Cha vừa họp xong đại hội thường ủy, buổi tối về đến nhà, vừa ăn xong cơm, điện thoại liền reo, đều là người ta gọi đến chúc mừng. Hầu hết đều là những người bạn cũ của cha. Vượt ngoài dự liệu là, Trịnh Hưng Vân không ngờ cũng gọi điện đến. Trịnh Hưng Vân sau khi điều động về khu, đã trải qua vài năm, lần này đổi cán bộ, cũng leo lên được bí thư huyện ủy huyện Uy Ninh. Tiền nhiệm là Vương Bổn Thanh vì tuổi tác đã đến kỳ, không thể tiếp tục đảm nhận công tác được nữa, đến hội ủy viên công tác liên lạc của khu làm chức phó chủ nhiệm, dưỡng lão bằng đãi ngộ cấp phó cục.
Dù là do lý do gì đi nữa, lần này cha đuổi được Mạnh Vũ Hàn đi, đã hiển hiện ra thực lực rất lớn. Trịnh Hưng Vân lần này gọi điện đến chúc mừng cũng không coi là quá trống rỗng. Mọi người đều trở thành bí thư huyện ủy cùng nhau rồi, không thể cứ nghĩ mãi những chuyện ân oán ngày xưa được, mọi chuyện đều phải nhìn về phía trước.
Sau đó là Mạnh Vũ Hàn cũng gọi điện đến, cười ha ha, như người bạn đã lâu năm của cha, vô cùng thân thiết.
Điều này cũng rất bình thường thôi, con trai của ông ta vẫn còn bị nhốt trong sở thu thẩm cục công an huyện Hướng Dương kìa. Dù rằng khi ở nhà ông ta hận cha đến độ nghiến răng ken két, thì cũng không thể không gọi điện đến chúc mừng cha lần này.
Theo tính cách của cha, có lẽ cũng không cố ý làm khó Mạnh Vũ Hàn, không chừng còn nói cho Lương Quốc Cường mấy câu hoặc mấy ám thị nữa chứ. Điều này tôi cũng rất tán thành, đuổi được Mạnh Vũ Hàn đi, cha thành công lên chức, mục đích đã đạt được rồi, thì không cần phải đối xử quá khắt khe với người ta nữa. Lưu Văn Cử vẫn đang ngồi trên vị trí phó bí thư địa ủy kìa, nếu phán án cho Mạnh Dược Tiến càng nặng thì kết thù càng sâu hơn.
Thân ở quan trường, lúc cần thỏa hiệp thì phải thỏa hiệp, lúc cần nhượng bộ thì phải nhượng bộ, đây vừa là chiến lược, vừa là kỹ xảo để sinh tồn. Nhất là chức bí thư huyện ủy không có ô dù gì như cha, nếu không biết lo lắng gì, bắt được ai đều kết tội nặng, có lẽ sớm muộn gì cũng bị người ta điều đến ngồi ghế lạnh ở trong tù.
....
Điện thoại của Nghiêm Ngọc Thành, gọi đến vào khoảng tầm 10 giờ. Ông là tri kỷ của cha, biết được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cha, biết được vào lúc này, cơ bản đã yên ổn rồi, không bị ai quấy rối nữa.
“Tấn Tài, chúc mừng anh!”
Nghiêm Ngọc Thành cười hà hà trong điện thoại nói.
“Bí thư Nghiêm, đến anh cũng cười nhạo tôi sao?”
Cha cố ý nói.
“Thăng chức thăng cấp là điều tốt, sao lại nói tôi cố tình cười nhạo anh chứ?”
Nghiêm Ngọc Thành nói mang chút ngữ khí chọc ghẹo.
“Tấn Tài, hội nghị thường vụ huyện ủy anh tổ chức ngày hôm nay được lắm, rất có gợi mở với tôi. Có phải “Gia Cát Lượng” nhà anh lại chỉ cho anh chiêu gì rồi phải không?”
Âm thanh trong điện thoại khá lớn, tôi đứng ở bên cạnh mà cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Ừm, trong mắt của ông bí thư thị ủy “nhạc phụ đại nhân” này, xưng hô của bỉ nhân “con rể dự bị” là tôi cứ đổi đi đổi lại mãi. Đầu tiên rất thân mật gọi tôi là “Tiểu Tuấn”, sau đó là “nhóc con cừ khôi”, sau đó là “người ác”, giờ lại thành “Gia Cát Lượng” rồi. Nhưng dùng nhiều nhất vẫn là “tiểu tử thối”.
Buồn một cái trước đã nào!
Cha chưa để ý đến sự chọc ghẹo của Nghiêm Ngọc Thành, ngạc nhiên nói: “Nội dung của đại hội thường ủy, sao anh lại biết?”
“Hỳ hỳ, anh nghĩ tôi rời huyện Hướng Dương rồi, thì không có ai báo cáo cho tôi tình hình ở huyện nữa sao?”
Nghiêm Ngọc Thành đắc ý nói.
Cha cũng cười rồi.
Điều này nói rõ, tình bạn giữa Nghiêm Ngọc Thành và ông, là tình bạn sắt đá không thể nào phá vỡ được. Không thì Nghiêm Ngọc Thành đã không nói vậy. Nhưng có điều không thể ngờ được là, Nghiêm Ngọc Thành đã đổi công tác đến một năm rồi, vẫn còn có người báo cáo tình hình cho ông, không biết người đó là ai?
Tất nhiên, trong điện thoại không tiện hỏi vấn đề này.
“Tấn Tài à, việc của hai người Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan, huyện định xử lý thế nào?”
Nghiêm Ngọc Thành lai chuyển chủ đề, nói về hai vị thiếu gia đang ngồi trong ngục của hai nhà Mạnh và Mã.
Cha liền cẩn thận hẳn lên, Nghiêm Ngọc Thành nhất định không thể tự nhiên nhắc đến chuyện này mà không có lý do.
“Bí thư Nghiêm, ý của ông là...”
“Không có ý gì khác đâu, đều là trẻ con cả thôi, chỉ cần không có hành vi phạm tội gì quá nghiêm trọng, thì vẫn phải cho chúng con đường làm lại chứ. Nhưng việc này, anh không cần phải đích thân lộ diện đâu...”
Câu trước thì cha hiểu, nhưng câu sau của Nghiêm Ngọc Thành lại làm cha ngơ ngác.
“....Gọi tên tiểu tử thối nhà anh đến nghe điện thoại chút đi!”
Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên nói câu này, làm hai cha con tôi đều rất ngạc nhiên. Cha có chút nghi hoặc đưa điện thoại cho tôi, nhưng vẫn hỏi một câu: “Bí thư Nghiêm, sao anh biết Tiểu Tuấn cũng ở đây?”
“Hừm hừm, lúc này nó không ở đó mới là lạ đó!”
Hỳ hỳ, bí thư Nghiêm còn khoa trương bổn thiếu gia tôi là “Gia Cát Lượng”, tôi thấy ông ta đúng là “Lưu Bá Ôn”, cách điện thoại cũng có thể đoán được hành tung của tôi.
“Tiên sinh Gia Cát Lượng, có chỉ thị gì không?”
Tôi vừa cầm vào ống nghe liền cười hỳ hỳ, không để cho Nghiêm Ngọc Thành có cơ hội trêu tôi.
Nói đến Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài, Nghiêm Ngọc Thành không ngờ lại bảo tôi nghe điện thoại, đúng là kỳ lạ.
“Tiểu Tuấn à...”
Tim tôi đập đánh “thịch” một tiếng, Nghiêm Ngọc Thành lúc này lại gọi tôi thân thiết đến vậy, sự tình không tốt rồi.
Không có lý lẽ mà!
“Thủ đoạn hay lắm...Một cái túi vải nhỏ không chỉ đựng được Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan, mà còn suýt nữa đựng cả cha cậu vào trong nữa...Lợi hại thật...”
Nghiêm Ngọc Thành nói chầm chậm, không có chút tức giận nào.
Tôi đã bắt đầu toát mồ hôi, lắp bắp nói: “Bác Nghiêm à, cái này.....”
“Sao? Cậu còn định giảo biện với tôi sao? Bạn Liễu Tuấn, gan của cậu đúng là không nhỏ đâu!”
Chết rồi chết rồi, giờ còn gọi tôi là “Bạn Liễu Tuấn” rồi. Nếu tôi lớn hơn chút nữa, chẳng phải sẽ gọi tôi là “đồng chí Liễu Tuấn” hay sao? Lúc này chỉ có thể dùng cách “lấy không biến mà đối phó vạn biến rồi.
“...”
“Cậu nghĩ rằng những động tác nhỏ mà cậu làm có thể qua mắt được tất cả mọi người sao?”
Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu nghiêm giọng.
Trong óc tôi bắt đầu kêu o o, trong lòng cứ có cảm giác làm việc không tốt bị người ta phát hiện vậy. Nếu như vậy thật, thì bổn thiếu gia dù sao cũng có kinh nghiệm sống bốn mươi năm, nên chưa đến mức chân tay rối loạn.
“Bác Nghiêm, vậy thì bác nói xem cháu nên làm thế nào? Chẳng lẽ lại để mặc cho hai tên khốn đó làm loạn trong huyện hay sao? Mạnh Dược Tiến là cái thá gì, không phải bác không biết mà!”
Ông đã biết rồi, thì chúng ta cũng chẳng phải giấu giếm gì nhau nữa, dứt khoát đánh bài ngửa cho rồi.
“Người làm điều không tốt ắt sẽ chịu luật trời. Mạnh Dược Tiến không phải là thứ gì, nhưng ắt sẽ có pháp luật đi trừng trị hắn. Cậu làm ra vở kịch này, suýt nữa liên lụy đến cha cậu có biết không? Cậu tưởng rằng lãnh đạo địa ủy đều là những thằng ngốc ư? Nếu không phải là...hừm, tôi thấy lần này toi rồi....”
“Bác Nghiêm nếu không phải là gì?”
Tôi vội hỏi.
“Việc này cậu không cần phải biết. Tóm lại những việc chính trị, không đơn giản như những gì cậu tưởng tượng. Cậu còn nhớ lời tôi đã nói với cậu không?”
“Các cục không đủ?”
“Đúng vậy....Cậu còn nhỏ tuổi, làm việc không được quá lộ liễu!”
Mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, nghe ý này, sự tranh đấu ở trên địa ủy có lẽ cũng kinh khủng lắm, có lẽ đuổi được Mạnh Vũ Hàn đi, không biết đã phải trải qua biết bao lần tranh đấu. Nghiêm Ngọc Thành giờ là ủy viên địa ủy, nên hiểu biết về nội tình hơn tôi là cái chắc.
Giờ đây không phải là lúc giảo biện cùng Nghiêm Ngọc Thành, mà phải tự kiểm điểm mình.
“Thôi, việc đã rồi, nói nhiều cũng chẳng có ích gì, về sau hành sự phải hết sức cẩn thận!”
“Ừm, cháu biết rồi.”
“Oan gia dễ giải không dễ kết, việc của Mạnh Dược Tiến, cậu là người làm thì cậu cũng phải là người đi giải quyết. Làm thế nào thì không cần tôi phải dạy cậu nữa chứ?”
“Hỳ hỳ, bác Nghiêm à, cháu nhỏ tuổi, làm sao hiểu được gì? Việc này mới cần bác phải chỉ điểm.”
“Tiểu tử thối, cậu còn giả vờ nữa à?”
Nghiêm Ngọc Thành nói ra câu “tiểu tử thối” này đã làm tôi yên tâm trở lại.
“Vâng vâng vâng, cháu biết phải làm thế nào rồi. Cứ thử trước xem sao, nếu có chỗ nào không hiểu thì cháu sẽ mời bác Nghiêm thỉnh giáo!”
Tôi thuận tay nịnh nọt thêm một câu.
“Hừm....gọi cha cậu đến nghe điện thoại đi!”
Tôi lè lưỡi rồi đưa điện thoại cho cha.
Mặt cha đen như đít nồi vậy. Ông ngồi ở đó, nghe cuộc đối thoại của hai chúng tôi, có chỗ nào không hiểu cơ chứ? Không ngờ trong chuyện này lại có bàn tay của tên quý tử nhà mình nhúng vào.
“Bí thư Nghiêm, việc này...”
“Thôi, đã qua rồi. Đợi chút nữa anh tự đi hỏi nó đi. Nhưng có điều, việc này dù làm hơi lộ liễu, nhưng cũng đã đánh được rắn đi rồi...Tấn Tài, trước mắt đội ngũ huyện Hướng Dương phối hợp rất tốt, anh phải nắm lấy cơ hội để làm tốt hơn nữa, thời cơ quan trọng lắm đó!”
Nghiêm Ngọc Thành vẫn nói với giọng chỉ điểm. Nhưng giờ đây ông đã là ủy viên địa ủy, cha lại trước sau kính phục ông, nên lời này cũng rất bình thường.
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Vậy thì tốt, anh nghỉ sớm đi.”
Cha đặt điện thoại xuống, rồi quay đầu sang nhìn tôi, tôi đang nhe răng ra cố ý cười.
“Sao thế?”
Cha nghiêm mặt hỏi.
“Con nói là bác Nghiêm nói năng đầu cuối chẳng khớp nhau gì cả, rõ ràng biết rằng cha sẽ thẩm vấn con mà còn bảo cha đi ngủ sớm...”
Cha nghiêm khắc, nhưng tôi vẫn không sợ. Bởi lẽ ông là cha tôi, mà vừa rồi tôi đã nghĩ xong phải giải thích với ông thế nào về chuyện này.
“Vậy con nói thật đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Thực ra cũng rất đơn giản thôi, họ không biết phải mở tiệm cơm mở nơi tiếp đón thế nào, con đã bày chiêu cho họ....”
Việc đã đến mức này thì không phải giấu diếm làm gì nữa, nên tôi báo cáo với cha một lượt.
Mặt cha nghi ngờ hỏi: “Việc này sao con lại không nói trước với cha?”
“Nói trước với cha, cha sẽ đồng ý sao?”
“Không!”
“Thế thì đúng rồi, nhưng bác Nghiêm sẽ đồng ý!”
“Ừm?”
Tôi cười, nói: “Cha à, tâm thái của người bề trên, cha phải học bác Nghiêm nhiều đó. Bác ấy đã biết rõ về việc này, nếu không đồng ý thì bác ấy đã chạy ra từ lâu rồi.”
Cha không nói được lời nào.
Nghiêm Ngọc Thành biết, mà lại không ngăn cản, vậy thì rõ ràng việc này nằm trong phạm vi khống chế của ông ta. Nhưng vừa nghe những lời trong điện thoại, ông ấy thực sự đã bỏ ra không ít công sức.
Tôi tự nói một mình: “Lạ thật, ai để lộ việc này cho bác ấy thế? Xem ra bên cạnh con nhiều mật thám quá!”
“Bên cạnh con có những ai?”
Cha hỏi, mang theo chút hiếu kỳ.
Con trai xây dựng được một nội các, Nghiêm Ngọc Thành biết mà cha thì lại mù tịt.
“Những người bên cạnh con nhiều lắm, chủ yếu là Lương Quốc Cường, Trần Lập Hữu, Tôn Hữu Đạo và anh Giang, ngoài ra còn có chú nhỏ, Hồ Gia Huy và Tiêu Trí Hùng cũng có thể miễn cưỡng tính vào....”
Tiêu Trí Hùng?
Tôi hiểu rồi!
Hầu hết tôi và những người ở bên cạnh đều bàn việc ở quán cơm, Tiêu Khánh An biết một chút, chẳng lẽ lại không nói cho Tiêu Trí Hùng? Tiêu Trí Hùng nhất định sẽ báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành biết. Còn về chuyện không ai báo cáo cho cha, thì điều đó cũng rất dễ giải thích thôi. Tôi là con trai của ông, làm sao cần phải có người khác chen miệng vào nữa? Chỉ sợ họ còn nghĩ bụng, đây đều là do cha ngấm ngầm thao tác nữa cơ.
Cha giật mình: “Tên nhóc này, hai thường ủy huyện ủy cơ đấy!”
“Chứ còn gì nữa ạ!” tôi lại có chút đắc ý, thấy thần sắc của cha không tốt lắm, lại vội vàng nói thêm: “Đều là người của cha cả mà!”
“Con nói xem, câu cuối cùng bác Nghiêm nói có ý gì?”
Cha hút một hơi thuốc rồi đột nhiên hỏi.
“Câu gì cơ ạ?”
Tôi đang nghĩ đến âm mưu, nên không để ý đến lời cha hỏi.
Cha chau mày: “Bác ấy nói, phải nắm vững thời cơ.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, câu này của Nghiêm Ngọc Thành, hình như có ý nghĩa gì đó sâu sắc lắm. Nghĩ đến đây, tôi lại thở ra một hơi. Xem ra cha sẽ không bắt Mạnh Dược Tiến không thả ra rồi.
“Ừm....Bác Nghiêm nói thế chắc là có ý cổ vũ cha phải cố gắng thôi?”
Tôi nói một cách không chắc chắn.
“Không đúng...Trừ phi, cấp trên lại có ý kiến gì về tốp lãnh đạo mới của cha và Đường Hải Thiên?”
Cha giờ đây cũng mẫn cảm hơn rồi.
Tôi giật mình, hét lên: “Không có chuyện đó chứ?”
Sau này mới biết, nỗi lo này của cha là có căn cứ cả. Đuổi Mạnh Hàn Vũ đi, cấp trên không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định sẽ đem cha và Đường Hải Thiên lên nhậm chức. Quan trường trong nước, cấp trên và cấp dưới quá ăn khớp với nhau, lãnh đạo sẽ nảy sinh nghi ngờ, nghĩ rằng có lẽ các người đang liên kết lại, để qua mắt lãnh đạo. Nghiêm Ngọc Thành đã nghe phong phanh được điều đó nên mới nhắc nhở cha như vậy.
Cái quy tắc không lộ rõ thành hình này đúng thật là!
Cha lo lắng nói: “Nói vậy thì, đúng là phải nắm vững thời cơ rồi, còn rất nhiều việc phải làm nữa.”
Nếu cấp trên thực sự có ý kiến, thì cũng không biết có động đến cha và Đường Hải Thiên hay không. Mong rằng nỗi lo này của cha sẽ không biến thành sự thật.
“Cha, vừa đổi người, cha cũng đừng lo lắng quá, thời gian một đến hai năm nhất định sẽ có. Hơn nữa, những việc trên thế giới này nhiều đến vậy, làm cũng không hết được đâu mà.”
Tôi cũng biết những lời an ủi sáo rỗng này không có tác dụng gì mấy với một cán bộ thực tiễn làm đầu như cha, nhưng giờ đây ngoài việc an ủi tôi còn có thể làm gì hơn được nữa?
Cha gật đầu, nói: “Việc của Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài, con định làm thế nào?”
Tôi vừa nghe xong câu này là thấy đau đầu ngay, lúc đầu chỉ muốn dần cho hai tên khốn đó đến chết thì thôi, nhưng không ngờ có một ngày bản thân mình lại phải đi thu dọn chính bãi rác mình gây ra, đúng là lấy đá tự đập vào chân mình!
Buồn thay!
“Cha, việc này không dễ làm, để con nghĩ đã, mấy ngày nữa rồi nói sau!”
“Ừm...”
Thấy hai cha con lo lắng không yên, cha cũng chẳng vui vẻ gì, đứng dậy vỗ vỗ vào vai tôi rồi nói: “Cũng chẳng có việc gì lớn lắm đâu, đừng sợ, con đi nghỉ trước đi!”