Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1824: Kẻ mạnh là thế




Miêu Chính Cường uất nghẹn.

Đây mà là chuyện chó chết?

Đi giải trí gặp một tiểu cô nương vừa ý mó chân mó tay một chút, đối với Miêu Chính Cường mà nói là quá bình thường, như ăn ngủ vậy. Chốn ăn chơi thiếu gì chuyện này.

Nhưng Cận Hứu Vi lại thừa gió bẻ măng.

Miêu Chính Cường hận không thể xông ra, bóp cổ Cận Hữu Vi đẩy ra đắt, sau đó dùng mấy trăm cân thịt của mình, đè dẹp hắn cho hả giận.

- Chủ tịch Miêu giỏi quá.

Cận Hữu Vi giơ tay cái lên.

- Hiện giờ ở tỉnh A chúng ta, chỉ có ông chủ Miêu dám để Liễu tỉnh trưởng phải đứng đợi ở bên ngoài.

Miêu Chính Cường rùng mình.

Lời này của Cận Hữu Vi đúng là đánh thức người trong mộng.

Bên ngoài còn có một vị tỉnh trưởng đang đợi.

Miêu Chính Cường có thể không ngán Cận Hữu Vi, nhưng tuyệt đối không dám xem thường Liễu Tuấn. Cận Hữu Vi nói đúng, ở tỉnh A hiện giờ không ai dám "giỏi" như thế.

Giây phút Miêu Chính Cường từ trong phòng mát xa đi ra, dù thấy nhiều biết rộng như Liễu tỉnh trưởng cũng thất kinh, Miêu Chính Cường là tên béo siêu cấp, cân nặng không kém Bàn Đại Hải. Liễu Tuấn gắp qua hắn vài lần, có điều lần nào hắn cũng ăn mặc chỉnh tế, nhing không thấy thái quá lắm, hiện giờ mặc đồ mát xa, cứ như một cái thùng tô nô lăn tới, khung cảnh "hùng vĩ" làm người ta há hốc mồm.

Tức thì mọi người như khựng hết cả lại.

- Chào Liễu tỉnh trưởng.

Miêu Chính Cường tuy hoành tráng vô cùng, nhưng tốc độ di chuyển không quá chậm, khoảng cách mười mét không tới chục giây đã tới. Hắn cận lực khom lưng, lại đưa bàn tay "khồng lồ" ra.

Liễu Tuấn như không thấy hai bàn tay của hắn, thậm chí ngay tấm thân to lớn của hắn cũng coi như không khí, đi thẳng tới chỗ nghỉ chân ngồi xuống ghế sô pha, vứt hắn chẳng thèm nói lấy một câu.

Ai cũng biết thương nhân địa ốc trong mắt Liễu Tuấn đều là "cực kỳ bất lương", có lẽ chỉ có Cận Hữu Vi là ngoại lệ duy nhất, còn bản thân Cận Hữu Vi được coi là thương nhân địa ốc "có lương tâm".

Còn loại thương nhân bất lương thuần túy như Miêu Chính Cường, xây một căn nhà cũng sẽ có vấn đề, Liễu tỉnh trưởng chẳng có chút thiện cảm nào, thêm vào gặp phải chuyện tối nay, càng thêm căm ghét, làm gì có chuyện bắt tay hắn.

Miêu Chính Cường đứng ngây ra đó, xấu hổ hết sức.

Cho dù trong lòng hắn không biết hận Liễu Tuấn thế nào, nhưng bề ngoài không dám lộ ra chút nào. Chuyện tối nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu muốn gán cho hắn cái tội cưỡng hiếp bất thành cũng không phải không thể. Chỉ cần Liễu Tuấn lên tiếng chủ tịch Miêu oai phong sẽ thành tù nhân ngay.

Cận Hữu Vi ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, đưa cho y một điếu thuốc, rồi châm một điếu cười khoái trá nhìn Miêu Chính Cường.

Miêu Chính Cường chỉ thấy một luồng hơi lạnh sộc từ chân lên đầu, hai chân như muỗn nhũn ra.

Cảnh sát tới rất nhanh, Hạ Hâm Xương gọi điện chưa tới mấy phút, đã có năm sáu cảnh sát thở hồng hộc chạy tới. Bọn họ không thể không tới nhanh, Hạ Hâm Xương nói rất rõ, Liễu tỉnh trưởng đang ngồi đợi.

