Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 173: Cân đối




Bất đắc dĩ để Giang Hữu Tín lên một bậc, tuy vẫn là cấp bậc phó khoa nhưng vẫn chính nhi bát kinh quản sáu công xã khu Thai Sơn. Mạnh Vũ Hàn trong lòng tức giận như thế nào thì không cần phải nói.

Đám đại đội trưởng bí thư chi đội của công xã Hồng Kỳ đúng là rất có sức phá hoại, không ngờ mỗi người lần lượt viết thư phản ánh vấn đề với địa ủy, còn gửi tận cả tỉnh ủy. Nghe nói trong thường ủy tỉnh ủy có mấy người còn phê duyệt đối với chuyện này, trong đó bao gồm cả bộ trưởng tuyên truyền Bạch Kiến Minh và phó chủ nhiệm thường ủy Liêu Khánh Khai.

Thường ủy tỉnh ủy đều quan tâm chuyện này, địa ủy tất nhiên phải đưa một câu trả lời thuyết phục. Nhưng cụ thể tới huyện Hướng Dương thì chuyện lại không tốt lắm. Văn kiện bổ nhiệm của Chu Quan Hùng đã truyền đạt xuống rồi, chẳng lẽ lại bỏ người ta đi rồi phái Giang Hữu Tín tới? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành thi hành một biện pháp trung hòa, một lần nữa để Giang Hữu Tín về khu Thai Sơn, làm ủy viên khu ủy xếp thứ tư, phó bí thư. Như vậy có thể quản công xã Hồng Kỳ, đối với bên trên bên dưới đều có một lời ăn nói thỏa đáng.

Khi Mạnh Vũ Hàn nhắc tới chuyện này trên ban bí thư, Dương Kế Tân chỉ cầm chén uống trà, không nói câu nào. Mã Trí Khoang sắc mặt trắng bệch, cũng không nói câu nào. Mạnh Vũ Hàn mắng thầm, trên mặt thì vẫn tươi cười, tất nhiên không cần phải nói lời thừa, coi như là ban bí thư thông qua rồi. Lên tới thường ủy hội, vẻ mặt cổ quái của các thường ủy khiến Mạnh Vũ Hàn xuýt chút nữa thì đánh rơi chén trà trong tay, may mà vẫn nhịn được.

"Đồng chí Mạnh Vũ Hàn, anh phải chú ý, anh tới huyện Hướng Dương là để công tác đấy!"

Long Thiết Quân nói câu này trong điện thoại, nói rất nặng.

Lời nói của Lưu văn Cử cũng rất dứt khoát: "Kinh tế năm trước của huyện Hướng Dương luôn xếp thứ hai trong toàn khu, nếu sau khi anh đến mà để tụt hạng, vậy thì không còn gì để nói đâu."

Lời này khiến Mạnh Vũ Hàn sợ hết hồn.

Ngày mùng bảy tháng bảy, Quốc vụ viện ban bố "quy định có tính chính sách liên quan tới kinh tế hộ gia đình phi nông nghiệp của thành trấn". chỉ ra rõ ràng rằng, kinh tế hộ gia đình là sự bổ sung tất yếu của kinh tế quốc doanh và kinh tế tập thể .

Xem ra hướng gió thực sự thay đổi rồi, ngay cả kinh tế hộ gia đình trong quá khứ bị gọi là "cái đuôi của chủ nghĩa tư bản" cũng đường hoàng được cơ quan hành chính tối cao của quốc gia nhắc tới, trên cao độ tương đương với kinh tế quốc doanh và kinh tế tập thể.

Quốc vụ viện phê chuẩn báo cáo liên quan tới tổng hợp cải cách thể chế kinh tế của thành phố X tỉnh XX. Thành phố X trở thành thành thị thí điểm tổng hợp cải cách thể chế kinh tế đầu tiên trên toàn quốc.

Nhưng nói tới nắm bắt kinh tế, Mạnh Vũ Hàn quả thực là có hai mắt mà như mù. Hắn trước đây một mực công tác ở đảng vụ. Thậm chí còn lấy đó làm tự hào. Cán bộ đảng vụ mà, đương nhiên là lấy tinh thông công tác đảng vụ làm quang vinh rồi.

Hiện giờ lại làm người đứng đầu. Công tác kinh tế này cũng phải nắm bắt. Thì đúng là "con cọp ăn cả ngày cũng không nuốt được".

