậu tới sớm hơn cả tôi.
Ngồi trong phòng khách tán gẫu với lão gia tử chẳng phải đồng chí Liễu Tuấn thì là ai? Thủ đô vào mùa đông, không khí bên ngoài rét mướt, lão gia tử tuổi đã cao không chịu được gió rét, cho dù trên đùi có đắp chăn dày, tinh thần lão gia tử còn khỏe khoắn, mặt hồng hào, khí sắc rất tốt.
Liễu Tuấn đứng dậy:
- Chân cháu khỏe mà, chạy nhanh một chút cũng là hợp lý.
Hà Duyên An cười:
- Liễu bí thư ngày càng biết tiến lùi rồi.
Lời này mọi người đều hiểu, Liễu bí thư không nói mình "tuổi trẻ chạy nhanh".
Phòng khách lại vang lên tiếng cười.
Đi cùng Hà Duyên An còn có "vợ chồng nhỏ" Cam Khả Tuệ và Đặng Địch. Hà Duyên An về thủ đô, vừa khóe Cam Khả Tuệ cũng nghỉ phép, tất nhiên là phải cùng tới thăm lão gia tử.
Cam Sương vẫn quy củ khom mình vái lão gia tử, giữ đúng bổn phận con rể.
Cam Khả Tuệ và Đặng Địch cùng lớn tiếng chào ông ngoại.
- Chào bí thư.
Thỉnh an lão gia tử xong, Cam Khả Tuệ liền vội "thỉnh an" Liễu Tuấn. Liễu Tuấn rời khỏi tỉnh A hơn một tháng, Cam Khả Tuệ lần đầu tiên gặp lại, rất là nhớ.
- Khả Tuệ, đổi lãnh đạo mới, công tác còn thuận lợi không?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Cùng với việc điều chỉnh ban thường ủy tỉnh, ban thường ủy Nguyên Nam cũng có biến hóa lớn. Ngô Hưng Bình vì có thành tích nổi bật ở Nguyên Nam được đánh giá cao, tỉnh ủy tỉnh A hướng ban bí thư TW, đề nghị hắn tiếp nhận công tác của Tào Hiểu Quốc. Trước đó Tào Hiểu Quốc thay thế Sài Thiệu Cơ vừa tới tỉnh Du Trung.
Trong chuyện này có nhu cầu của việc cân bằng chính trị, Cù Hạo Cẩm thành một trong lãnh tụ của đảng và nhà nước, Ngô Hưng Bình tất nhiên cũng phải tiến bộ. Mặc dù tốc độ thăng tiến hơi nhanh một chút, nhưng cũng có thể chấp nhận.
Cảm quan của Liễu Tuấn với Ngô Hưng Bình không tệ.
Ngô Hưng Bình đi, thị trưởng Long Thánh Hán thay thế, Long Thánh Hán là người cũ của thời Thai Duy Thanh. Vì Thai Duy Thanh mất chức, Long Thánh Hán mất đi chỗ dựa, nên thận trọng theo sát Ngô Hưng Bình làm thị trưởng mấy năm, cuối cùng cũng có báo đáp.
Long Thánh Hán có thể tiếp nhiệm theo trình tự, trừ sự tiến cử của Ngô Hưng Bình, cũng liên quan tới chính sách mềm dẻo của Khâu Tình Xuyên ở tỉnh A.
Cán bộ cấp thành phố tỉnh A, tin tức nhanh nhạy một chút đều biết Khâu bí thư là bạn cực thân của Liễu bí thư, giao tình lâu năm. Cho nên Khâu Tình Xuyên làm bí thư tỉnh ủy tỉnh A, chính cục hết sức ổn định. Những cán bộ do Liễu Tuấn đề bạt lên đều rất an tâm, không vì Liễu Tuấn rời đi mà hoảng loạn. Phương sách chấp chính của Khâu Tình Xuyên rất đơn giản, toàn diện tiếp thụ quy hoạch chỉnh thể của Liễu Tuấn, hắn hiểu chỉ cần kiên trì làm theo kế hoạch này, ba năm năm sau, tỉnh A sẽ bước lên một nấc thang mới.
Đó là chính tích không cần tranh luận.
