Tình hình khu ổ chuột vẫn cứ như cũ, khác biệt duy nhất là cư dân ít đi hai nghìn hộ, chỉ còn chừng một nửa, nhưng vẫn sống trên đống đó nát đó, một nửa số còn lại thì di chuyển tới điểm bộ trí và khu lán trái khác rồi.
Nói ra, đó là "công lao" của Hồng Thiên Kính.
Hồng Thiên Kính vì ứng phó với Liễu Tuấn, đã tiến hành "đột kích" trước mùa xuân, "giải quyết" một nửa vẫn đề, một nửa còn lại, hắn vốn định sau tết chơi lại trò cũ, cho những kẻ điêu dân này biết mặt, đuổi sạch họ đi. Không ngờ Liễu nha nội tàn nhẫn không cho hắn thời gian, trực tiếp lôi hắn xuống.
Hứa Huy Vân tiếp nhiệm, tình hình An Phong chẳng khởi sắc được là bao, dù sao vấn đề An Phong liên quan tới quá nhiều tầng cấp, dính líu rối rắm, không phải là hạ bệ một mình Hồng Thiên Kính là có thể giải quyết được.
Nói cách khác Hồng Thiên Kính đã làm hư toàn bộ lề lối quan trường An Phong, trong thời gian ngắn rất khó có sự chuyển biến căn bản, huống hồ Hứa Vân Huy căn bản chỉ là nhân vật quá độ, khí phách và năng lực đều có cực hạn nhất định, hi vọng hắn xoay chuyển cục diện An Phong là khó khăn.
Liễu Tuấn triệu kiến bí thư khu Hoa Lâm là Vương Lương Húc trong văn phòng.
Vương Lương Húc không hiểu gì về cuộc triệu kiến này.
Phải nói khi Liễu Tuấn chấp chính Ngọc Lan, ấn tượng của Vương Lương Húc với y không tệ, không vì hắn là người của Uông Quốc Chiêu mà bài xích, điều này Vương Lương Húc hiểu rất rõ. Nhưng hắn và Liễu Tuấn chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, Vương Lương Húc không chủ động ngả theo Liễu Tuấn, mà Liễu Tuấn cũng không có ý "mời chào" hắn.
Sau khi Liễu Tuấn rời khỏi Ngọc Lan, Vương Lương Húc cho rằng mình và Liễu Tuấn hẳn là khó có qua lại gì nữa rồi.
Một tỉnh trưởng và một bí thư khu ủy chênh lệch hơi xa.
Cho nên nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm nói tỉnh trưởng muốn hắn tới chính phủ tỉnh, Vương Lương Húc lòng giật thon thót, Liễu Tuấn triệu kiến quá gấp, Vương Lương Húc không dám chậm trễ, lên xe gọi điện cho Uông Quốc Chiêu, đem tình huống nói đơn giản qua một lượt.
Đó là lễ tiết cần thiết, hắn rất rõ Liễu Tuấn và Uông Quốc Chiêu bất hòa, nghe nói chẳng những xung đột ở cuộc họp thường vụ chính phủ, mà trên thường ủy cũng phát sinh xung đột. Vào lúc này Liễu Tuấn đột nhiên triệu kiến, hắn phải thông báo để tránh xảy ra hiểu lầm.
Trong lòng hắn không tán đồng việc Uông Quốc Chiêu đối đầu với Liễu Tuấn, cái kiến nghị kia của Uông Quốc Chiêu, hắn thấy không chính xác. Khu cao tân của Ngọc Lan làm ra lợi ích, nhưng có nguyên nhân, một là khi ấy Liễu Tuấn chấp chính Ngọc Lan, việc kêu gọi đầu tư không ai bì được. Thứ hai là khu câo tân từ 7 còn 4 cái, những cái còn lại lỗ vốn bị Liễu Tuấn không chút khách khí triệt bỏ.
Dưới sự chấp chính của Liễu Tuấn, y không cho phép tồn tại những kẻ chỉ ngồi không ăn lương.
