Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1989: Không tiếc nuối




Nhìn thấy mái tóc bạc phất phơ trong gió lạnh của Bác Năm, mắt Liễu Tuấn ướt nhòe.

Vốn cũng biết các hương thân phụ lão quê nhà nhất định sẽ tổ chức lễ hoan nghênh, nhưng Liễu Tuấn không ngờ Bác Năm tuổi trên 80 cũng đích thân ra đường đón y.

Liễu Tuấn đi xuống xe, rảo bước tới bắt tay Bác Năm:
- Bác Năm, thế nào cháu cũng không nhận nổi đâu.

Tay Bác Nam vẫn rộng mà mềm, nhưng đứng quá lâu trong gió lạnh, đã hơi lạnh đi.

Liễu Tấn Văn cười:
- Tiểu Tuấn, có nhìn thấy những tòa nhà cao tầng dọc đường đi không?

Liễu Tuấn gật đầu.

- Đó toàn là công lao của cháu, không có cháu không có Cty Đằng Phi, không có Cty Đằng Phi không có gì cả. Hôm nay Bác Năm ra đây đón không phải vì chức vụ của cháu, mà là vì công hiến của cháu với quê nhà.

Liễu Tấn Văn suy nghĩ vẫn mạch lạc, lời nói vẫn lưu loát, vị tộc trưởng già của Liễu gia sơn vẫn uy phong lẫm liệt.

Liễu Tuấn cảm động nói:
- Bác Nam, cháu chỉ giúp chút khởi đầu, về sau toàn là nỗ lực của mọi người. Không có Bác Năm ủng hộ, không có Cty Đằng Phi ngày hôm nay, không có Liễu gia sơn ngày hôm nay.

Tiểu Tuấn, bác biết cháu có tài, bác biết lâu lắm ròi. Hôm nay các hương thân tự giác tới đón cháu, chỉ muốn nói với cháu, Liễu gia sơn không quên gốc.

- Vâng, cám ơn Bác Năm, cám ơn các hương thân.

Ngay sát sau bác Năm là bác Bảy Liễu Tấn Bình, tuổi đã gần 80, tóc trăng như tuyết.

- Cám ơn Bác Bảy.

Liễu Tuấn nắm chặt tay Bác Bảy biểu thị cảm tạ.

Liễu Tấn Bình là người không thích nói nhiều. Khẽ vỗ lưng y, hiền từ nói:
- Về là tốt rồi... Nên về quê nhiều hơn, mọi người đều rất nhớ.

- Vâng, đều do cháu không đúng, ít khi về thăm quê.

- Cháu và Tấn Tài giống nhau, vất vả quốc gia đại sự, mọi người đều hiểu cả.

Nhiều năm trèn luyện trên quan trường, thần kinh Liễu Tuấn sớm đã như thép, nhưng bước trên mảnh đất quê hương, nhìn thấy người thân, Liễu bí thư lòng vẫn kích động không thôi.

- Cám ơn tất cả mọi người.
Liễu Tuẫn giơ tay lên vẫy, cao giọng nói.

- Chào Liễu bí thư! Hoan nghênh Liễu bí thư về thăm quê nhà.
Hai bên đường quốc lộ, hơn nghìn người đồng thanh hô vang.

- Tiểu Tuấn, về nhà thôi.
Bác Năm nắm tay Liễu Tuấn đi về trong thôn.

Lúc này Liễu Gia Sơn lại thay đổi rồi, năm năm trước Liễu Tuấn cùng cha mẹ trở về, nơi đây là một thành trấn hiện đại hóa, thì hiện giờ nó thành đô thị hoàn toàn, tòa nhà cao tầng nối nhau san sát.

Liễu Tuấn nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói:
- Bác Năm, quy mô này không phải chỉ là Liễu gia sơn chứ?

Nếu chỉ một thôn, dù hiện đại tới đâu, diện tích có hạn, không thể gây ấn tượng mạnh mẽ như thế.