May mà Liễu Tấn Tài cuối tháng bảy đã kết thúc ba tháng đào tạo ở trường đảng tỉnh ủy, quay về đảm nhiệm công tác chủ nhiệm cách ủy hội huyện Hướng Dương. Luận về kinh tế, đừng nói là Mạnh Vũ Hàn hắn, cả địa khu Bảo Châu cũng không có mấy người vượt qua được Liễu Tấn Tài.

Cha quay về, khiến cho những lời đồn đại liên quan tới việc ông ấy bị điều đi đều không tấn công mà tự phá. Cán bộ Liễu hệ ai ai cũng mở mày mở mặt, cảm thấy có chỗ dựa rồi. Ngày kế sau khi cha về, Dương Kế Tân liền không chút cố kỵ hiềm nghi chạy tới nhà, còn lưu lại ăn cơm, cùng cha đàm luận ba tiếng mới hài lòng rời đi.

Sau đó Lý Thừa Ngạn và Ngụy Ngọc Hoa cũng đăng môn bái phỏng. Lý Thừa Ngạ thì ưỡn ngực mà tới còn Ngụy Ngọc Hoa thì ít nhiều có chút xấu hổ.

Con người Lý Thừa Ngạn, tôi trước giờ thấy không thuận mắt lắm, không ngờ người này lập trường kiên định, mấy tháng nay không hề lung lay một chút nào. Xem ra người không thể chỉ nhìn tướng mạo được.

Chỉ có Ngô Thu Dương, cho dù ai cũng biết hắn là phần tử trung thành với Nghiêm Liễu hệ, nhưng lại chưa từng đăng môn. Hắn chính là dạng người này, xếp hàng thì xếp hàng, tư nghị là tư nghị. Trên chính trị tôi kiên định ủng hộ anh, trong tình lý thì vẫn không cần phải quá dựa dẫm.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Ngô Thu Dương có thể chiếm được sự tôn trọng của Nghiêm Ngọc Thành và cha.

Theo việc cha trở về với cương vị chủ nhiệm huyện cách ủy, tình hình của ban bí thư và thường ủy hội hơi thay đổi. Ban bí thư vẫn là hai đối một, có điều tình hình lại một lần nữa nghịch chuyển, không phải là Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan đối Đường Hải Thiên, mà là Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên đối Mạnh Vũ Hàn.

Cho dù là như vậy, Mạnh Vũ Hàn cũng không phải quay trở lại cảnh làm "vợ lẽ" như trước kia, Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên vẫn nhớ tới chỉ thị "ban làm việc phải đoàn kết" của Long Thiết Quân, dưới tình huống bình thường, vẫn rất tôn trọng quyền uy của người đứng đầu là Mạnh Vũ Hàn. Không phải là bất đồng có tính đặc biệt nguyên tắc thì đều sẽ chý ý bảo lưu ý kiến của mình, ủng hộ Mạnh Vũ Hàn.

Mà trên thường ủy hội, cha về rồi, Liễu hệ ổn định bốn phiếu, Ngụy Ngọc Hoa cũng không bỏ phiếu trắng linh tinh nữa, trên cơ bản đã nắm chắc quyền chủ động. Có điều so với lúc vừa tới, tình thế của Mạnh Vũ Hàn cũng tốt hơn nhiều.

Mã Trí Khoan thì đã triệt để thay đổi màu cờ, phía hắn cũng vững vàng nắm bốn phiếu, giả sử lão Ngụy ngẫu nhiên yếu một cái, bỏ phiếu trắng thì kết quả biểu quyết là 4-4, Mạnh Vũ Hàn có thể sử dụng quyền quyết định cuối cùng của bí thư đảng ủy vỗ bàn định án.

Đương nhiên loại tình huống này không thấy nhiều, dưới tình huống bình thường, không có trên tám thành nắm chắc, Mạnh Vũ Hàn sẽ không dễ dàng đem dự thảo nghị quyết lên thường ủy hội. Để tránh tự mình rước lấy nhục.

Có điều Mạnh Vũ Hàn cũng nắm được quyền chủ động rất có lực, đó chính là nếu như hắn không đồng ý thì trên cơ bản không có dự thảo nghị quyết quan trọng nào có thể được đem lên thường ủy hội biểu quyết, loại chuyện ví dụ như Ngô Thu Dương đột nhiên tập kích dẫu sao cũng không thể thường xuyên xảy ra. Cho dù lần "tập kích" khi hắn và đáo nhiệm đó, Ngô Thu Dương cũng vẫn mang danh nghĩa "Nghiêm bí thư” để quyết định. Nếu không có danh nghĩa này, Ngô Thu Dương làm vậy chính là làm trái kỷ luật tổ chức một cách nghiêm trọng, sẽ bị các đại lão địa khu không chút khách khí "sửa chữa".

