Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 172: Kỹ xảo thuốc đau mắt




"Ra sức đề bạt cán bộ trung thanh niên" mà Chu tiên sinh viết đã được đưa lên bàn của đại lão cao tầng nhất, trở thành một trong những tiêu điểm mà lãnh đạo quan tâm, một vị khai quốc nguyên lão nào đó trên hội nghị phạm vi nhỏ đã đặc biệt nhắc tới tên của bài báo này và Chu tiên sinh, hơn nữa còn ủy thác đồng chí Bì Trì Bình bí thư tỉnh ủy tính N tìm Chu tiên sinh tới nói chuyện. Trong cuộc đàm thoại lần này, Chu tên sinh lại trình bày rõ thêm tính quan trọng của vấn đề "ra sức đề bạt cán bộ trung thanh niên", trước mắt rất nhiều lão cán bộ trên cương vị lãnh đạo tuy kinh nghiệm phong phú, nhưng tình trạng thân thể lại không tốt, về phương diện quan niệm và tư tưởng cũng có chút hơi bảo thủ. Chu tiên sinh đề xuất "Gia tốc giải phóng tư tưởng" là chỗ then chốt của giai đoạn cải cách mở cửa.

Tư tưởng của cá nhân không được giải phóng, quan niệm không chuyển biến, trên hành động sẽ không có biện pháp đuổi kịp tiến độ cải cách khai phóng.

Bì Trì Bình đối với quan điểm của Chu tiên sinh biểu lộ sự tán đồng.

Tháng sau năm 1981, Chu tiên sinh chính thức được nhận nhiệm vụ phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy N, chủ trì công tác trường đảng tỉnh ủy. Bởi vì hiệu trưởng của trường Đảng tỉnh ủy do Bì Trì Bình kiêm nhiệm.

Tiên sinh được làm phó hiệu trưởng trường đảng, người làm đệ tử như tôi đương nhiên phải tới chúc mừng rồi.

Tất nhiên, loại học trò bận bịu công việc như Nghiêm Ngọc Thành thì chỉ có thể chúc mừng mấy câu qua điện thoại, còn tên đệ tử hoàn khố cả ngày ung dung tự tại, lại còn có xe thay cho đi bộ, không tới tỉnh thành một chuyến thì biết ăn nói thế nào với Chu tiên sinh đây?

Tất nhiên là cắp đít chạy nhanh như kẻ trộm rồi.

Tới nhà tiên sinh thì đã là bốn giờ chiều, không phải là cuối tuần, chắc tiên sinh phải đi làm, sư mẫu một mình ở nhà lo liệu. Vậy cũng không sao cả, sư mẫu cũng rất thương tôi mà.

Ai ngờ lại lầm to, chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng nói cười bên trong.

Có giọng nói của tiên sinh, có giọng nói của cha, có cả giọng nói của chị cả, ngoài ra còn có một giọng nói cũng rất quen thuộc, tất nhiên là giọng nói của Bạch Dương.

Cô ta sao lại tới dây? Hình như tiên sinh không có giao tình với cô ta mà?

Thôi cũng mặc kệ, tiến vào cửa hô to "chúc mừng bá bá"!

"Ha ha, ta đã nói là hai ngày nay tiểu Tuấn sẽ đến mà các vị lại không tin."

Tiên sinh cười tủm tỉm nói.

"Sao? Đánh cuộc về cháu à? Hai người đánh cuộc là ai? Cuộc bao nhiêu?"

Tôi cũng chưa kịp hàn huyên thì đã xổ một tràng.

Cha cười cười, quát: "Tiểu Tuấn, sao lại không lễ mạo như vậy, cũng không chào ai cả?"

"Ha ha, chào bá bá, chào sư mẫu, chào cha, chào chị cả, chào chị Bạch Dương!"

Tổng cộng có vài người, vừa chào vừa cúi người một cái cũng không phí bao nhiêu sức, khiến cho mọi người cười vang không ngớt.

"Bá bá, bác giờ được làm phó hiệu trưởng rồi, nên khao chúng tôi một bữa chứ hả?"