Liễu Tấn Văn cười ha hả:
- Đương nhiên, dọc đường cháu tới đây chắc đều nhìn thấy rồi, Tiểu Thủy, Nguyễn Gia thêm vào Ma Đường Loan ... Bảy tám thôn nối liên với nhau, năm ngoái thành phố đã phê duyệt, đồng ý lấy Liễu gia sơn làm trung tâm, cùng mười lăm thôn, thành lập thị trấn mới, gọi là trấn Đằng Phi.

Liễu Tuấn cảm khái:
- Vậy thì tốt quá, có thể tạo thành sức mạnh liên hợp.

- Đúng thế, năm năm trước Tấn Tài về nhà có dặn dò Triệu Ngọc, không nên chỉ cấp tiền mà phải quy hoạch chỉnh thể để cả Liễu gia sơn tiến bộ. Triệu Ngọc dựa theo chỉ thị này, chuyển một số nhà máy và công ty về. Hiện giờ chúng ta thực sự là thành phố rồi, không thua kém huyện thành chút nào.

Huyện Hướng Dương đã thành khu Hướng Dương nhiều năm rồi, có điều trong mắt thế hệ trước, nó vẫn là huyện Hướng Dương.

Liễu Tuấn gật đầu, quay sang bên cạnh nói:
- Anh Triệu Ngọc, làm như thế là rất tốt, thế mới thực sự là đưa người dân cùng giàu có, công đức vô lượng.

Liễu Triệu Ngọc cũng đã năm năm năm sáu rồi, tóc đã hoa râm, có điều tinh thần còn tráng kiện, lưng còn thẳng, biết Liễu Tuấn về, Liễu Triệu Ngọc ngay trong đêm từ Đại Ninh về Liễu gia sơn an bài mọi việc.

Cho dù hắn không phải bí thư trấn Đằng Phi, nhưng trong trấn vẫn có quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh.

- Ha ha, chú mười hai chính miệng dặn dò, làm sao anh dám không tuân theo. Hơn nữa trấn Đằng Phi được dựng lên cũng có lợi, không cần dựa dẫm vào Cty Đằng Phi nữa. Cứ tiếp tục phát triển thế này, chính là mô hình đôi bên cùng có lợi, chú mười hai không thẹn là lãnh tụ quốc gia, tầm nhìn xa hơn, chuẩn hơn mọi người chúng ta nhiều.

Liễu Tấn Văn cười:
- Đương nhiên, con tưởng ai cũng làm được thủ tướng chắc.

Đám Liễu Tuấn cười ha hả.

- Ba, khi ba còn nhỏ xuống sống bắt cá ở đây thật ạ? Sao con không thấy sông?

Liễu Dương ngó quanh hỏi.

Đây là quê của nó, nhưng từ khi nó hiểu chuyện mới là lần thứ hai trở về, không hiểu gì cả. Khắp nơi đều thấy tòa nhà cao tầng, chẳng khác gì thành phố. Liễu Tuấn trước kia kể truyện cho nó, có nói mình còn nhỏ ở quê bắt cá, vì thế Liễu Dương mới hỏi tới.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Trước kia nơi này có sông, còn có rất nhiều đồng ruộng. Có điều hiện giờ đồng ruộng đã không còn nữa, sông thì... Anh Triệu Ngọc, còn sông không?

- Còn, nước đã thành vấn đề hạn chế sự phát triển của chúng ta, quê ta địa thế cao, thiếu nước. Cho nên ở thượng dụ mới xây hai hồ chứa nước, nước suối nước mưa đều không thể lãng phí một giọt, nước sông còn nhiều hơn, sạch sẽ hơn trước kia, có thể uống trực tiếp.

Liễu Tuấn nói:
- Có thể uống trực tiếp? Ừm, không tệ đâu, ý thức bảo vệ môi trường rất cao.

Mọi người nói cười thong thả đi vào trong thôn.

Nhà tổ ở phí tây thôn, qua công thôn không xa là thấy rồi.

Liễu Tuấn đột nhiên trở nên kích động, chân bước nhân nhanh hơn.

Trong phòng khách biệt thự, ông bà ngoại đã ngồi đợi ở ghế sô pha.

- Ông ngoại, bà ngoại.

Liễu Tuấn gọi lớn.

