Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1786: Báo cáo gửi TW Đảng




Liễu Tuấn rời đi đã rất lâu cũng không thấy Cao Trường Hoành từ trong phòng đi ra, cũng không thấy hắn tiễn chân, đó không hề giống với tác phong của hắn. Ở phương diện lễ tiết, Cao Trường Hoành luôn vô cùng chú ý, đừng nói là một tỉnh trưởng, cho dù là người bình thường, chỉ cần là khách hắn mời, nhất định lễ số chu đáo.

Hôm nay có chút kỳ quặc rồi.

Rốt cuộc anh ấy làm gì trong phòng thế? Thời gian của anh ấy rất quý giá, chẳng mấy khi mới về được một chuyến, thường bận tới tối mặt, bao nhiêu quan hệ phải đi chải cuốt?

Đâu có như Cao Nhị, thời gian cả đống, sài mãi không hết, chỉ cần sống thất sung sướng, thay đổi các cô nương thật tươi trẻ.

Cao Nhị thậm chí còn nghĩ lung tung, chẳng nhẽ Liễu Tuấn chuốc say anh mình rồi?

Loại người đó chuyện gì cũng dám làm.

Lại đợi một lúc nữa, bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, Cao Nhị không yên lòng, đi tới khẽ gõ cửa hỏi:
- Anh, anh có trong đấy không?

- Ừm.

Cao Trường Hoành khẽ đáp.

Cao Nhị lập tức yên tâm đẩy cửa đi vào, muốn xem xem anh tự nhốt mình bên trong để làm cái gì.

Trừ khói thuốc hơi đậm một chút, trong phòng không có gì khác thường, Cao Trường Hoành dựa lưng vào ghế sô pha hút thuốc, tựa hồ có tâm sự, trên bàn để một sấp tư liệu dầy.

Cảnh này Cao Tương Hoành nhìn quen lắm rồi, anh trai thường một mình ngồi suy nghĩ.

Đoán chừng là có liên quan tới Liễu Tuấn.

Tim Cao Nhị giật đánh thót, chẳng lẽ anh và Liễu Tuấn đàm phán vụ án Lộc Môn?

- Anh, nghĩ gì thế?

Cao Nhị cười ngồi xuống bên cạnh, cho dù anh trai thường hay dạy dỗ hắn mấy câu, nhưng Cao Nhị thấy anh rất thân thiết, thích ở bên cạnh anh trai.

Cao Trường Hoành không đáp, Cao Nhị liền nhìn tài liệu trên bàn, thiếu chút nữa nhảy dựng dậy, đưa tay ra cầm lấy bản báo cáo trên cùng.

Đó là bản báo cáo chính thức theo tiêu chuẩn quan trường, tiêu đề rất dài: Phản ánh vấn đề liên quan vụ án cưỡng hiếp giết người của Cố Nhâm Hùng thành phố Lộc Môn tỉnh Giang Hán.

Cái tiêu đề này không có vấn đề gì, không khiến Cao Nhị phải thất kinh, thật sự làm hắn phải tái mặt là tên người nhận: Bí thư chính pháp ủy TW Đảng.

Báo cáo có mấy trang, khác với báo cáo bình thường, không phải là đánh máy mà là viết tay.

Chữ viết quy củ, mạnh mẽ còn có một chút dữ dội.

Nội dung bản báo cáo này đại khái giới thiệu tình hình, chỉ ra Vương Mãnh mới là hung thủ thật sự của vụ án năm xưa, cơ quan tư pháp Lộc Môn, dưới tình huống chưa có chứng cứ xác đáng, chỉ bằng cái gọi là "lời khai" của phạm nhân, đã định tội, xử tử Cố Nhâm Hùng, là hành vi cực kỳ cẩu thả. Sự thực chứng mình, Cố Nhâm Hùng bị giết oan.

Cao Nhị đọc cực nhanh, liền tới dòng cuối cùng, quả nhiên ký tên là: Liễu Tuấn tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh, phó bí thư tỉnh ủy, ủy viên dự khuyết TW.

Không ngờ Liễu Tuất thực sự trình thư chính thức lên chính pháp ủy TW, để sửa vụ án oan này.