Sau khi chào hỏi xong, tôi lên không nhịn được đòi ăn.

Tiên sinh trợn trừng mắt: "Sao lại nói thế? Ngươi rốt cuộc là tới chúc mừng hay là tới tống tiền thế hả?"

"Kiêm cả hai luôn, ha ha..."

Tiên sinh cười nói: "Cũng may ta vừa thắng được một vố, cũng có thể thuận nước giong thuyền."

"Được đó, chị Bạch Dương mời khách!"

Lần này tất cả mọi người đều trừng mắt lên, ngay cả sư mẫu cũng kinh ngạc hỏi: "Tiểu Tuấn à, con sao lại biết chị Bạch Dương mời khách?"

"Hắc hắc, cha và chị cả biết tính con rồi, tuyệt sẽ không đánh cược với tiên sinh đâu, vậy nhất định là chị Bạch Dương rồi, chị và bá bá quen nhau à?"

Bạch Dương vừa giật mình vừa buồn cười, nói: "Cậu quên rồi à, tôi là bạn học của bá bá cậu."

"Được rồi, bạn học đại học nhân dân Trung Quốc có rất nhiều, nói một câu 'khắp thiên hạ' cũng không quá đáng. Lý do này khiên cưỡng quá đi."

Tôi bĩu môi, khinh thường nói.

"Thế nào, Dương Dương, lần này phục chưa? Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tiên sinh có mấy phần đắc ý.

Bạch Dương lắc đầu, than: "Cháu không hiểu, bác dậy học trò thế nào vậy, mới tí tuổi đầu đã thành tinh rồi."

Tiên sinh cười ha ha, nói: "Đừng nói là cô, cho dù là tôi cũng không hiểu. Cho nên cô chạy tới hỏi tôi, tiểu Tuấn rốt cuộc là có nội tình gì, tôi cũng không thể phụng cáo."

Chẳng lẽ Bạch Dương tới tìm Chu tiên sinh đặc biệt là vì hỏi về tôi ư? Không thể nào? Thế cũng quá mạo muội rồi, nhất định có nội tình! Chỉ có điều nội tình này tôi nhất thời nửa khắc không nghĩ ra được ngay.

Có điều cũng không sao cả, dẫu sao thì lần này tôi tới tỉnh thành một là vì chúc mừng tiên sinh, hai chính là tìm Bạch Dương để phản ánh tình huống. Tại nhà tiên sinh gặp được cô ta cũng càng hay.

Bạch Dương trừng mắt lườm tôi, hỏi: "Tiểu Tuấn, vậy cậu tự nói ra đi, cậu rốt cuộc là có nội tình gì?"

"Nội tình là tứ nhỏ đã thông minh, thiên tư hơn người, tri thư đạt lễ, thông minh cơ trí, anh minh thần võ, tuấn lãng phi phàm, long phượng trong loài người.. ối đau..."

Thì ra là cha cốc đầu tôi một cái!

Bạch Dương ôm bụng, cười đến cúi gập người.

“Lão sư... học sinh này đúng là đáng để nhận dậy, chẳng lẽ cha cháu nói ông càng sống càng trẻ ra, thì ra là có báu vật vui vẻ như vậy..."

"Hắc hắc, tôi có học sinh giỏi, Bạch sư huynh có con gái giỏi, mọi người bằng nhau..."

"Thì ra là như vậy!"

Tôi vỗ đầu, thốt lên.

"Cái gì thì ra là như vậy, tiểu Tuấn cậu sao lại kinh ngạc như vậy?"

Chị cả kỳ quái hỏi.

"Bạch bộ trưởng cũng tốt nghiệp ở đại học nhân dân, học trưởng của bá bá. Hai nhà các vị là thế giao!"

Chu tiên sinh cười nói: "Thì ra người biết nội tình của Dương Dương rồi."

"Tất nhiên rồi. Đại nhân vật họ Bạch vốn không nhiều, cũng chỉ có Bạch bộ trưởng mới có một cô con gái thông minh sinh đẹp như vậy thôi."