Còn về xử dụng cán bộ, Khâu Tình Xuyên càng "lòng dạ bao la như biển", bất kể là đích hệ của Liễu Tuấn, Lưu Phi Bằng hay người Thai Duy Thanh để lại, chỉ cần một lòng làm việc, Khâu bí thư tuyệt đối không thiên vị.
Để ổn định thế cục tỉnh A trong thời gian ngắn nhất.
Cam Khả Tuệ cười hì hì:
- Rất tốt ạ, Long bí thư rất ủng hộ công tác của tôi. Hienẹ giờ khu Chu Khê chúng tôi xem như đã bước lên đường lớn rồi. Nếu tất cả thuận lợi, tổng GDP năm sau có thể tăng trên 25%...
- Ha ha, không tệ đâu, đại nhảy vọt rồi. Tốc độ này hơn xa tốc độ tăng trưởng chính phủ tỉnh đặt ra.
Liễu Tuấn nói.
Cam Khả Tuệ cười:
- Đại cục phải ổn định, cụ thể tới khu Chu Khê, căn cứ vào tình huống thực tế có thể điều chỉnh một chút. Vấn đề không lớn lắm.
Hà Duyên An nói:
- Chu Khê tuy nhỏ, nhưng cũng cẩn từng bước chắc chắn, không thể quá cấp tiến.
- Vâng.
Cam Khả Tuệ vẫn rất kính sợ mẹ như trước, vội đáp ngay.
Liễu Tuấn cười:
- Khả Tuệ, Hà chính cục nổi tiếng vững vàng, có điều ứng phó với tình huống cụ thể thì tướng ngoài sa trường có thể không nghe lệnh vua.
Câu này Cam Khả Tuệ không dám tiếp lời, gãi đầu cười gượng.
Hà Duyên An trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, không vui nói:
- Liễu bí thư, cậu làm lãnh đạo như thế là không được. Lệnh tôn đang thúc đẩy ổn định vĩ mô trên toàn quốc, cậu lại xúi cán bộ phía dưới đại nhảy vọt. Phải giữ sự nhất trí với chính sách TW chứ.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Tiểu cô, lời này cháu muốn nói với tiểu cô nhất đấy. Cấp tiến nhất đâu phải tỉnh A ? Bên phía Minh Châu, tiểu cô phải hất nước lạnh giảm nhiệt rồi. Cứ để thế này làm lỡ đại sự.
Lời này của Liễu Tuấn trừ lão gia tử thẩn sắc bình thản, những người khác đều hơi sửng sốt.
Hà Mộng Doanh gắt giọng:
- Liễu bí thư, nói chuyện phải chú ý một chút.
Bí thư tỉnh ủy tỉnh D, "chỉ trích" Minh Châu như thế, cho dù là chỗ tư nhân, cũng rất phạm húy. Người này còn tưởng mình là bí thư huyện ủy sao?
Nụ cười Hà Duyên An lập tức biến mất, bình thản nói:
- Liễu bí thư có kiến nghị gì với công tác của Minh Châu xin mời cứ nói thẳng.
Trong cuộc họp ngày mai, Hà Duyên An cũng phải phát biểu. Bí thư mấy tỉnh thành kinh tế đứng đầu sẽ là "nhân vật chính" của cuộc họp. Liễu Tuấn và gọi điện hẹn bà gặp mặt ở chỗ Hà lão gia tử, xem ra không đơn giản là ôn chuyện cũ. Rõ ràng Liễu bí thư có chuẩn bị mà tới, muốn đạt được mục đích gì đó.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Hà Duyên An rất coi trọng ký kiến về kinh tế của Liễu Tuấn.
Liễu bí thư nói chuyện thẳng tuột một chút, nhưng ý kiến thường đúng vào trọng điểm.
Hơn một năm trước, khi còn đang đấu đá tưng bừng, người này đã nói lời kinh người như " Đông nam có chuyện, ý tiểu cô ra sao?", cuối cùng sự thực chứng minh tất cả đều đi đúng theo suy tính của y. Một tỉnh trưởng mà có thể an bài hướng đi của ủy viên cục chính trị, có thể thấy y nắm đại cục chuẩn xác thế nào.
Liễu Tuấn không vội nói ngay mà hơi trầm ngâm.
