Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1905: Vương Cam phải tự cứu mình!




"Việc của Vương Cam tỉnh trưởng thấy thế nào?"

Nghiêm Phỉ vừa đi, Sài Thiệu Cơ liền dứt khoát hỏi ngay. Ngày hôm nay hắn đăng môn bái phỏng cũng không hoàn toàn là đi dạo mà đến. Gần đây trong tỉnh xảy ra rất nhiều chuyện đã khiến Sài Thiệu Cơ rất phiền muộn, ở trong lòng bực bội đến khó chịu. Lấy quan hệ của Sài Thiệu Cơ và Liễu Tuấn, việc này vốn không cần thiết nghẹn ở trong lòng, có gì không rõ cứ việc trực tiếp hỏi Liễu Tuấn.

Sài Thiệu Cơ không cần lo lắng Liễu Tuấn sẽ bởi vậy mà đánh giá thấp trí tuệ chính trị của hắn.

Không rõ ý đồ của Liễu Tuấn thì có gì mà mất mặt? Không chỉ nói tỉnh A, phóng nhãn toàn quốc có được mấy người có thể rõ đây? Bằng không, trong cảm nhận của các cự đầu Liễu Tuấn cũng sẽ không có phân lượng nặng như vậy.

Chỉ là Sài Thiệu Cơ cảm thấy hiện tại thời cơ mẫn cảm, biết đâu Liễu Tuấn cũng có nỗi lo riêng, mình lỗ mãng đi hỏi sẽ khiến cho Liễu Tuấn mất hứng. Ngày hôm nay khi thấy mấy thư tố cáo về Vương Cam, Sài Thiệu Cơ đã không thể kiềm được.

Theo Sài Thiệu Cơ thấy, tố cáo lần này nhằm vào Vương Cam không thể nghi ngờ lại là trò của Lưu Phi Bằng "đâm sau lưng".

Nhìn vào nội dung tố cáo thì đã hiểu, chủ yếu đều là vấn đề xảy ra hơn một năm trước, tố cáo lúc nào không được lại muốn tố cáo ngay vào lúc này, hơn nữa nhìn từ nội dung thư tố cáo thì rõ ràng là xuất phát từ tay một người. Điều này khẳng định chính là đã nhìn chuẩn cơ hội, cho Liễu Tuấn một đả kích trầm trọng. Bất kể Liễu Tuấn có tiếp tục vẫn giữ lại làm tỉnh trưởng tỉnh A hay không, với Lưu Phi Bằng mà nói, loại đả kích này nhất định phải làm.

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày và hỏi ngược lại: "Anh thấy thế nào?"

Sài Thiệu Cơ thoáng ầm ừ mới nói: "Tùy việc mà xét, tôi cho là việc này 8/10 là thật, tình huống trước kia của TP.An Phong tất cả mọi người đều biết."

Cái lần Hồng Thiên Kính rơi đài đã liên lụy một nhóm cán bộ lớn, suy nghĩ đến cũng có công lớn "tố giác" của Hồng Thiên Kính, đồng thời cũng suy nghĩ đến sự bình ổn quá độ trong ban của TP.An Phong, trong tỉnh quyết định khống chế phạm vi, chỉ nắm lấy những phân tử phạm tội cần nhất, đối với cán bộ sai phạm không quá nghiêm trọng thì dành cho cơ hội để sửa sai.

Trên thực tế, cán bộ sai phạm của TP.An Phong không chỉ có một nhóm bị điều tra ra. Vương Cam tại TP.An Phong cùng Hồng Thiên Kính hợp tác mấy năm, có thể đứng vững gót chân, không bị Hồng Thiên Kính bài trừ, đương nhiên là bởi vì Hồng Thiên Kính cảm thấy hắn là người "đáng tin", trên người mọi người đều không sạch sẽ, đại ca không nói nhị ca.

"Thiệu Cơ này, anh nói tùy việc mà xét là rất phải. Bất kể là ai, chỉ cần người đó thực sự phạm vào sai lầm, vậy thì nên truy cứu trách nhiệm. Nếu như tình huống này là tồn tại khách quan, như vậy Vương Cam sẽ phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng."