Thôi thuận tay vỗ mông ngựa.

Bạch Dương cười cười, nói: "Cái miệng này, lớn lên không biết sẽ quyến rũ bao nhiêu cô gái nữa."

"Bá bá, bác và Bạch bộ trưởng học cùng khóa à?"

"Đâu chỉ là cùng khóa, còn là cùng lớp, ông ấy lớn hơn tôi hai tuổi..."

Tiên sinh mỉm cười, giống như là nhớ lại thời gian hạnh phúc khi còn trẻ ở trường đại học.

"Hi hi, có cơ hội cháu sẽ tới bái phỏng Bạch sư bá!"

Bạch Dương cười nói: "Chỉ cần tôi có nhà, cậu tùy ý đều có thể tới nhà tôi chơi, tôi hoan nghênh cậu."

"Vẫn hơi có chút không dám, cha cô làm quan lớn quá, tôi sợ lắm."

Tôi cố ý giả vờ nghiêm mặt, hơn nữa cũng quả thật là có chút thấp thỏm trong lòng, dẫu sao thì thường ủy tỉnh ủy là quan lớn mà tôi cả hai đời đều chưa từng gặp.

"Có gì mà sợ chứ, cha tôi hòa ái lắm, trước giờ không hề tự cao tự đại."

Tôi gật gật đầu.

Lời nói "từ trước tới giờ chưa hề tự cao tự đại" nói thực là tôi không tin cho lắm. Đó chính là đối với Bạch Dương mà thôi, làm quan cho dù có lớn hơn nữa, chẳng lẽ lại ra vẻ trước mặt con gái của mình à? Còn đối với người khác thì rất khó nói. Ngời làm tới thường ủy tỉnh ủy, cho dù không cố ý ra vẻ ta đây thì khí thế không giận mà oai vẫn khiến người ta cảm thấy bị áp bức.

Có điều trước lạ sau quen, sau này đợi cơ hội Bạch Dương có nhà, tới chơi một hai lần, quen mặt rồi thì tất nhiên không sợ nữa. Chắc Bạch bộ trưởng cũng sẽ không ra vẻ lãnh đạo trước mặt một đứa trẻ như mình.

Bạch Dương "bằng lòng cược thì phải chịu thua", lập tức mời mọi người tới một nhà hàng lớn ăn một bữa. Lần tước tôi tới tỉnh thành mời khách "khoe của", bị Bành Phi lấy gần hai trăm đồng, tuy không phải là do Bạch Dương nhưng cô ta vẫn phải trả món nhân tình này.

Tôi tất nhiên là không sẽ bắt cô ta phải tiêu pha nhiều như vậy.

Trước mắt không bằng hậu thế, một ký giả vừa tham gia công tác, tiền lương không thể quá cao. Bạch Dương cũng không phải là "nữ thái tử" tiêu tiền như rác. Nhiều người như vậy tới nhà hàng lớn, ăn chút thức ăn cũng có thể ăn cho cô ta thành nghèo rớt mồng tơi ngay.

"Hay là ăn ở nhà đi, lâu rồi chưa được thưởng thức thủ nghệ của sư mẫu, cũng thấy nhớ nhớ. Tôi vừa hay mang theo một ít đặc sản của huyện Hướng Dương đây."

Tôi tìm cách hạ đài cho Bạch Dương.

Cha lập tức tán thành.

Cha hiểu thân phận địa vị của Bạch Dương, tất nhiên không thể coi cô ta là dê béo.

Chu tiên sinh cười ha ha, nói: "Ăn ở nhà đi, ra ngoài quán tôi ăn cũng không quen."

Nói là một chút đặc sản, nhưng từ trên xe jeep mang xuống cũng đủ hai sọt lớn, cá khô, thịt bò khô, gà vịt, nấm khô, đậu… vân vân. Tính là trong nhà tiên sinh tạm thời chưa mua tủ lạnh, cho nên tôi mang tới toàn đồ khô, dễ bảo quản. Lúc ban dầu còn sợ thiếu, du dù là hai con gà, mấy chục quả trứng, đậu và cà chua thì cũng chỉ đủ ăn hai bữa.