Ông ngoại đã 95 tuổi, tai không còn tốt nữa, mấy năm qua thị lực cũng kém đi rất nhiều, nhìn cái gì cũng lờ mờ. Bà ngoại cũng đã 90, tai mắt không kém đi nhiều, so với những người già cùng tuổi, có thể gọi là mắt sáng tai thính rồi. Thấy Liễu Tuấn đi vào cửa, bà ngoại không cần ai đỡ, vịn tay vào bàn đứng dậy.

- Tiểu Tuấn về rồi.. Tiểu Tuấn à...
Bà ngoại run run đưa tay ra, Liễu Tuấn vội đi tới nắm lấy tay bà, bà ngoài đưa tay sờ mặt y, gật đầu, nước mắt trào ra.

- Bà ngoại.
Nghiêm Phi đi tới chào.

- Cháu chào cụ ngoại.
Liễu Dương theo sau mẹ nói lớn.

- A.. Phi Phi à, đây là.. Dương Dương... Chắt ngoan về rồi..

Bà ngoại mừng vô cùng, nắm lấy tay Nghiêm Phi, thấy Liễu Dương, lão nhân gia lấy một phong bao đỏ, run run nhét vào tay chắt. Đó là cách lão nhân gia biểu đạt tâm ý.

Liễu Dương vội nhận lấy, nói to:
- Cháu cám ơn cụ ngoại.

Mẹ nó đã dặn, bất kể cụ ngoại đưa cho cái gì đều phải nhận lấy, không được chối từ.

Liễu Tuấn đi tới trước mặt ông ngoại chào lớn:
- Ông ngoại.

- Tiểu Tuấn đấy hả?

Kỳ thực chưa chắc ông ngoại đã nghe thấy, cũng chưa chắc đã nhìn thấy y, nhưng lão nhân gia có thể cảm giác được. Tối qua người nhà đã tốn rất nhiều công sức để báo cho ông tin vui này. Nên Liễu Tuấn vừa tới trước mặt, lão nhân gia liền nhận ra Tiểu Tuấn.

- Vâng ạ, là cháu đây.

Liễu Tuấn ngồi xuống nắm lấy tay ông.

- Về là tốt, về là tốt.

Ông ngoại vỗ tay Liễu Tuấn, miệng cười vui vẻ. Vì tai mắt lão nhân gia gần hỏng cả rồi, giao tiếp rất khó khăn. Nhưng không sao cả, máu mủ tình thâm, ai cũng có thể nhận ra niềm vui của lão nhân gia.

Nghiêm Phi dẫn Liễu Dương tới chào ông ngoại.

Liễu Tuấn ghé sát vào ai ông ngoại nói lớn:
- Đó là chắt cụ, Liễu Dương.

Lão nhân gia hiển nhiên nghe thấy, mặt càng cười tươi hơn, gật gù:
- Là Dương Dương... Ờ, ta biết.

Lúc này nước mắt của Liễu Tuấn trào ra, ở thế giới bình hành khác, ông bà ngoại sớm đã qua đời, nhưng ở thế giới này trời cao chiếu cố, để hai lão nhân gia hưởng thọ trăm tuổi.

Bàn tay khổng lồ trong cõi u minh, quả nhiên mang sức mạnh vô song, Liễu Tuấn cảm thấy kính sợ từ tận trong lòng.

- Chú Ba, thím Ba, cả nhà Tiểu Tuấn về rồi, hai vị lão nhân gia cao hứng không?

Liễu Tấn Văn ngồi xuống phòng khách, cười lớn nói.

Ba ngoại đưa tay ra lau nước mắt:
- Cao hứng, cao hứng... Tiểu Tuấn, ba mẹ cháu bao giờ thì về?

Người sống cả đời, được như ông bà ngoại có thể coi như không còn tiếc nuối gì nữa. Nếu như nói có điều gì mong mỏi, là cả nhà đoàn tự, con cháu sum vầy.

Liễu Tuấn vội đáp:
- Sắp rồi bà ạ, mấy năm nữa ba cháu nghỉ hưu, sẽ về thăm ông bà.

- Mấy năm nữa.

Nụ cười bà ngoại nhạt đi đôi chút, có điều bà ngoài là người hiểu chuyện, lại tuơi cười nói:
- Ừ, bận quốc gia đại sự mà...