Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1848: Chiêu dự phòng của Khổng Học Hải




Bạch Vô Hà tới nơi giam giữ Khổng Học Hải.

Vụ án của Khổng Học Hải đã hoành thành trình tự kiểm tra kỷ luật, vì thân phận của hắn khá mẫn cảm, mối quan hệ rộng, cho nên dùng phương thức thẩm vấn ở nơi khác, vụ án của hắn do viện kiểm sát tỉnh Yến Bắc phụ trách khởi tố.

Thiên Môn là thành phố đầu tỉnh Yến Bắc, cách thủ đô mấy trăm kilomet, Bạch Vô Hà tự lại xe tới khá vất vả.

Giây phút nhìn thấy Khổng Học Hải, Bạch Vô Hà rất kích động, gần như mất kiểm soát.

- Vô Hà?

Khổng Học Hải còn chấn kinh hơn cô, đứng ngây ra đó, miệng há hốc.

- Học Hải.

Bạch Vô Hà gọi một tiếng, nước mắt lã chả.

Phải mấy giây sau, Khổng Học Hải mới tỉnh lại, vội vàng xông tới trước mặt Bạch Vô Hà, cách song sắt nhìn cô trân trân, như không dám tin.

- Học Hải... Anh .. Anh gầy đi nhiều rồi.

Bạch Vô Hà đưa tay qua song sắt, khẽ vuốt gò mà gầy gò của hắn nghẹn ngào nói, nước mắt trào ra như suối. Nhớ lại khi mới quen nhau, Khổng Hạo Hải trong tiêu sái hơn người ra sao? Hiện giờ râu rìa xồm xoàm, gầy trơ xương như thành một người khác.

Bạch Vô Hà không khỏi đau đớn từ tận đáy lòng.

Khổng Học Hải cầm tay Bạch Vô Hà, khẽ cọ lên má mình, nước mặt không khỏi trào ra.

Hai viên cảnh sát đứng hai bên, nhưng không can thiệp.

- Vô Hà, sao... Sao em tới đây?

Hồi lâu, Khổng Học Hải mới trấn tĩnh lại hỏi nhỏ.

Phải biết hiện giờ hắn vẫn đang trong giai đoạn thẩm tra, trừ kiếm sát viên và luật sư biện hộ, nhưng người khác đều không được gặp, cả vợ và con gái của hắn cũng thế. Bạch Vô Hà về mặt pháp lý không có liên quan gì tới hắn, không biết đả thông được mắt xích nào mà tới đây gặp hắn.

Đáng lẽ, Bạch Vô Hà không biết cả nơi giam giữ hắn mới đúng.

- Ừm, là.. Là chị Hà an bài.

Bạch Vô Hà nói.

Không Học Hải không hiểu:
- Chị Hà nào?

- Hà Mộng Doanh.

Bạch Vô Hà nói rất nhỉ, tựa hồ sợ người khác nghe thấy cô nói. Cô cũng biết, mình gặp Khổng Học Hải vào lúc này là vi phạm quy định, không thể để lộ ra.

- Là cô ta à?

Khổng Học Hải tròn mắt không tin, trước đó hắn và Hà Mộng Doanh thậm chí cả nhà họ Hà chẳng có liên quan gì, Hà Mộng Doanh đột nhiên xen vào, thật làm người ta khó hiểu. Trong chớp mắt hắn nổi lên cảm giác bất an, tựa hồ ngửi thấy mùi âm mưu đặc sệt trong đó. Nhưng âm mưu này với dụng ý gì, Không Học Hải không đoán ra. Hắn chỉ biết, Hà Mộng Doanh tuyệt đối không vô duyên vô cớ giúp hắn, nếu như trước kia khi hắn còn là giám đốc ngân hàng thì có chút khả năng, dù sao Hà Mộng Doanh là người làm ăn, có tiếp xúc với ngân hàng là điều hợp lý. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là kẻ tù tội sắp bị pháp luật trừng trị, Hà Mộng Doanh không có lý nào giúp hắn.