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Khi nói chuyện với Sài Thiệu Cơ, đương nhiên sẽ khác với Hứa Hoành Cửu, Liễu Tuấn không cần phải giấu diếm quan điểm của mình.

Sài Thiệu Cơ lặng lẽ gật đầu.

Vốn cũng biết Liễu Tuấn khẳng định sẽ tỏ thái độ này. Không chỉ nói là Vương Cam, coi như là Sài Thiệu Cơ hắn, nếu như thực sự sai phạm thì Liễu Tuấn cũng sẽ không lưu tình chút nào mà trừng phạt hắn. Nếu so sánh với việc kiến thiết đội ngũ cán bộ mà Liễu Tuấn quan tâm, bất kể sự tiến lui một cá nhân nào có bị mất đi cũng không đáng để nói đến.

Chẳng qua đã bắt Vương Cam, không thể nghi ngờ là một đả kích lớn đối với uy vọng của Liễu Tuấn.

Cán bộ có thể lý giải nổi khổ tâm của Liễu Tuấn, dù sao không phải là số nhiều. Phần lớn cán bộ của Tỉnh A đều vẫn là cán bộ trên "ý nghĩa truyền thống", tư duy trong đầu đã được định sẵn, không phải dễ để mà chuyển biến.

"Nếu như Vương Cam thật sự phạm vào sai lầm thì nên xử lý, thế nhưng thời cơ này..."

Một lát sau Sài Thiệu Cơ nói, rồi lại lắc đầu: "Tỉnh trưởng, tôi nghe nói, La Tự Lập và Triệu Đan nắm rất nghiêm tại phương diện thẩm tra tư cách đại biểu ở đại hội Đảng toàn tỉnh ..."

Đây là một chủ đề khác mà đêm nay Sài Thiệu Cơ muốn trao đổi với Liễu Tuấn.

Danh sách đại biểu báo cáo lên của mấy thành phố Ngọc Lan, Tiềm Châu, Tống Đô, La Tự Lập và Triệu Đan cũng không ra sức thẩm tra. Họ cũng biết, ba thành phố này hoàn toàn được Liễu Tuấn nắm chắc trong tay, người khác rất khó nhúng tay vào. Nghiêm ngặt thẩm tra tư cách đại biểu của mấy thành phố này thì hiệu quả không lớn, họ chủ yếu là nhằm vào mấy địa thị khác.

Bởi vì ban của Tỉnh ủy tỉnh A mấy năm nay có sự biến hóa trọng đại, dẫn đến cán bộ lãnh đạo chủ chốt cấp địa thị của tỉnh A cấu thành cũng đủ loại. Cán bộ Lưu hệ và cán bộ Liễu hệ đã chiếm tỉ lệ rất lớn, nhưng cán bộ của Thai Duy Thanh hệ cũng không chiếm số ít, thậm chí cán bộ trước đây khi Cận Tú Thật tại nhiệm đề bạt lên cũng có số lượng nhất định. Nhóm người này, trên nguyên tắc đã được vẽ vào "trận doanh" của Liễu Tuấn. Ngoại trừ mấy địa thị trên cơ bản có thể giống như thành phố Ngọc Lan, Tiềm Châu thì đều đã thuộc vào trận doanh của Lưu Phi Bằng quản, địa thị có ban nhiều nhân viên cấu thành nên tình huống rất là phức tạp, thế lực các phương trộn lẫn vào trong, dây dưa không ngớt.

La Tự Lập và Triệu Đan chính là nhằm vào những địa thị này để nghiêm ngặt thẩm tra.

Không thể nghi ngờ, muốn bảo chứng đại hội Đảng viên mãn thành công, đối với việc thẩm tra tư cách đại biểu sẽ không thể không thận trọng.