Trong báo cáo do đích thân Liễu Tuấn viết, dùng ngữ khí cực kỳ nặng nề chỉ ra: Cơ quan chính pháp Lộc Môn phá án như thế là coi thường tính mạng con người! Một chàng trai trẻ đang tuổi rực rỡ nhất đời người, vì sự cẩu thả của cơ quan chính pháp mà mát mạng, mang theo oan khuất. Bị oan mười năm, làm người ta đau lòng.

Liễu Tuấn không hề ngần ngại viết: Đó là sự thất chức, phạm tội của cơ quan chính pháp Lộc Môn! Là sự sỉ nhục của đảng và chính phủ.

Cuối cùng, Liễu Tuấn thỉnh cầu TW Đảng, Trung kỷ ủy, chính pháp ủy TW, lập tức phái người phúc tra vụ án, trả lại công bằng, chính nghĩa cho người dân, đối với nhân viên phá án cụ thể cùng lãnh đạo liên quan, nghiêm trừng theo Đảng và pháp luật, để lấy làm cảnh cáo.

Cao Nhị xem mà há hốc mồm ra.

Cao Trường Hoành vẫn không nói gì chỉ im lặng hút thuộc.

- Anh, Liễu Tuấn, y muốn làm cái gì? Y rốt cuộc muốn cái gì? Y làm thế này là tát vào mặt cha! Y làm phản rồi.

Một lúc sau Cao Tương Hoành rống lên, mặt đỏ bừng bừng, tựa hồ rất tức giận.

Cao Nhị cho dù không hỏi tới chính trị, nhưng dù sao cũng xuất thân từ thế gia chính trị, chưa ăn thịt heo cũng thấy héo chạy chứ. Hắn biết rất rõ, báo cáo này của Liễu Tuấn đưa lên sẽ gây phong ba lớn.

Đừng chỉ coi đây là vụ án bám bụi mười năm ở một khoản con con Lộc Môn, kỳ thực nếu nghiêm túc tra ra, dính dáng sẽ rất lớn. Chỉ luận thực tế thì Bành Dũng Học là kẻ đầu tiên không chạy được, mà Bành Dũng Học lại là con rể nhánh phụ nhà họ Cao. Ngoài ra, người chịu trách nhiệm chính của tòa án và việt kiếm sát Lộc Môn năm xưa, hiện nay trong tỉnh Giang Hán là nhân vật đáng kể rồi. Mà phát quyết tử hình, thì cần tòa án cấp cao của tỉnh thẩm tra, cái này lại liên quan tới nhâm viên thẩm tra năm đó.

Tra một các nghiêm túc thì toàn bộ cơ quan chính pháp của Giang Hán sẽ rúng động.

Nhất là vụ án này đã báo lên bàn làm việc của Cao Kính Chương mà không có phản ứng. Báo cáo này của Liễu Tuấn đưa lên, đúng như lời Cao Nhị đã nói, là một cái tát giáng thẳng vào mặt Cao Kính Chương. Tới lúc đó Cao Kính Chương sẽ vô cùng khó xử. Không tra không được, chuyện sẽ rùm beng lên, không phải là tới từ dân gian, mà tới từ một tỉnh trưởng, thân phận ủy viên dự khuyết TW không phải là tầm thường. Tra ư? Mặt mũi của Cao Kính Chương để vào đâu? Thân là một trong số cự đầu, lại bị một tên tiểu bối làm bẽ mặt.

Còn Liễu Tuấn cũng sẽ tổn thất năng nề.

Làm như thế, Liễu Tuấn đã phạm vào đại kỵ, có thể nói là đi ngược lại với lợi ích của cả giai tầng. Liễu Tuấn bằng với phá vỡ quy tắc ngầm trong thể chế, qua chuyện này, Cao hệ chắc chắn phải ra tay với bản thân Liễu Tuấn.

Cho dù là Liễu Tuấn hay là cả Nghiêm Liễu hệ, đối đầu với thế công của Minh Châu hệ và Cao hệ, khó khăn thế nào khỏi nói cũng biết.

- Y làm cái gì? Tên ** Cố Nhâm Hùng này đã chết mười năm rồi, liên quan gì đến y? So y rỗi hơi chõ mũi vào đủ việc như thế?

Cao Nhị thực sự tức tới mặt mày tím tái rồi.

Cao Trường Hoành lạnh lùng liếc hắn một cái, Cao Nhị rùng mình, ngậm miệng lại.