- Đúng.
Bạch Vô Hà gật đầu khẳng định.

- Sao cô ta lại giúp em? Em và cô ta quen biết thế nào? Vô Hà, em ngàn vạn lần chớ mắc lừa.

Khổng Học Hải vôi vàng nói, mặt lộ ra vẻ quan tâm sâu sắc, thời gian qua, hắn nghĩ rất nhiều, có lẽ có rất nhiều người làm hắn nhớ nhung, nhưng cuối cùng làm hắn vướng bận nhất, không lúc nào quên, không ngờ là Bạch Vô Hà và đứa con trai nhỏ. Hắn thực sự lo Hà Mộng Doanh có mưu đồ với Bạch Vô Hà.

Mặc dù Hà Mộng Doanh là một nữ nhân, nhưng không phải là nữ nhân bình thường, là nhân vật lãnh tụ giới hoàn khố. Bạch Vô Hà là mỹ nữ cực phẩm, có lẽ cô ta muốn mang đi "tặng" người khác.

Khả năng này rất cao.

Bạch Vô Hà có chút tức giận:
- Anh đùng nghĩ lung tung, người ta rất tốt với em.

- Vô Hà, em quá ngây thơ rồi... Em không biết được loại người như Hà Mộng Doanh đâu, bọn chúng... Bọn chúng hoàn toàn khác với người bình thường..

- Học Hải, anh chỉ cả nghĩ, người ta thực sự quan tâm tới em, không phức tạp như anh nghĩ đâu.

Nói tới đây Bạch Vô Hà không khỏi nghĩ tới Liễu Tuấn, nam nhân đặc biệt không động lòng với cơ thể của cô, gò má trắng bất giác ửng hồ. Nhưng trước mặt Khổng Học Hải cô tuyệt đối sẽ không nhắc tới Liễu Tuấn lần nữa.

- Ài, những người trong giới bọn họ em không hiểu đâu... Dù sao cũng phải cẩn thận.

Khổng Học Hải rất lo lắng nói.

Bạch Vô Hà mũi chua chua, nước mắt trào ra, hắn vẫn quan tâm tới cô như trước kia.

- Hiện giờ em sống ra sao?
Khổng Học Hải hỏi:
- Em.. Em vẫn biểu diễn chứ?

Bạch Vô Hà thở dài:
- Đương nhiên là vẫn biểu diễn.. Em không em sống bằng gì? Tiểu Thạch sống bằng gì?

Tiểu Thạch là con trai họ, đã hai tuổi.

Bạch Vồ Hà nhắc tới con, hắn vội hỏi:
- Phải rồi, Tiểu Thạch đâu? Sao em không đưa nó tới, anh rất nhớ nó, ngày nào cũng mơ thấy..

Bạch Vô Hà trừng mắt lên:
- Lúc này là lúc nào, em có thể mang nó tới được sao? Anh không biết lần này em gặp được anh, chị Hà đã phải tốn bao nhiêu công sức không?

Nếu như là hiềm nghi tội phạm bình thường, Hà Mộng Doanh muốn sắp xếp một cuộc gặp mặt chẳng khó khăn gì, với mối quan hệ của cô, chuyện này chẳng đáng nhắc tới. Nhưng Khổng Học Hải thì khác, người nhằm vào vụ án này không ít, hơn nữa toàn là nhân vật lớn, dù là Hà đại tiểu thư cũng phải cực kỳ thận trọng. Hơn nữa còn phải được Liễu Tuấn đồng ý trước, nếu không cô cũng chẳng dám tự ý quyết định.

Đương nhiên Liễu Tuấn đồng ý rồi thì an bài chuyện này không khó nữa.

- Đúng thế.. Vô Hà, anh bảo em.. Em đừng đi biểu diễn nữa, những chốn ăn chơi đó quá loạn, loại người nào cũng có, không an toàn chút nào.

Hắn chẳng phải làm quen được Bạch Vô Hà ở CLB Hoa Đô sao? Hắn nghĩ, mình chiếm được cô thì nam nhân khác cũng có thể.

