Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1861: Hợp tác xã biến thành cơ cấu vơ vét tiền tài




Trong lễ đường chính phủ tỉnh, vang lên giọng nam đầy sức hút của Liễu Tuấn.

- Chư vị ngồi đây là người con ưu tú của Giang Hoài chúng ta, là đại biểu kiệt xuất của 60 triệu người dân Giang Hoài. Mọi người đơn độc xứ người, phấn đấu học hỏi được ký thuật tốt, kinh nghiệm quản lý tốt, cùng kinh nghiệm nhân sinh, từ thiếu niên ngây thơ đầy mộng tưởng trước kia, thành người sáng nghiệp, thành những ông chủ, đó là quá trình không dễ dàng. Chư vị giàu có không quên quê hương, về quê lập nghiệp, tôi đại biểu cho tỉnh ủy chính phủ tỉnh A, nhiệt liệt hoan nghênh cùng cảm tạ từ tận đáy lòng...

Đấy là đại hội đại biểu doanh nghiệp ưu tú về quê gây dựng sự nghiệp, người tham dự, toàn bộ là đại biểu doanh nghiệp thành công ngoại tỉnh trở về.

Những đại biểu doanh nghiệp này nam có nữ có, đa số là nam, mọi người đều ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, một số mở sổ tay ghi chép.

Cổ vũ công nhân ra ngoài làm việc hồi hương là công tác nhiều tỉnh đều làm, có điều lực độ của tỉnh A tương đối lớn, Liễu Tuấn rất quan tâm tới chuyện này, cục đầu tư tỉnh có một văn phong chủ quản, các cục đầu tư thành phố cũng có ban tương ứng. Dưới nỗ lực của mọi người, ngày càng nhiều công nhân Giang Hoài về quê khởi nghiệp.

Chính phủ tĩnh vì thế đưa ra một loạt biện pháp hỗ trợ, tạo hoàn cảnh tốt cho những người hồi hương, hiện giờ tình thế rất tốt, có nhiều doanh nghiệp ưu tú trở về, công hiến sức lực lớn cho phát triển kinh tế tỉnh A.

Đại hội biểu dương này vốn không hi vọng được Liễu tỉnh trưởng tới nơi, nhưng sau khi Liễu Tuấn biết chuyện , liền bảo Kha Khải Phàm nói, Liễu tỉnh trưởng sẽ tham dự đồng thời có bài phát biểu quan trọng.

Vì sự có mặt của Liễu Tuấn, cả lịch trình của đại hội thay đổi, tăng thêm nội dung tọa đàm, Liễu tỉnh trưởng đích thân ngồi nói chuyện với các đại biểu, tìm hiểu những khó khăn trong quá trình gây dựng sự nghiệp.

Đó là tác phong nhất quán của y, luôn cố gắng có được tư liệu chân thật nhất.

Các đại biểu sau khi được thông báo đều rất hưng phấn, mọi người đã ngưỡng mộ đại danh Liễu tỉnh trưởng hồi lâu, đại bộ phận còn biết y là con trai thủ tướng, điều này làm Liễu Tuấn càng tăng thêm nhiều cảm giác thần bí, vì thế có thể ngồi đối diện nói chuyện với Liễu tỉnh trưởng là điều mọi người mong chờ.

Có một số khó khăn cụ thể, cũng có thể hi vọng tỉnh trưởng có thể giải quyết.

Ngày thứ nhất của đại hội tổng kết biểu dương diễn ra rất long trọng, ngày hôm sau là tọa đàm, không khí sôi nổi. Trong phòng hội nghị của khách sạn Thu Thủy, các đại biểu tham dự đông đủ, hăng hái phát biểu, tranh nhau nói ra ý kiến của mình với tỉnh trưởng.

- À, phải, đồng chí Tôn Quang Huy có điều gì muốn nói không?

Trong quá trình tọa đàm, Liễu Tuấn thấy một vị đại biểu ngồi ở gần cuối, luôn muốn phát biểu nhưng không có cơ hội, toàn bị người ta tranh trước, liền cười điểm danh.

Tôn Quang Huy ngẩn ra, có vẻ không tin:
- Liễu tỉnh trưởng, ngài.. Ngài đang bảo tôi sao?

Tôn Quang Huy ước chừng trên 40, khuôn mặt phong sương, trông có vẻ như là người trung hậu.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng.

Tôn Quang Huy tròn mắt:
- Sao tỉnh trưởng biết tên tôi?