Phải, mình lo cái gì, không thấy anh đang nghĩ đối sách sao?

Cao Trường Hoành liếc em trai một cái rồi lại dựa vào lưng ghế, tiếp tục im lặng hút thuốc.

Không khí trong phòng hết sức ngột ngạt, Cao Tương Hoành toàn thân bứt rứt, vốn muốn chuồn đi cho xong, nhưng lại không dám. Nếu đã vào đây, nhìn thấy báo cáo này, có giúp được hay không không sao, ngồi cùng với anh tria, cũng là coi trọng nghĩa khí.

- Anh, y đang uy hiếp anh!
Ánh mắt Cao Tương Hoành lại nhìn lên bản báo cáo kia, hiển nhiên đó là bản gốc, nói rõ Liễu Tuấn tạm thời chưa định đưa báo cáo lên trên, cho Cao Trường Hoành "thưởng thức" trước.

Thủ đoạn nhỏ này Cao Nhị hiểu rất rõ, vì hắn thường chơi cái trò đó.

Cao Trường Hoành vẫn không lên tiếng.

Bất kể có phải Liễu Tuấn đang "uy hiếp" không, ít nhất không phải y đang đùa. Nếu y chỉ làm bộ, hoàn toàn không cần đích thân viết báo cáo này, bảo thư ký làm là được. Từ đó có thể thấy, Cao Trường Hoành rất có khả năng là độc giả đầu tiên của nó.

Liễu Tuấn làm việc cẩn thận nghiêm khắc thế nào có thể thấy được rồi.

- Anh định làm thế nào đây? Theo em thấy, chuyện này không thể để Liễu Tuấn làm càn được. Y cho rằng mình là ai chứ? Là ông trời à? Chuyện gì cũng muốn chõ mũi vào.

Cao Nhị có chút sốt ruột, chẳng phải là hắn cho cho cha. Tới vị trí hôm nay của Cao Kính Chương, không phải ai muốn tát cũng được. Cao Tương Hoành lo cho Bành Dũng Học, nói thẳng ra Bành Dũng Học sống chết ra sao hắn cũng chẳng bận tâm. Hắn chỉ thấy vợ mình hiền huệ là thế, mình làm bừa làm bậy, cô ấy không nói tiếng nào, hiện giờ anh rể của vợ có nan, chuyện nằm trong tay nhà họ Cao, nếu không bảo vệ được Bành Dũng Học, Cao Nhị cảm thấy có lỗi với vợ.

Cao Trường Hoành chậm rãi tắt thuốc, thở ra một hơi dài, nói:
- Dù cho thiên quân vạn mã, ta cũng dũng cảm tiến lên. Liễu Tuấn thật khí phách.

- Hả!!!

Cao Tương Hoành cảm thấy hồ đồ hết cả.

Anh nói lời này là có ý gì? Hình như là đang khen Liễu Tuấn!

Không phải chứ!

- Tương Hoành, chuyện này không liên quan tới em, em đừng xen vào.

Cao Trường Hoành cảm khái một câu rồi lại khôi phục bình tĩnh.

- Anh...

Cao Nhị sốt ruột kêu lên.

Cao Trường Hoành không để ý tới hắn nữa, cầm lấy báo cáo xem lại từ đầu tới cuối một lượt. Sau đó đứng dậy đi lại trong phòng, thói quen này y hệt cha hắn.

Cao Tương Hoành nhìn theo mỗi cử động của anh trai, hắn biết chuyện này nhìn như cha phải quyết, kỳ thực quyền định đoạt trong tay anh trai.

Ở chuyện lớn như thế này, ý kiến của Cao Trường Hoành rất có sức nặng.

Đột nhiên Cao Trường Hoành lấy bật lửa ra, châm báo cáo của Liễu Tuấn.

- Anh!

Cao Nhị cả kinh kêu lên.

Anh mình làm cái gì thế kia?

Đó là chứng cứ phạm tội Liễu Tuấn "chống trời", sao có thể đốt đi.

Cao Trường Hoành chẳng thèm nhìn hắn một cái, mắt trang nghiêm nhìn vào bản báo cáo đang bốc cháy.

Đột nhiên Cao Tương Hoàn nghe thấy đại ca lẩm bẩm.

- Thiên hạ anh hùng ai là địch thủ.