Nhưng chỉ Ngọc Lan và Tiềm Châu có thể làm được việc này, những khu cao tân, khu kinh tế nơi khác tuyệt đại bộ phận thành khu hành chính bình thường, trừ nuối thêm một số cán bộ thì không được ích lợi gì.
Thuầnn túy luận theo thực tế, Vương Lương Húc đồng ý với Liễu Tuấn, xóa bỏ hoặc sát nhập những khu cao tân kia. Điều này kỳ thực đạo lý giống với kinh doanh, kiếm được tiền thì làm, không kiếm được tiền cần gì phải giữ? Khác việc kinh doanh ở chỗ, khu cao tấn có lỗ chẳng ai sót, dù sao tiền của nhà nước mà.
Vì tiền của nhà nước mà đi đắc tội với người ta, hiện giờ rất ít cán bộ làm cái chuyện đó.
Uông Quốc Chiêu sao lại không hiểu đạo lý này, cố lý muốn tăng thêm các khu cao tân?
Đương nhiên Vương Lương Húc cũng là mờ biết, Uông Quốc Chiêu làm thế là do Lưu Phi Bằng sai phái. Đấu tranh toàn quốc, cán bộ như Vương Lương Húc không thể tham dự, chỉ có thể nghe chút tin đồn thêm vào chút phán đoán của bản thân. Phóng chừng là vì hưởng ứng bên kia?
Căn cứ vào con số cho thế, các tỉnh trong cả nước đề xuất xây dựng cái gọi là "trung tâm quốc tế" không ngờ trên 50 cái, các khu kinh tế, khu cao tân, khu hợp tác kỹ thuật, khu thí nghiệm nông nghiệp các nơi mới thành lập đã trên 400 cái.
Vào tháng ba, có mười hai thành phố trong cả nước đưa báo cáo xây dựng đường xá, tổng quy hoạch trên 400 km.
Còn ở thủ đô, Minh Châu, Nam Phương, các thành phố đầu tỉnh, giá nhà đất tăng vọt, thương nhân địa ốc, thi nhau hét giá, kiếm lợi phi chính đáng. Giá nhà đất bình quân của Minh Châu đã tăng tới mức 9.000/ mét vuông ( Ngọc Lan là 2.500/mét vuông).
Bên kia đã hoàn toàn tiến vào trạng thái đối đầu với ổn định vĩ mô.
Lúc này Vương Lương Húc cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân Liễu Tuấn kiên trì bình ổn nhà đất ở Ngọc Lan và Tiềm Châu, thì ra Liễu nha nội chuẩn bị cho tình huống này. Trước kia rất nhiều người, thậm chí có cả cán bộ Liễu hệ không tán đồng với Liễu Tuấn, hiện giờ xem ra Liễu Tuấn đúng là có tầm nhìn xa.
Tình hình cứ thế này, giá nhà đất quốc gia có khả năng mất kiểm soát, tới mức giá cao hơn.
Đây đoán chừng là sự khác biệt của Liễu Tuấn và cán bộ lãnh đạo bình thường khác ở địa phương.
Tầm nhìn khác nhau.
Uông Quốc Chiêu nghe Vương Lương Húc báo cáo, hơi ngạc nhiên một chút, rồi nói:
- Chúc mừng anh Lương Hức, đoán chừng tỉnh trưởng muốn giao cho anh trọng trách lớn hơn rồi.
Vương Lương Húc cười:
- Uông tỉnh trưởng đừng trêu tôi.
Giao cho trọng trách lớn hơn, tức là thăng chức rồi, vấn đề là, nếu hắn thăng chức, theo lý không phải do Liễu Tuấn thông báo. Luận thân sơ, phải do Uông Quốc Chiêu thông báo, luận công việc, thì phải do Lưu Quang Hưng triệu kiến, thế nào cũng không tới lượt Liễu Tuấn nói chuyện này với hắn.