Hà lão gia tử đột nhiên lên tiếng:
- Liễu Tuấn, có gì cứ nói thẳng, không sao cả.
- Vâng thưa ông.
Liễu Tuấn đáp lời.
- Tiểu cô có ấn tượng với đậu biến đổi gen của Mỹ không?
Hà Duyên An hơi cau mày, gật đầu ừm một tiếng.
- Nguồn gốc của thứ đậu biến đội gen, chính là thứ đậu chất lượng cao do một phòng nghiên cứu sinh vật viện khoa học nông nghiệp nước ta tặng cho bọn họ, bọn họ từ đó chiết suất ra "gen đa sản" và "gen kháng bệnh", rồi sỉnh ra thứ đậu biến đổi gen này. Xin độc quyền của nhiều quốc gia trên thế giới, cuối cùng bán lại cho chúng ta. Loại đậu này giá rẻ hơn đậu của chúng ta, lượng dậu sản xuất ra lại nhiều hơn 50%. Kết quả đậu của chúng ta không còn thị trường nữa. Tiếp theo đó bọn họ bắt đầu cả chính phủ và quốc gia tham gia trò chơi về vốn...
Liễu Tuấn thấy Cam Khả Tuệ nghe rất chăm chú, liền hỏi:
- Khả Tuệ, nội tình chuyện này cậu có hiểu không?
Cam Khả Tuệ không ngờ Liễu Tuấn đột nhiên điểm danh, ngẩn ra một chút rồi mới gật đầu:
- À, chuyện này tôi có biến một chút.. Sau khi đậu của nước Mỹ chiếm được ưu thế, bộ nông nghiệp của bọn họ liền tuyên bố giảm bớt sản lượng, tiếp theo đó tài chính phố Wall tiến vào thị trưởng, làm giá đậu tăng vọt. Khi đó rất nhiều công ty trong nước sợ giá đậu thế giới tiếp tục tăng vọt, vội vàng nhập khẩu thật nhiều tới tận mấy triệu tấn. Kết quả là trúng kế, phố Wall bắt đầu ra sức đàn áp giá đậu, làm nó sụt xuống quá nửa... Trong trò chơi về vốn này, khiến rất nhiều công ty của chúng ta bị phá sản ...
- Tiếp theo đó thì sao?
Hà Duyên An hỏi tới ngay.
Cam Khả Tuệ đáp:
- Sau đó nhà tư bản nước ngoài tiến vào, dùng giá rất thập mua đại bộ phận công ty đó, hiện giờ trên 80% dầu ăn của chúng ta, đều là do công ti nước ngoài khống chế.
Đặng Địch thốt lên:
- Vậy.. Vậy chẳng phải là chúng ta lỗ lớn à? Thứ đậu này còn là do chúng ta tặng cho bọn họ...
Đặng Địch hiện nay là giám đốc khách sạn Thu Thủy ở Ngọc Lan, khá quan tâm tới thế cục tài chính thế giới.
Hà Mộng Doanh thản nhiên nói:
- Đây chỉ là một ví dụ rất nhỏ thôi, còn rất nhiều vật tư dân sinh và vật tư chiến lược bị nắm trong tay nhà đầu tư nước ngoài. Rất nhiều người trong nước còn chưa hiểu uy lực khủng khiếp của việc thao tác vốn. Bọn họ thì đã vận hành một hai trăm năm rồi, có một bộ máy hoàn chỉnh, cả chính phủ và nhà nước đều vận hành xung quanh cơ chế này. Cho nên chúng ta luôn luôn mắc lừa thua thiệt. Cứ tiếp tục thế này là không ổn.
Sắc mặt Hà Duyên An trở nên hết sức nghiêm túc, nhìn Liễu Tuấn hỏi:
- Liễu Tuấn, cháu muốn nói chúng ta ở thị trường vốn không đấu nổi người ta?
Liễu Tuấn cười:
- Cũng chưa chắc, bọn họ có thủ pháp của bọn họ, chúng ta có sách lược phản kích của chúng ta. Quan trọng đây không phải chỉ là dân gian đối địch, mà là một cuộc chiến tranh, chiến tranh về vốn giữa quốc gia với quốc gia. Chúng ta phải toàn lực ứng phó , đoàn kết nhất trí mới có phần thắng trong cuộc chiến này