Đây không phải trò đùa.

Người cảnh sát đi đầu chừng ba mấy, chạy tới trước mặt Liễu Tuấn, đứng nghiêm, đưa tay kính lễ, nói lớn:
- Báo cáo tỉnh trưởng, Hác Minh Lượng đồn trưởng đồn cảnh sát Đông Nhai có mặt, xin tỉnh trưởng chỉ thị.

Liễu Tuấn gật đầu đứng dậy nói:
- Hác đồn trưởng vất vả rồi, nơi này vừa xảy ra một vụ án, các đồng chí xử lý đi.

- Vâng.

Hác Minh Lượng lại lần nữa đứng nghiêm chào.

Miêu Chính Cường thầm thở phào, Liễu Tuấn nói là xảy ra một vụ án, không nói là án cưỡng hiếp không thành, như thế là còn đường lùi rồi. Xem ra hôm nay xui xẻo nhưng chưa tới mức hết đường.

Hác Minh Lượng lập tức chỉ huy cảnh sát bắt lấy Hồ Bân, lại đi tới hỏi cô thợ mát xa bị đánh kia.

Sau khi chuyện xảy ra, cô gái kia co mình một góc, run lẩy bẩy, thấy cảnh sát tới mới dám đứng dậy, hai tay kéo chặt y phục rách nát, che lấy ngực, toàn thân vẫn run nhè nhẹ, tựa hồ hoảng sợ vô cùng.

Nhìn kỹ cô gái này tuổi chừng 20, tóc cắt ngắn, mặt hơi tròn, trông cực kỳ xinh đẹp, có vài phần phong vận quyến rũ, vóc dáng cũng rất bỏng mắt. Nếu chẳng phải như thế, Miêu Chính Cường và Hồ Bân cũng chẳng muốn giở trò.

Hác Minh Lượng biết chỗ này lúc này không thích hợp thẩm vấn, tình huống như thế, tốt nhất là đem người đương sự đi, nhanh chóng khôi phục trật tự.

Tỉnh trưởng phải ở trong hoàn cảnh hỗn loạn thời gian dài là không thích hợp.

- Đi nào, theo chúng tôi tới đồn cảnh sát nói rõ tình hình.

Hác Minh Lượng nghe Hạ Hâm Xương nói sơ qua, lập tức quyết định sai cấp dưới đưa Miêu Chính Cường, Hồ Bân và cô gái kia đi.

Chuyện tới đây cơ bản là đã kết thúc, Liễu Tuấn có ghét Miêu Chính Cường cũng không cứ tóm lấy vụ này mãi, kệ cho đồn công an xử lý là được.

Nhưn biến cố luốn phát sinh lúc không ai ngờ.

Cô gái kia đia qua bên cạnh Liễu Tuấn, nhìn y, rụt rè hỏi:
- Anh.. Anh đúng là tỉnh trưởng?

Vừa rồi cô ta cũng nghe người ta gọi "tỉnh trưởng" len lén liếc nhìn Liễu Tuấn, thì ra là một nam nhân trẻ tuổi đẹp trai, khác hẳn hình tượng tỉnh trưởng trong lòng cô ta, nên có chút nghi ngờ. Về sau nghe Liễu Tuấn và cảnh sát nói chuyện mới tin đây đúng là tỉnh trưởng rồi.

Liễu Tuấn ôn hòa nói:
- Đúng thế, tôi chính là tỉnh trưởng, cô cứ yên tâm đi, các đồng chí đồn công an sẽ xử lý công bằng việc này.

Phịch một tiếng cô gái đột nhiên quỳ xuống trước mặt Liễu Tuấn:
- Tỉnh trưởng, tôi muốn kêu oan, xin tỉnh trưởng làm chủ cho tôi...

Chuyện bất thình lình, tất cả đều sững sờ.

Hạ Hâm Xương càng tái mặt.

Thúy lam chi dạ mặc dù không cưỡng ép các cô gái phục vụ ngoài danh mục cho khách, có điều với chuyện hai bên tình nguyện thì mắt nhắm mắt mở không can thiệp, đại bộ phận chốn giải trí đều như thế.