Liễu Tuấn cười:
- Trên tài liệu có tên đông chí, có giới thiệu sự tích của đồng chí, còn có ảnh chụp.

- Oa...
Không chỉ Tôn Quang Huy mà các đại biểu khác đầy kinh ngạc nhìn Liễu Tuấn, tựa hồ không sao tin được.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Nhớ hết các đồng chí thì hơi khó, có điều tôi vẫn nhớ được đại bộ phận. Đồng chí Tôn Quang Huy, trên tài liệu giới thiệu đồng chí sinh năm 69, bằng tuổi tôi, có điều trông đồng chí lớn hơn tôi nhiều, ha ha ha...

Các doanh nhân đều bật cười.

Tôn Quang Huy đúng là già hơn tuổi thực một chút, còn đem so hắn với Liễu Tuấn thì chênh lệch càng xa, Liễu Tuấn trông nhiều lắm thì trên 30, cực trẻ. Cho dù để kiểu tóc lãnh đạo cho thêm phần nghiêm nghị, nhưng vẫn rất trẻ.

Tôn Quang Huy cười:
- Tỉnh trưởng, chuyện này không thể trách tôi... Tôi người xã Hương Hà huyện Đức Thành, nơi đó quanh năm mưa dầm nẵng dãi, người ta sớm già.

Thấy tỉnh trưởng thân thiết dễ gần, các nhà doanh nghiệp liền tỏ ra khá tự nhiên, Tôn Quang Huy trải qua sự kích động ban đầu, nói chuyện lưu loát hơn nhiều.

- Ồ, huyện Đức Thành! Đồng chí... Mở một xưởng gia công trúc, cái xưởng đó rất tốt. Huyện Đức Thành có trữ lượng trúc đứng đầu toàn tỉnh. Đó là nguồn tài nguyên lơn, nếu tận dụng tốt, là phúc ấm của các hương thân phụ lão.

Liễu Tuấn lật tư liệu trong tay vừa xem vừa nói.

Dù Liễu tỉnh trưởng có trí nhớ hơn người thì chuyện cụ thể của Tôn Quang Huy vẫn phải mở tư liệu ra xem.

- Đúng thế ạ, trước kia tôi làm thuê cho một xưởng làm đồ trúc, làm mười năm, từ thợ thường, tiểu tổ trưởng, chủ nhiệm xưởng, đều đã làm qua, nên khá hiểu quy trình của nó. Năm ngoái hưởng ứng hiệu triệu của chính phủ tỉnh về quê lập xưởng của mình...

- Tốt, đồng chí Quang Huy, điều này rất tốt, giàu có không quên quê hương. Xưởng trúc của đồng chí thu nhận bao nhiêu công nhân, đãi ngộ ra sao?

- Thưa tỉnh trưởng, cái xưởng của tôi nhận trên 50 công nhân, trừ mấy người thợ thầy là là tôi đưa từ xưởng cũ về, còn lại công nhân đều là nông dân xã Hương Hà, đãi ngộ bình thường, tiền công cơ bản là 500 đồng, thêm vào tiền thưởng, tăng ca, một tháng chăm chỉ có thể được 7 tới 8 trăm ...

Ở nông thôn, một tháng thu nhập được 7 -800 là rất cao rồi.

Liễu Tuấn hài lòng gật đầu:
- Đồng chi Quang Huy, tiền lương có trả kịp thời không? Tình hình tiêu thụ ra sao?

- Thưa tỉnh trưởng, tiền công trả đúng hạn, mỗi tháng trả vào cuối tháng, còn tiêu thụ.. Trước kia không tệ.
Tôn Quang Huy ấp úng nói.

Liễu Tuấn nhướng mày lên, quan tâm hỏi:
- Trước kia không tệ? Vậy có phải hiện giờ có vấn đề không?

- À, cũng không phải là có vấn đề, khách hàng cũ vẫn còn, nhu cầu cũng ổn định, lại còn có xu thế tăng lên, chỉ là...
Tôn Quang Huy tựa hồ có điều khó nói.

- Đồng chí Quang Huy, cuộc tọa đảm hôm nay có gì nói nấy, cứ thoải mái phát biểu, không sao hết.

Các doanh nhân khác chăm chú nhìn Tôn Quang Huy, không biết hắn có điều gì muốn nói với tỉnh trưởng.

Tôn Quang Huy hơi do dự một chút rồi mới hạ quyết tâm, hắn vốn muốn phản ánh vấn đề này với Liễu Tuấn, có điều là muốn tìm cơ hội báo cáo riêng, nhưng xem ra cơ hội đó không dễ kiếm. Nếu Liễu Tuấn đã hỏi tới, thì khó che dấu được, chỉ đành nói vậy.