"Nhóc con, ngươi dọn nhà à?"

Chu tiên sinh cười nói.

"Nói là tới trước chúc mừng thì không thể đến tay không được! yên tâm đi, đều là mua bằng tiền của cháu."

Bạch Dương hiếu ý nói: "Tiểu Tuấn, cậu có tiền từ đâu vậy? Tuổi còn nhỏ, có tiền mà lại giấu, việc này thật là đáng ghét."

Tôi huơ huơ tay trước mặt Bạch Dương, cười nói: "Tôi chính là điển hình làm giàu từ lao động, dựa vào hai bàn tay này mà kiếm tiền."

Thấy Bạch Dương không hiểu, Chu tiên sinh bổ sung: "Tấn Tài trước khi chưa làm cán bộ hành chính, là một kỹ sư sửa chữa nổi tiếng trong huyện, tiểu Tuấn gia học uyên nguyên, từ nhỏ đã theo cha nó học kỹ thuật sửa vô tuyến điện, giúp ngươi ta sửa TV, rất lợi hại đó."

TV tuyệt đối là thiết bị điện sa hoa, nghe nói tôi biết sửa TV, vậy thì có tiền là chuyện đương nhiên.

Bạch Dương cười cười xoa đầu tôi, khen: "Nhìn không ra cậu đúng là thiên tư thông minh, tay chân khéo léo."

Thì ra cô hiện tại mới phát hiện ra điểm này à?

Chán thật!

Lập tức sự tự mình xuống bếp, chị cả giúp bà ấy một tay. Bạch Dương mấy lần muốn vào bếp giúp đỡ, kết quả càng giúp càng làm bận thêm, sau cùng bị sư mẫu đuổi ra, chỉ đành ngượng ngùng ngồi nói chuyện với chúng tôi.

Tôi thuận miệng kể là biến cố của công xã Hồng Kỳ.

Chuyện này, cha nhất định đã nói chuyện với tiên sinh rồi, tôi lúc này nhắc lại, không nghi ngờ gì nữa chính là cố ý nói cho Bạch Dương nghe.

"Sao, Giang Hữu Tín bị cách chức à? Chính là bí thư đảng ủy đó của công xã Hồng Kỳ ư?"

Bạch Dương kinh ngạc nói.

Trong phòng bép lại lên tiếng bát vỡ.

Ài, chị Bạch Dương, tôi van chị thục nữ một chút có được không? Cho dù mất chức thì cũng không cần phải lớn tiếng như vậy chứ? Chị là ký giả của báo tỉnh, là thiên kim tiểu thư ôn nhu nhàn thục của bộ tuyên truyền tỉnh ủy, nếu không sự quan tâm của bản nha nội đối với chỉ sẽ giảm đi nhiều đấy.

Tất nhiên, lời này không thể nói ra miệng, chỉ có thể nghĩ trong đầu.

Có điều chắc Bạch Dương cũng không để ý tới sự quan tâm của bản nha nội đối với cô ta.

"Sao vậy tiểu Tuấn?"

"Không có gì, bởi vì tranh đoạt nguồn nước, xã viên của hai đại đội phát sinh xô xát có vũ khí..."

Tôi vẫn giả vờ ung dung tùy ý kể lại chuyện này, hơn nữa còn chỉ rõ Giang Hữu Tín là thư ký tiền nhiệm của cha. Còn thân phận con rể dự bị chưa chính thứ thì tạm thời không cần phải nhắc tới.

"Sao lại như vậy được?"

Bạch Dương tuổi còn trẻ, thiếu tu vi, tức giận nói.

"Đúng vậy, chi Bạch Dương, chị và Bành đại ca đi phỏng vấn đi, không lâu trước Giang Hữu Tín sẽ còn là nhân vật tiên tiến được bảo tính tuyên dương đấy, nháy mắt đã biến thành phần tử lạc hậu rồi, tôi thấy điểm mấu chốt vẫn là do thân phận tiền bí thư của Liễu chủ nhiệm hại. Làm ra một số thành tích, Mạnh bí thư người ta nhìn không quen."