Đây chính là thể hiện cụ thể "chế độ tập trung dân chủ".

Cho nên dù trên ban bí thư là hai đối một, Mạnh Vũ Hàn cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp. Rất đơn giản Liễu Tấn Tài và Dương Kế Tân muốn đề bạt cán bộ của mình, vậy thì phải cùng lão Mạnh tôi thương lượng đã, các ngươi muốn cho lên một người, tôi cũng muốn cho lên một người. Cái trắng ngon nhiều như vậy, ai mà không đỏ mắt? Các anh nhổ một củ, tôi cũng nhổ một củ, mọi người bằng nhau, không ai chịu thiệt.

Tranh đấu trên quan trường, nghe thì có vẻ thần bí, nhưng nói trắng ra thì là tranh giành lợi ích mà thôi.

Nhìn qua thì Mạnh phái và Liễu phái tạm thời đạt thành thế cân đối mỏng manh, Liễu phái hơi chiếm ưu thế. Mạnh Vũ Hàn thượng nhiệm năm tháng, tại huyện Hướng Dương mà Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài kinh doanh ba năm có thể đạt được dạng "thành tích" này, cũng coi như là rất không tồi rồi.

Nhưng lòng tham của con người vĩnh viễn là không đáy, Mạnh Vũ Hàn đã huyện ủy bí thư chi tôn, tuyệt không chỉ hài lòng khi từ thế hạ phong giành được thế hòa. Nhìn chung bảy huyện một thành phố của địa khu Bảo Châu, có ai bất lực như hắn đâu? Đặc biệt là Nghiêm Ngọc Thành đồng thời điều động cùng lúc với hắn, sau khi tới Bảo Châu, giống như là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, giơ đại phủ xếp hàng chém đầu, trong mấy tháng ngắn ngủi, đừng nói là cán bộ cấp khoa, cho dù là cán bộ cấp phó huyện cũng chém liên tiếp ba bốn người, trở thành người đứng đầu uy phong lẫm liệt, bá khí tràn ngập.

Ài, vậy cũng khó tránh, người ta là tới thu thập cục diện rối rắm, còn mình thì trên đầu đội cái mũ là "ủy viên địa ủy", lại có Long Thiết Quan toàn lực ủng hộ, cái búa này giơ lên càng thêm phần sung sướng lâm li. Huyện Hướng Dương lại là điển hình tiến bộ của năm ngoái, yêu cầu của địa ủy rất rõ ràng, chỉ có thể tiến bộ, không thể thụt lùi. Lúc đầu Lưu Văn Cử tiến cử Mạnh Vũ Hàn tới huyện Hướng Dương là có ý đồ rất rõ ràng, là muốn có thành tích xuất sắc, việc thăng quan cũng nắm chắc hơn.

Nhưng bất kể là như thế này, mình không thể làm một quả hồng nhũn, bị Liễu Tấn Tài và Dương Kế Tân tùy tiện nhào nặn như vậy được.

Muốn làm "quả hồng rắn" thì Mạnh Vũ Hàn trước tiên phải thay đổi lề lối của ban bí thư. Lúc này yêu cầu địa ủy phát một phó bí thư xuống rõ ràng là không hợp lý, hơn nữa cho dù địa ủy đồng ý thì ai mà biết được là vị nào được phái xuống, có cùng phe với mình hay không? vạn nhất lại là một kẻ cứng đầu, há chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình à? Do đó Mạnh Vũ Hàn tiến cử Mã Trí Khoan. Lý do cũng khá đầy đủ, trung ương không phải là muốn cường hóa cải cách thể chế kinh tế sao? Kiến thiết kinh tế chủ quản huyện cách ủy, tăng cường lực lượng là rất cần thiết. Đồng trí Mã chí Khoan tư cách tốt, năng lực công tác và những thành tích đạt được cũng quá rõ ràng, lên làm phó bí thư thì có gì là không được?

Địa khu cũng rất nể mặt, đồng ý.

Mạnh Vũ Hàn mừng rơn, không ngừng cố gắng, lại lấy lý do đồng dạng tiến cử phó chủ huyện cách ủy phân quản nông nghiệp Tưởng Lập Quần vào thường ủy hội huyện ủy.