Bạch Vô Hà không đáp.

Khổng Học Hải nói nhỏ:
- Anh để lại cho em chút tiền, cất trong tài khoản của Tiểu Thạch, mật mã là sinh nhật theo âm lịch của nó.. Chuyện xảy ra quá bất ngờ... Anh không kịp nói với em... Số tiền đó nếu như tiết kiệm một chút, hẳn đủ cho hai mẹ con em sống.

Kỳ thực trước khi song quy, Khổng Học Hải đã dự liệu được tình hình không lành, bắt đầu an bài hậu sự, hắn ly hôn với vợ, rất nhiều tài sản di chuyển tới dưới tên vợ và con trai, anh chị em. Đương nhiên không chuyển đi hết, mà giữ lại phần lớn. Hắn biết nếu như kỷ ủy và cơ quan công an phá an không tìm đủ tài sản, khẳng định không dừng tay, tới khi đó hắn chẳng còn chút nào.

Bên phía Bạch Vô Hà và Tiểu Thạch tất nhiên cũng phải lưu lại chút dự phòng.

Bạch Vô Hà khẽ gật đầu:
- Học Hải, anh quá ngây thơ, người ta không ngốc như anh nghĩ đâu! Chuyện mà anh làm, người ta biết cả rồi, số tiền đó đều bị tịch thu hết.

- Cái gì?

Khổng Học Hải kinh hãi hét lên.

Hai viên cảnh sát nghiêm khắc nhìn qua, hừ một tiếng cảnh cáo.

Khổng Học Hải vội ngồi xuống, nuốt nước bọt, vẻ mặt chua chát, không ngờ hắn tự phụ thông minh cuối cùng công dã tràng. Cảm giác thất bại này thực sự nặng nề.

- Học Hải, anh cũng đừng quá lo, em và Tiểu Thạch sống rất tốt.
Thấy Khổng Học Hải thất hồn lạc phách, Bạch Vô Hà đau lòng an ủi:
- Chị Hà đã an bài sẵn rồi, em sẽ gia nhập đoàn nhạc dân tộc do chị ấy thành lập, em làm người phụ trách. Về sau em không cần phải tới chốn ăn chơi để biểu diễn nữa, bọn em sẽ biểu diện chính quy, quyên góp làm việc thiện... Học Hải, em nghĩ kỹ rồi, đó mới là đường sau này em phải đi. Chị Hà nói đúng, làm nhiều việc thiện, tích đức , coi như .. Coi như cầu phúc cho anh, em và Tiểu Thạch sẽ sống rất tốt, anh đừng lo.

Khổng Học Hải há hốc mồm.

Hắn thực sự không ngờ Hà Mộng Doanh quan tâm chiếu cố tới Bạch Vô Hà thật, nhìn qua có vẻ không có âm mưu gì.

- Học Hải, chị Hà muốn em nói với anh một câu..

- Câu gì?

Khổng Học Hải cảnh giác.

- Chị Hà nói, vụ án này còn chưa phán quyết, còn có cơ hội tự cứu. Sai lầm của anh rất nhiêm trọng, trừng phạt là chắc chắn. Nhưng phán nặng nhẹ, có khác biệt lớn.

Bạch Vô Hà nói rất chậm, tựa hồ mình nói sai một chữ nào. Cho dù cô không biết nội tình, nhưng cũng biết, nhưng lời này sẽ liên quan tới nửa đời sau của Khổng Học Hải.

- Cô ta nói như vậy thật sao?

Khổng Học Hải hỏi ngay tới.

- Vâng! Chị ấy đúng là nói như thế, chị ấy còn nói, anh là người rất có tài hoa, đi nhầm đường không sao, đợi anh ra rồi, chị ấy có thể an bài công tác thích hợp cho anh, , ừm... Chị ấy còn nói...

- Cô ta nói cái gì?

- Chị ấy còn nói, đợi anh ra rồi, chị ấy sẽ tới tham dự hôn lễ của chúng ta.