- Thưa tỉnh trưởng, chúng tôi gần đây gặp phải một vấn đề nhỏ, rất hoang mang... Đó là hợp tác xã nông nghiệp của xã Hương Hà yêu cầu chúng tôi đưa sản phẩm cho họ tiêu thụ thay, nói là yêu cầu thống nhất của huyện. Nhưng sản phẩm của chúng tôi có khách hàng cố định, sản xuất theo đơn đặt hàng, còn hợp tác xã không có khách hàng ở phương diện này...

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày:
- Hợp tác xã là do nông dân tự phát tổ chức, vì xúc tiến tiêu thụ tốt hơn, nếu đã không có khách hàng vì sao lại yêu cầu đồng chí giao cho bọn họ tiêu thụ?

- Đúng thế thưa tỉnh trưởng, tôi cũng đã hỏi qua lãnh đạo xã, bọn họ nói đấy là yêu cầu thống nhất của huyện, nói vì năm nay toàn tỉnh phải trừ bỏ thuế nông nghiệp, vì đảm bảo tăng thu nhập của nông dân, tất cả sản phẩn nông nghiệp và sản phập xí nghiệp nông thôn phải tiêu thụ thông qua hợp tác xã. Nếu như chúng tôi không giao cho tiêu thụ thay cũng được, nhưng mỗi sản phẩm phải nộp số tiền nhất định, gọi là chi phí quản lý, phục vụ.
Tôn Quang Huy bối rối nói.

- Làm càn.
Liễu Tuấn trầm mặt xuống:
- Bọn họ không có khách hàng, cũng không cung cấp bất kỳ sự phục vụ nào cho đồng chí, lấy đâu ra cái phí quản lý đó.

- Đúng thế thưa tỉnh trưởng, trừ bỏ thuế nông nghiệp đương nhiên là chuyện tốt, tôi cũng xuất thân từ gia đình nông dân, tôi giơ hai tay tán thành chính sách này của tình. Nếu như nói vì trừ bỏ thuế nông nghiệp khiến tài chính xã khó khăn, những người kinh doanh chúng tôi cũng nên có cống hiến nhất định. Nhưng dùng phương thức này thu phí quản lý, phục vụ là rất không thích hợp.
Tôn Quang Huy thận trọng nói.

Có thể nhìn ra Tôn Quang Huy bề ngoài chất khác, bên trong không khéo, nhìn ngay được huyền cơ trong đó, là lãnh đạo huyện Đức Thành đang biến tướng của thu phí thuế, việc trừ bỏ thuế nông nghiệp là đại thế không thể kháng cự, thu nhập tài chính mất đi khoản này, liền thông qua phương thức khác đoạt lại, tóm lại vẫn là thịt dê từ trên người dê.

Với Tôn Quang Huy, thi thoảng quyên góp một lần thì có thể, nhưng phải nộp thuế phục vụ cố định cho hợp tác xã thì lại là chuyện khác. Cái phí này một khi đóng rồi nó sẽ thành định thức duy trì mãi, chỉ cần ngày nào hắn còn mở xưởng là ngày đó phải nộp tiền, bỏ qua vấn đề kinh tế chưa nói, khó chịu là ở nguyên nhân tâm lý.

Vô duyên vô cớ mất tiền, cảm giác như bị người ta bóp cổ.

- Đồng chí Quang Huy, đồng chí nêu ý kiến rất kịp thời, tôn chỉ thành lập hợp tác xã là để phục vụ tốt hơn cho anh em nông dân, nó không thể biến thành cơ cấu vơ vét tiền tài. Nếu như đồng chí nói là sự thực, cách làm của huyện Đức Thành là không thỏa đáng. Vấn đề này tôi sẽ giải quyết, đồng chí yên tâm.

Liễu Tuấn không hề do dự nói.

Tôn Quang Huy liên tục gật đầu, có điều trong lòng vẫn có chút bất an, dù sao hắn đang cáo trạng lãnh đạo huyện.

Liễu Tuấn hiểu được suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói:
- Đồng chí không cần lo, sẽ không ai dám báo thù đồng chí đâu. Nếu có người vì chuyện này mà gây khó khăn cho đồng chí, thì đồng chí có thể phản ánh với tôi bất kỳ lúc nào. Tôi sẽ xử lý.

- Vâng, cám ơn tỉnh trưởng.

Tôn Quang Huy thầm thở phào.