Giữa hai phó chủ nhiệm huyện cách ủy Tương Lập Quần và Lâm Vân, Mạnh Vũ Hàn đã cân nhắc một phen. Tư cách của Lâm Vân khá cao, là người thuộc phe của Vương Bản Thanh trước đây, trước giờ bị gạt sang một bên, lòng đầy bất mãn với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, chỉ là dám giận nhưng không dám nói. Nếu tiến cử Lâm Vân, hắn một khi bước và thường ủy hội, khẳng định là không chút do dự ngả về phía mình, có điều muốn được địa khu thông qua thì lại rất khó.

Nguyên nhân trong đây cũng là vì bối cảnh "Vương phái" của Lâm Vân. Chính phó chủ nhiệm huyện cách ủy có bảy người, phó chủ nhiệm thường vụ Mã Trí Khoan đã ngả về phía Mạnh Vũ Hàn một cách rất rõ ràng, nếu thêm một phó chủ nhiệm thường ủy như Lâm Vân thì cũng không hợp với Liễu Tấn Tài lắm, chủ nhiệm huyện cách ủy này tất sẽ không chịu nổi. Địa ủy giả thiết là đồng ý, vậy còn không bằng trực tiếp điều Liễu Tân Tài đi nơi khác. Rồi lại thành đấu đá nội bộ, chậm trễ công tác.

Còn Tương Lập Quần là do cục công nghiệp địa khu đưa xuống. rõ ràng có ý tứ cho đi lấy tiếng, vào nhiệm kỳ mới năm sau chắc được thăng chức. Tiến cử hắn thì khả năng địa khu thông qua sẽ cao hơn. Huống chi Lưu Văn Cử cũng biểu lộ ra, Tương Lập Quần tuy không phải người của phe hắn, nhưng cũng khá ngả vào, vào thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ lợi dụng được.

Có điều lần này, địa khu lại không sảng khoái như trước nữa, chậm trễ chưa trả lời. Mạnh Vũ Hàn không khỏi rất nóng lòng.

....

Khác hắn với Mạnh Vũ Hàn đang lao tâm khổ tứ, tình thế của con trai hắn là Mạch Dược Tiến thiếu gia thì vô cùng tốt đẹp.

"Thoải mái quá, anh Tuấn..."

Phương Khuê cầm chén rượu lên, tấm tắc khen ngợi, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong và hâm mộ vô hạn. Nhưng đối tượng chờ mong và hâm mộ của tên tiểu tử này không phải là bản nha nội mà là Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài.

Lần trước tôi chỉ điểm cho Phương Khuê, tên tiểu Tử Phương Khuê này cắp đít chạy tới nói cho hai vị nha nội Mạnh thiếu gia và Mã thiếu gia nghe, hai vị lập tức gật đầu như gà mổ thóc, hưng phấn vô cùng.

"Huynh đệ, tên tiểu tử ngươi không hổ là cảnh sát, đầu to bằng hạt dưa mà giỏi quá... chủ ý tốt như vậy sao không nói sớm? Sao, muốn một chân không?"

Mạnh Dược Tiến vỗ mạnh vào vai Phương Khuê.

Hắc hắc, chuyện này anh Tuấn đã có dặn dò rõ ràng, lão tử sẽ không tiến vào vũng nước đục này đâu.

"Đừng, vẫn là hai vị làm đi, tôi là cảnh sát, không tiện làm vậy. Có điều các anh yên tâm, nếu có gió thổi cỏ lay gì, tôi nhất định sẽ thông tri cho các vị ngay."

Lý do mà Phương Khuê đưa ra cũng rất đầy đủ.

Mạnh Dược Tiến cũng chỉ nói cho có mà thôi, thấy Phương Khuê cự tuyệt, lập tức không nhắc nữa, đây là làm ăn không vốn, việc gì phải gọi thêm một người tới chia phần? Nếu không phải là Mã Văn Tài theo quá sát, Mạnh Dược Tiến sợ rằng cũng đá cả hắn ra để làm một mình.

Mạnh thiếu gia trước giờ không sợ một mình ăn no đến đau bụng.

Nghe Phương Khuê nói rằng Mạnh Dược Tiến chỉ mời hắn một lần rồi thôi, tôi không khỏi lắc đầu, Tôn Hữu Đạo cũng lắc đầu, Trình Tân Kiến và Hắc tử không hiểu chúng tôi lắc đầu là có dụng ý gì, Phương Khuê thì lại càng không hiểu.