Chuyện này khẳng định Liễu Tuấn cũng rất rõ. Sài Thiệu Cơ hỏi ngay mặt chính là muốn đạt được một tín hiệu minh xác để xác định phương thức hành sự sau này của mình. Nếu như là bình thường, Sài Thiệu Cơ cũng không cần phải như vậy, bằng vào sự ăn ý giữa hắn và Liễu Tuấn, rất nhiều chuyện kỳ thực căn bản không cần thiết phải trao đổi trước. Nhưng hiện tại thế cục thực sự vô cùng mẫn cảm, Sài Thiệu Cơ cho rằng, cho dù đi nhầm một bước, hậu quả đều có thể coi là tai nạn. Lúc này tăng cường liên hệ là điều rất cần thiết.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Đừng lo, cứ để cho họ đi làm. Tỉnh A, cũng không phải vương quốc độc lập, không phải là tồn tại cô lập."

Sài Thiệu Cơ nhất thời bừng tỉnh, lập tức cũng lộ ra nụ cười hiểu ý. Xem ra Liễu Tuấn vẫn là Liễu Tuấn, tất cả đều tính trước kỹ càng.

Chính vào lúc này, điện thoại của Liễu Tuấn vang lên, Liễu Tuấn khẽ nhíu mày khi nhìn thoáng qua màn hình đtdđ, hình như người gọi tới Liễu tỉnh trưởng cũng không thích, tuy nhiên Liễu Tuấn vẫn tiếp.

"Xin chào, đồng chí Vương Cam."

Liễu Tuấn rất bình thản nói.

Sài Thiệu Cơ giương mày lên. Lúc này, Vương Cam gọi điện thoại cho Liễu Tuấn thì dụng ý không nói cũng hiểu.

"Chào tỉnh trưởng. . ."

Giọng trong điện thoại của Vương Cam hơi run rẩy, nghe qua có mang theo chút xúc cảm.

Liễu Tuấn không lên tiếng.

"Tỉnh trưởng, ngài. . . ngài hiện tại có ở nhà không? Tôi. . . tôi muốn báo cáo với tỉnh trưởng. . ."

Vương Cam hơi do dự, cố lấy dũng khí nói.

Liễu Tuấn cũng không chần chờ lâu, ôn hoà nói: "Được, anh tới đây đi, tôi đang ở nhà."

"Cảm ơn. . . Cảm ơn tỉnh trưởng. . ."

Có thể nghe thấy giọng điệu của Vương Cam rất là kinh hỉ, cơ hồ đã nói lắp, luôn miệng nói lời cảm tạ với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn buông điện thoại, Sài Thiệu Cơ liền lễ phép đứng dậy cáo từ, Liễu Tuấn cũng không giữ lại, đứng dậy tiễn hắn ra cửa.

Vương Cam tới rất nhanh, Sài Thiệu Cơ mới vừa rời khỏi thì xe của Vương Cam đã đến ngoài cửa. Có thể thấy được cuộc điện thoại của hắn gọi ngay ở cửa viện Thường ủy, Liễu Tuấn vừa gật đầu đồng ý thì hắn lập tức chạy qua.

Khi Vương Cam vào cửa thì đầu đã đầy mồ hôi, mặc dù ngay vào tháng 8 giữa mùa hạ, khi đến buổi tối, viện Thường ủy Tỉnh ủy thấp thoáng trong rừng cây tùng xanh um nên vẫn khá mát mẻ. Mồ hôi đầy đầu Vương Cam chắc là mồ hôi lạnh. Dù cho ai đã đến tình cảnh như hắn, muốn không chảy mồ hôi lạnh cũng không được.

"Tỉnh trưởng, chào ngài "

Vương Cam vừa vào cửa, ngay tại cửa hướng về Liễu Tuấn đang ngồi trên ghế sofa khom người thật sâu, thắt lưng cong thành 90 độ. Nhìn cái tư thế đó, ngay cả tâm tư quỳ xuống dập đầu với Liễu Tuấn chắc cũng có.

Từ sau khi tố giác Hồng Thiên Kính, Vương Cam vẫn một mực sống trong chờ đợi lo lắng, đã hơn một năm, chưa bao giờ hắn có một ngày thoải mái, lúc nào cũng lo lắng Lưu Phi Bằng sẽ "trả thù". Như bước trên miếng băng mỏng mà sống qua mười mấy tháng, ngày này rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi. Thành thật mà nói, trong lòng Vương Cam rất thê lương khi biết được mình bị tố cáo.