Ông ta lo cô gái này cáo trạng ông ta thì thảm rồi, trước chốn đông người, Liễu Tuấn chẳng thể bảo vệ được cho ông ta.

Hơn nữa Liễu Tuấn sao phải bảo vệ ông ta, ông ta có là cái gì của Liễu tỉnh trưởng đâu.

Liễu Tuấn hơi cau mày, song vẫn ôn hòa nói:
- Cô gái, cô đứng lên đi, có gì oan khuất đều có thể nói cho tôi, tất nhất định làm chủ cho cô.

Nói thực Liễu Tuấn chẳng thích chuyện này, địa vị y càng cao, càng không ưa gì "Thanh Thiên". Nhưng cô gái này mới chừng 20, trông khuôn mặt còn chưa tan vẻ ngây thơ, quỳ xuống trước mặt y xin làm chủ, Liễu tỉnh trưởng làm sao có thể sắt đá được?

- Thật sao?

Cô gái tức thì mừng khôn siết, ngẩng đầu lên hỏi.

- Đương nhiên là thật, cô đứng lên trước đã, quỳ thế này không hay.

Liễu Tuấn mỉm cười, vẻ mặt rất chân thành.

Cô gái vội đứng dậy, nhất thời kích động hai tay quên giữ lấy áo, đôi bầu vú tròn trịa lộ ra quá nửa, cô gái lập tức ý thức được không ổn, lại bối rối che lấy ngực, mặt đỏ dừ, há miệng ra nhưng không biết phải nói gì.

Liễu Tuấn cười:
- Thế này nhé, cô trước tiên theo đồng chí cảnh sát nói rõ chuyện xảy ra, sau đó mới nói chuyện khác với tôi, được không?

Cô gái do dự, không biết có nên tin Liễu Tuấn không. Cô ta có ngây ngô tới đâu cũng biết tỉnh trưởng to thế nào, tuyệt không thể ở đây đợi cô ta về. Lúc nữa Liễu Tuấn đi rồi, cô ta đi đâu tìm người kêu oan?

Liễu Tuấn rất hiểu suy nghĩ của cô gái:
- Đừng lo, tôi sẽ đợi cô, tên cô là gì?

- Tôi tên là Cốc Tuyết.

- Ừ, Cốc Tuyết, tôi nhớ rồi. Giám đốc Hạ, sau khi Cốc Tuyết từ đồn cảnh sát về, ông dẫn cô ấy tới gặp tôi, đừng dọa cô bé.

Liễu Tuấn dặn Hạ Hâm Xương.

Hạ Hâm Xương tất nhiên là vâng dạ ngay, lòng than thầm, Liễu tỉnh trưởng quả nhiên trí tuệ phi phàm, chuyện gì cũng cũng nước trước, dù Cốc Tuyết có cáo trạng ôn ta thật, có câu nói này, ông ta có mười cái gan cũng không dám bịt miêng cô nương nhà người ta.

Cốc Tuyết tới Thúy lam chi dạ không lâu, tuy xinh đẹp, nhưng mình còn chưa có mưu đồ gì với cô ta, chắc không bị cáo trạng. Hơn nữa nếu thế thật thì Cốc Tuyết cũng chẳng dám nói trước mặt ông ta.

Nghĩ thế, Hạ Hâm Xương an tâm một chút.

Cốc Tuyết vẫn do dự, đôi mắt to đen láy cứ nhìn Liễu Tuấn.

Cận Hữu Vi cười:
- Cô bé, tỉnh trưởng nói còn không tin còn cáo trạng gì nữa? Em tìm người ta cáo trạng, trước tiên phải tin người ta phải không?

Đừng coi thường Cận công tử bất cất đời, nói chuyện luôn trúng điểm yếu hại.

Cốc Tuyết thở phào gật đầu, khom người với Liễu Tuấn lúc này mới theo cảnh sát đi.

Liễu Tuấn đứng dậy nói với Cận Hữu Vi:
- Đi mát xa thôi.

Cận Hữu Vi tròn mắt:
- Còn đi mát xa à?

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Vì sao không đi.

Cận Hữu Vi giơ ngón tay cái lên:
- Giỏi! Không chuyện gì ảnh hưởng được tới cậu làm việc theo ý mình. Kẻ mạnh luôn là thế.