Tôi đã muốn hỏi chuyện bọn Mạnh Dược Tiến mở nhà hàng và nhà nghỉ, lại có liên quan tới cửa hàng bán lẻ ở bến xe, gọi Tôn Hữu Đạo đến cũng là chuyện tất nhiên.

Mạnh Vũ Hàn sao lại có một đứa con tham lam không có não như vậy nhỉ? Mới tới huyện Hướng Dương được mấy ngày, đứng còn chưa vững mà chỉ muốn ăn một mình.

Đạo lý này, mấy tên chỉ biết chém giết như Trình Tân Kiến và Hắc tử khó mà hiểu được. Phương Khuê thì là một tên hoàn khố, chạy đi chạy lại thì được chứ cũng không biết tính chuyện lớn.

"Nhà hàng đó của hắn hình như gọi là "nhà hàng Vì Dân" đúng không? Khai trương được ba tháng chưa?"

"Sắp ba tháng rồi." Tôn Hữu đạo đáp: "Nhà nghỉ thì khai trương được hơn chục ngày."

"Làm ăn tốt không?"

"Rất tốt. Mỗi ngày có không ít người tới tới ăn uống ủng hộ, ừ, rất nhiều người đều là cán bộ cơ quan và khu trấn."

Phương Khuê cướp lời.

Tôi cười cười: "Chẳng trách hai tháng nay sắc mặt của Tiêu Khánh An không tốt, sinh ý bị Mạnh thiếu gia cướp đi hết rồi... nhà hàng dùng tên ai để đăng ký vậy?"

Tôn Hữu Đạo mỉm cười: "Cũng là tên của Mạnh Dược Tiến."

Đương thời chưa có hạn chế rõ ràng đối với con cháu cán bộ làm kinh doanh, Mạnh Dược Tiến tuy là công chức cục giao thông, dùng tên mình đăng ký mở nhà hàng cũng rất bình thường. Chẳng lẽ Khang Tiểu Cương, Khang cục trưởng cục công thương lại không nể mặt Mạnh nha nội ư?

"Mạnh thiếu gia làm ông chủ lớn, nhất định là phong quang lắm nhỉ?"

Tôi cười hỏi.

"Chẳng lẽ lại không? Hắn và Mã Văn Tài, trên cơ bản thì tới cục giao thông và cục dân chính cho có, bình thường đều sống ở nhà hàng, mỗi ngày đều uống rượu chơi bời.. hắc hắc..."

Phương Khuê lại chõ miệng vào.

Tiểu tử này tuy cũng có thân phận "thiếu gia". nhưng lại không đến nỗi quá hư hỏng như hai vị Mãnh Mã nha nội.

"Vậy nhà nghỉ là dùng tên ai để đăng ký?"

"Mã Văn Tài."

"Không tồi, chia vậy cũng tính là công bằng hợp lý."

Tôi cười ha ha nói. Tên hỗn đản Mã Văn Tài này, thích nhất là chơi gái, lần trước cuộc tụ họp dâm ô chính là hắn dẫn đầu. Giờ chính nhi bát kinh mở một cái nhà nghỉ, há chẳng phải là càng tiện hơn sao? Vả lại Mạnh Dược Tiến cũng rất thích trò đó, hai vị nha nội này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

"Anh Tôn, tiền thuê tính thế nào?"

"Hai tầng lầu, mỗi tháng hai trăm đồng, mỗi quý giao một lần."

Chỗ đất ở bến xe cũng là nơi phồn hoa của trấn Hướng Dương, khoảng một ngàn mét vuông, mỗi tháng hai trăm đồng cũng coi như là rất ưu đãi rồi, lại còn một tháng giao một lần nữa.

Tôn Hữu Đạo mỉm cười, nói: "Qua một quý rồi, bọn họ lại không định trả tiền. Chỉ nói là dùng hết tiền để mua đồ đạc cho nhà nghỉ rồi, cuối năm nhất định sẽ trả."

Tôi cười nói: "Tới cuối năm cũng đừng giục vội, làm người thì phải hiền hậu, để người ta vui vẻ đón năm mới đi. Bọn họ thích giao lúc nào thì để lúc đó, nợ thì càng tốt."

Tôn Hữu Đạo mỉm cười gật đầu đồng ý.