Đây là chính trị.

Lúc trước mình "phản bội" cũng là bị buộc bất đắc dĩ, Hồng Thiên Kính đang nghi ngờ hắn mà, cũng đã chuẩn bị xuất thủ để đối phó hắn, Vương Cam làm thế cũng chỉ tự bảo vệ mình thôi. Thế nhưng ai sẽ lưu ý "động cơ" của hắn chứ? mọi người lưu ý chỉ là hành vi của hắn mà thôi.

Biết đâu kết cục ngày hôm nay, bắt đầu từ cái ngày mà Liễu Tuấn thị sát TP.An Phong đã xem như định trước rồi.

Tuy nhiên việc đã đến nước này, bất kể như thế nào Vương Cam đều phải đấu tranh một chút, xem như là tự cứu mình vậy.

Thấy Vương Cam tới tay không, không mang theo bất cứ quà biếu gì, ánh mắt có chút lạnh nhạt của Liễu Tuấn hơi hòa hoãn một chút. Mặc kệ thế nào, cuối cùng Vương Cam vẫn còn duy trì một tia lý trí cuối cùng, chưa từng quên quy củ của Liễu tỉnh trưởng. Nếu như ngày hôm nay Vương Cam đến mà mang theo quà biếu, chỉ sợ hắn vừa vào cửa cũng sẽ bị Liễu tỉnh trưởng không chút khách khí đuổi ra ngoài.

"Đồng chí Vương Cam qua đây ngồi đi."

Liễu Tuấn chậm rãi mở miệng, thần thái rất là uy nghiêm.

"Vâng, cảm ơn tỉnh trưởng. . ."

Vương Cam đáp ứng, lòng thì không ngừng trầm xuống. Thấy thần thái của Liễu Tuấn như vậy, hắn thực sự không "can đảm" nổi. Trước khi đến ghế sofa còn hướng về Liễu Tuấn khom người thật sâu, lúc này mới ngồi nửa bên mông xuống ghế, ưỡn thẳng thắt lưng, hai mắt nhìn Liễu Tuấn không chớp mắt.

"Tỉnh trưởng, tôi. . . tôi tới để kiểm điểm. . . Trước đây tôi đối với bản thân yêu cầu không nghiêm, đã phạm vào sai lầm. . ."

Thấy Liễu Tuấn không nói gì, Vương Cam chỉ phải cố lấy dũng khí rồi nói giọng lắp bắp, vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn. Trước khi Vương Cam tới đây cũng đã suy nghĩ kĩ càng lí do để thoái thác. Rất hiển nhiên, hắn không thể giấu diếm Liễu Tuấn sai lầm của mình. Trước mặt Liễu Tuấn mà vỗ ngực lung tung rất có thể sẽ khiến Liễu Tuấn hiểu lầm, cho rằng hắn là bị "oan uổng". Nếu mà quả thật như vậy, nói không chừng Liễu Tuấn sẽ yên tâm mà ủng hộ Kỷ ủy tỉnh điều tra hắn.

Dù sao thì Vương Cam anh là thuần khiết mà, vậy thì sẽ không sợ điều tra.

Như vậy thì xong rồi.

Nếu muốn nhận được Liễu Tuấn che chở, biện pháp duy nhất chính là thành thật khai báo, hy vọng Liễu Tuấn có thể nhìn vào trước đây hắn đã từng "lập công", tại thời khắc mấu chốt kéo hắn một phát. Có thể bảo trụ được chức vụ thị trưởng hay không Vương Cam không cần nghĩ đến, có thể toàn thân trở ra cũng cảm ơn trởi đất lắm rồi.

Hồng Thiên Kính chính là vết xe đổ đó mà.

Liễu Tuấn chỉ thản nhiên nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

Mồ hôi lạnh trên đầu Vương Cam như thác nước trút xuống, lập tức cắn răng, run rẩy từ trong túi móc ra hai tờ giấy, hai tay nộp cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn tiếp nhận, khi nhìn lướt qua hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt