Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1758: Em coi thường anh




- Này tối rồi sao không bật đèn...

Liễu tỉnh trưởng ngồi ở ghế phụ, nhìn cô giáo Trầm luống cuống khởi động chiếc xe Trường Phong màu hoa hồng, mặt đầy lo lắng. Thấy xe đã chuyển động mà phía trước vẫn tối mù mù, đành lên tiếng nhắc nhở.

Nghiêm khắc mà nói cô giáo Trầm đang phạm luật, tiểu nha đầu này mặc dù thi xong, nhưng chưa nhận bằng lái. Nếu bị cảnh sát giao thông bắt, nói không chừng phải lấy chiêu bài Liễu tỉnh trưởng ra trấn áp người ta.

Cô giáo Trầm trừng mắt nhìn Liễu tỉnh trưởng, miệng cong lên.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh buổi trưa, nhất là những giọt nước mắt của cô gái xinh đẹp kia, cô giáo Trầm lại phát điên, không thèm để ý tới Liễu tỉnh trưởng nữa. Nhưng người này gọi một cú điện thoại, cô giáo Trầm không nhịn được chạy ra, còn đích thân lái xe, đưa Liễu tỉnh trưởng đi hóng gió.

Liễu Tuấn thì rất hiểu, người vừa biết lái xe chân tay ngứa ngáy như thế nào, cô giáo Trầm muốn khoe tài lái xe, Liễu tỉnh trưởng phải liều mạng bồi quân tử. Nếu cô giáo Trầm lao xe xuống mương, Liễu tỉnh trưởng cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo.

Cưng chiều chính là như thế.

Tỉnh trưởng đại nhân đôi khi làm việc cũng không suy nghĩ.

Xe khởi động, Liễu tỉnh trưởng bỏ một cái đĩa nhạc vào, thoải mái ngả mình ra sau, nhắm mắt thưởng thức âm nhạc. Phải nói trình độ thưởng thức âm nhạc của cô giáo Trầm cũng khá cao, không chơi thứ nhạc Đít - Cô chát chúa, mà là mà đàn pinano, rất hợp với sở thích Liễu tỉnh trưởng.

Thấy dáng vẻ ung dung của y, cô giáo Trầm không tức tới ngứa răng ngứa lợi, đạp ga, chiếc Trường Phong phóng đi như điện chớp. Đương nhiên "điện chớp" chỉ là nói một cách tương đối thôi, cô giáo Trầm quen đi xe số một, hiện giờ vào số hai là ghê gớm lắm rồi.

Cô giáo Trầm muốn thử đi vào số ba, nhưng vừa đi một đoạn lại giảm tốc độ xuống, tuy là buổi tối, lưu lượng xe của Ngọc Lan rất lớn, xe như nêm cối, dù cô giáo Trầm có lớn gan cũng phải cần thần. Cô chẳng sợ sự cố, cô lo bị Liễu tỉnh trưởng trêu chọc.

Người này miệng nói chăm lo cho mình, thực chất trước nay luôn trâm chọc, không tiếc công sức bới khuyết điểm của cô.

Đi theo một chính khách là thế đấy, phải chấp nhận thôi.

Khó khăn lắm mới tới được con đường lớn Trường Hà, hai bên là tám làn xe, đường đi trở nên rộng rãi, cô giáo Trầm nổi hứng vào số bốn, thậm chí còn mở cửa sổ, miệng kêu "yeahh..." , rất là đắc ý.

- Chú ý phía trước không xa có cảnh sát.

Liễu tỉnh trưởng nhắc.

- Vậy phải làm sao?

Trầm Nhiêu tức thì giảm tốc độ xuống, khẩn trương hỏi, dù cô ương bướng, nhưng quy tắc công cộng luôn rất tuân thủ, được giáo dục cao tầng lâu năm, lại là giáo viên, nên có giác ngộ đó.

- Có hai cách, để anh lái xe; thứ hai, em dừng xe, chúng ta đi xuống tản bộ nói chuyện...
Liễu Tuấn uể oải nói.

Trầm Nhiêu bất mãn làu bàu:
- Tối rồi cảnh sát giao thông còn làm cái gì, không biết nghỉ ngơi một chút, thực là...

Phải biết rằng cô giáo Trầm mới được thưởng thức khoái cảm "đua xe" chưa được vài phút đã bị cắt ngang, cực kỳ mất hứng. Chuyện này nói ra phải trách Liễu tỉnh trưởng, vì khi y ở Ngọc Lan yêu cầu đội ngũ cán bộ rất nhiêm, nên mới có chuyện buổi tối có cảnh sát giao thông trực ca.

Cô giáo Trầm tiếp nhận kiến nghị thứ hai của Liễu tỉnh trưởng, táp xe vào lề, dừng một vùng đất trống.

Con đường Trường hà kiến thiết theo yêu cầu xanh hóam cứ 10 km có một dải xanh hóa, chính là công viên cỡ lớn, hiện giờ là tháng năm, buổi tối có rất nhiều đôi tình nhân tới đây tán bộ, thậm chí nấp sâu trong bụi cỏ, làm chuyện kích thích.

Cô giáo Trầm đi xuống xe trước, chẳng bận tâm tới Liễu tỉnh trưởng, đi thẳng tới công viên.

Theo kế hoạch của tiểu nha đầu, đợi Liễu tỉnh trưởng đi tới nắm tay cô, cô sẽ gặt phăng ra sau đó nghiêm giọng chất vấn một phen, để xem chính khách mặt dày này có gì để giảo biện.

Trầm Nhiêu hạ quyết tâm bất kể y nói gì mình cũng không tin.

Bắt tận tay day tận mặt rồi mà.

Cô giáo Trầm thà tin vào mắt mình.

Nhưng toán tính của cô giáo Trầm đổ vỡ, Liễu tỉnh trưởng thong thả theo đằng sau, hoàn toàn chẳng có ý định đi tới sóng vai với cô.

Chẳng lẽ người này biết được kế hoạch của mình.

Tuy nói đám chính khách rất giảo hoạt, nhưng nhạy bén như thế thì cô giáo Trầm không tin lắm. Chỉ có điều cô giáo Trầm không ngờ tới, Liễu Tuấn tất nhiên không "mưu sâu kế hiểm" như thế, nhưng lại quá hiểu tính cách của cô. Vợ chồng sống với nhau mười mấy năm, trong lòng cô giáo Trầm nghĩ cái gì, có thể có "mưu đồ" gì, Liễu tỉnh trưởng rõ như lòng bàn tay. Trầm Nhiêu muốn đánh bẫy y hơi bị khó.

- Này, anh nói đi, chuyện hồi trưa rốt cuộc là sao?

Cô giáo Trầm đi được một quãng, thấy Liễu tỉnh trưởng không đi theo, mà ngồi xuống bãi cỏ, châm thuốc hút, không khỏi "nổi điên", chạy tới, hai tay chống nạnh, hầm hầm hỏi.

- Ừ, nếu em một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt anh thì giống hơn, ha ha ha...
Liễu tỉnh trưởng vừa hút thuộc vừa cười nói.

- Giống cái gì?

- Bà vợ đanh đá! Hiện giờ em thế này tối đa chỉ là mạnh miệng, còn kém đanh đá một chút.

Liễu Tuấn nhìn khuôn mặt tức giận của Trầm Nhiêu, vừa cười vừa lắc đầu.

- Này, em nói thật với anh đó, đừng có mà cười cợt... Cho anh biết, tiểu thư đây mà nổi giận, hậu quả rất nhiêm trọng.

Trầm Nhiêu càng tức tối, nếu chẳng phải xung quanh khung cảnh ưu nhã, tĩnh lặng, thì cô giáo Trầm đã hét lớn lên rồi.

Người này cố ý muốn chọc chọc cho cô tức chết.

Không ngờ Liễu tỉnh trưởng cười ha hả, cuối năm ngoái (Thiên hạ vô tặc" mới chiếu, mà câu này đã thành lời cửa miệng của cô giáo Trầm rồi, bộ phim này Liễu Tuấn đã xem rất rất lâu trước kia, nhưng câu nói kinh điển này vẫn còn nhớ.

(((***Mấy câu nói nổi tiếng của phim.
- Tao có tổ chức, nhưng vô kỷ luật.
- Lòng tôi vốn hướng tới trăng sáng, chằng ngờ trăng chiếu xuống lạch.
- Lê Thúc rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
- Nói hết mật mã thẻ IP, IC, IQ cho tao....)))

- Tôi nói nhé, cô giáo Trầm, em là đồ ngốc, rất dễ bị thứ bề ngoài che mắt.

Cô giáo Trầm không hề lùi bước, nói:
- Em bị cái gì che mắt, em nhìn thấy tận mắt.

Liễu tỉnh trưởng vứt mẩu thuốc đi, đứng dậy, thoáng cái đã tới trước mắt Trầm Nhiêu.

- Này... Anh làm gì thế... Ưm...

Đợi Trầm Nhiêu phát hiện ra chuyện chẳng lành thì đã muộn rồi, người này chân tay rất nhanh nhẹn, không đợi cô giáo Trầm có phản ứng, chiếc eo nhỏ đã lọt vào "ma chưởng", muốn chống trả thì cái miệng nhỏ đã bị lấp kín.

Không phải chỉ có một mỹ nữ muốn chống trả thể công của Liễu tỉnh trưởng , nhưng sự thực chứng minh, đều là chuyện vô ích. Người này khỏe như trâu, Trầm Nhiêu có vặn gẫy lưng cũng chẳng được việc gì.

Từ lúc gặp gỡ tớ nay, hai người thi thoảng hôn nhau một hai lần, cô giáo Trầm kinh nghiệm không phải phong phú lắm, vì thế sức phản kháng rất yếu ớt, bị Liễu Tuấn ôm chặt hôn một hồi, tức thì phẫn nộ trong lòng bay biến hết, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào nụ hôn dài.

- Nha đầu ngốc, nếu như em tận mắt nhìn thấy cảnh này mới coi là chừng cứ không thể chối cái.

Liễu tỉnh trưởng dời môi ra, ghé sát vào bên tai cô giáo Trầm, cười hì hì nói.

- Anh.. Anh là đồ xấu xa...

Cô giáo Trầm lại tức giận, siết nắm đấm lại, nện như mưa lên vai Liễu Tuấn.

- Cho em biết vậy, chuyện này anh rất đau đầu, không biết làm sao...

Liễu Tuấn cứ bế cô ngồi dậy, khẽ vuốt ve cánh tay mềm, mày nhíu chặt, nhỏ giọng nói.

- Hừ, anh là tỉnh trưởng, lại có tiền, có chuyện gì mà không làm được?

Trầm Nhiêu càng ghen tuông, theo cô nghĩ, Liễu Tuấn nhất định bị đối phương quấn lấy rồi, đáng đời, tưởng rằng nữ nhân nào cũng đụng vào được sao? Nha đầu ngốc như cô giáo Trầm là sừng lân lông phượng, Liễu Tuấn may mắn lắm mới gặp phải.

Liễu Tuấn ngẩn ra, rồi thở dài:
- Đại ngốc ạ, chuyện không phải như thế đâu... Mà là coi mạng người như cỏ rác...

- Cái gì mà coi mạng người như rác?

Lần này tới lượt Trầm Nhiêu không hiểu.

Liễu Tuấn kể qua vụ án Cổ Nhâm Hừng.

- Có chuyện này sao? Thật kinh khủng.

Trầm Nhiêu thiếu chút nửa nhảy dựng dậy.

Liễu Tuấn cau mày:
- Căn cứ vào tình hình phân tích, có 8 phần 10 là thật. Tống Tiểu Lôi vì thế mà bị đối xử bất công, nếu không phải, cô ấy không bị người ta bức ép như thế.

- Như vậy không được, cái cuộc đời này thế nào vậy? Đó là một mạng người, nói giết là giết được à? Liễu Tuấn, anh là cán bộ cao cấp, nếu anh mặc kệ chuyện này, em không để ý tới anh nữa. Em... Em coi thường anh.

Lòng chính nghĩa của cô giáo Trầm bánh trướng vô hạn, cựa mình thoát khỏi lòng Liễu Tuấn, ngồi đối diện y, nghiêm túc nói.

Liễu Tuấn xua tay, nằm thẳng xuống bãi cỏ, mày càng nhíu chặt.

Trầm Nhiêu dù lòng đây nhiệt huyết, nhưng chuyện trong thể chế, không phải cứ bằng nhiệt huyết là có thể giải quyết được. Liễu tỉnh trưởng có giỏi tới đâu, cũng không vương tay được tới Giang Hán.

- Này, có phải chuyện rất khó khăn không?

Trầm Nhiêu lại nằm lên ngực y lo lắng hỏi. Cô không hiểu chính trị, nhưng cũng biết tỉnh trưởng tỉnh A, xen vào chuyện tỉnh Giang Hán, là vượt giới hạn rồi.

Liễu Tuấn vuốt tóc cô, nói:
- Khó thì chắc chắn là khó rồi, nhưng chuyện này không thể bỏ mặc, đừng nói em coi thường anh, mà anh cũng coi thường mình..