Uông Quốc Chiêu chỉ cười, không giải thích thêm, nói hắn đừng lo, Liễu Tuấn triệu kiến khẳng dịnh là vấn đề công tác. Khu Hoa Lâm mấy năm qua phát triển nhanh chóng, lợi thuế sáng tạo ra kỷ lục mới, Vương Lương Húc rất tự tin.
Nhưng hắn không ngờ Uông Quốc Chiêu nói đúng.
Tới văn phòng tỉnh trưởng, Kha Khải Phàm mỉm cười dẫn hắn vào gian trong, Liễu Tuấn đang đứng trước tường, chắp tay sau lưng nhìn tấm bản đồ lớn, mày nhíu chặt, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
- Tỉnh trưởng, Vương bí thư đã tới.
Kha Khải Phàm nhỏ giọng nhắc nhở Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn gật đầu, không quay đầu lại mà thuận miệng nói:
- Mời đồng chí ấy qua đây cùng xem bản đồ.
- Vâng.
Kha Khải Phàm đáp lời, gật đầu ra hiệu với Vương Lương Húc.
Vương Lương Húc cũng không nói nhiều, đi thẳng tới bên cạnh Liễu Tuấn xem bản đồ.
Tấm bản đồ này có tên là "bản đồ quy hoạch thành phố An Phong".
Thấy cái tên này, Vương Lương Húc hơi sửng sốt, lập tức nghĩ tới Hồng Thiên Kính, Liễu Tuấn rất chú ý tới vấn đề An Phong, điều này có thể lý giải được. Tỉnh trưởng phải quan tâm tới dân sinh toàn tỉnh, nhưng hiện giờ triệu kiến hắn xem bản đồ này là để làm gì? Có điều Liễu Tuấn đã bảo thế thì Vương Lương Húc cũng ngẩng đầu chăm chú xem bản đồ.
- Nơi này chính là khu dân nghèo.
Liễu Tuấn chỉ vào một dấu xanh nhạt trên bản đồ nói.
Vương Lương Húc nhìn theo tay Liễu Tuấn, phát hiện dấu xanh đó bên trên có dấu ? đỏ lớn không phải vốn có trên bản đồ mà là về sau thêm vào.
Vương Lương Húc nhanh chóng liếc mắt qua bản đồ, phát hiện ra có liền mấy dấu chấm hỏi như thế, trong đó cái xa nhất ở góc đông nam của bàn đồ.
- Đồng chí đã nghe nói tới khu đân nghèo ở An Phong chưa?
Liễu Tuấn quy đầu lại hỏi.
Vương Lương Húc khẽ gật đầu:
- Thưa tỉnh trưởng, tôi nghe nói tới rồi.
Chuyện này gây xôn xao, khiến cho một nhật vật ghê gớm như Hồng Thiên Kính ngã ngựa, cán bộ tỉnh A, có ai còn chưa nghe tới "khu ổ chuột"?
- Có hiểu nhiều không.
Liễu Tuấn tiếp tục nói, nhìn như rất tùy ỳ, giống như bạn bè tán gẫu vậy.
- Không hiểu nhiều lắm, cơ bản là nghe đồn.
Vương Lương Húc cẩn thận đáp.
Liễu Tuấn nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
Vương Lương Húc chỉ đành đánh liều nói "tin đồn" mình nghe được, vừa nói vừa lấy làm lạ, Liễu Tuấn nói chuyện này với hắn có dụng ý gì.
- Ừm, thực tế cơ bản không khác với đồng chí nghe được bao nhiêu, hiện giờ khu dân nghèo này còn có hainghìn hộ dân cư trú, tình hình không lạc quan, ẩn họa vô cùng lớn, phải tìm cách giải quyết thật nhanh.
Liễu Tuấn đợi Vương Lương Húc trình bày xong gật đầu nói.
Vương Lương Húc vô cùng tán đồng:
- Vâng, đúng là cần phải nhanh chóng , nghiêm túc giải quyết vấn đề này.
- Đồng chí Vương Lương Húc, nếu như đồng chí là cán bộ lãnh đạo An Phong, đồng chí sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?
Liễu Tuấn hỏi.