Chu tiên sinh và cha tất nhiên không thể nói những lời không có nguyên tắc như vậy, huống chi như vậy rõ ràng là tra thuốc nhỏ mắt cho Mạnh Vũ Hàn rồi ("Thuốc nhỏ mắt" ví dụ như là chỉ tình huống của một ai đó thêm mắm thêm muối mách lẻo với lãnh đạo, cũng chính là ám chỉ âm thầm giở cho xấu hại người khác. Ý ban đầu là chỉ một loại hành vi của bác sĩ, vốn vì mắt có bệnh, cho bệnh nhân thuốc nhỏ mắt, kể quả rất thoải mái, nhưng nếu là không có bệnh thì đương nhiên là không thoải mái. Nghĩa rộng ra là chỉ việc khiến người ta ủy khuất, bao gồm bị đâm thọc, bị khi phụ, bị trêu đùa, bị hiểu lầm... vân vân, rất nhiều những việc hoặc là động tác khiến bạn không thoải mái, nhưng không đến nỗi quá đáng thì đều có thể dùng "thuốc nhỏ mắt" để hình dung). Có điều do tôi nói thì lại bách vô cấm kỵ.

"Đây là bè cánh đấu đá nhau rồi!"

Ai ngờ Bạch Dương so với tôi còn "máu" hơn. Là một ký giả, cô ta thực sự là không nên dễ tin như vậy. Dẫu sao vẫn là tôi nhỏ tuổi. Một người bạn nhỏ bé như thế này chắc là không biết nói dối rồi?

"Bè cánh đấu đá thì cũng phải chịu thôi, ai bảo hắn là người đứng đầu chứ? Có địa khu chống lưng cho hắn, chẳng phải là muốn làm gì thì làm thế đó sao?Ai có thể làm gì được hắn đây? Chỉ khổ cho quần chúng xã viên của công xã Hồng Kỳ thôi, Giang Hữu Tín vốn muốn thành lập một công ty tiêu thủ sản phẩm chăn nuôi thủy sản, thống nhất giải quyết vấn đề tiêu thụ, hiện tại cũng bị nhỡ rồi, mắt thấy mấy chục vạn cân cá trích cá chép sắp đánh bắt, vậy mà không biết phải tiêu thụ như thế nào..."

Bạch ký giả đã "vào hùa" như vậy, tôi tất nhiên cũng tra thuốc nhỏ mắt cho Mạnh bí thư rồi.

"Tiểu Tuấn, đừng có nói linh tinh."

Cha nghiêm mặt quát.

Đây cũng là việc phải làm, thân là chủ nhiệm cách ủy hội của huyện Hướng Dương, đưng nhiên phải chú trọng tính nguyên tắc của tổ chức.

"Con không nói linh tinh."

Tôi tỏ vẻ không phục.

"Nghe nói rất nhiền quần chúng cán bộ của công xã Hồng Kỳ đi viết thư lên địa khu Bảo Châu để phản ánh tình huống rồi, yêu cầu điều Giang Hữu Tín về. Cái này tôi cũng nghe người khác nói."

Lời chú giải này là tất yếu rồi, nếu không thì sao có thể giải thích được một đứa trẻ như tôi sao lại mẫn cảm với "chính trị" như vậy?

Cha có chút xấu hổ nói với Bạch Dương: "Bạch ký giả, nó còn nhỏ nói lung tung, cô đừng để ý."

Bạch Dương có chút kỳ quái hỏi: "Chú Liễu, cháu cảm thấy tiểu Tuấn không nói linh tinh đâu, rất đúng đấy."

Ha ha, cô nương đáng yêu này đã gọi chú Liễu rồi.

Cha ho khan một tiếng, nói: "Chuyện này, cô hãy coi như là mọi người nói chuyện phiếm thôi, ngàn vạn lần đừng nói cho Bạch bộ trưởng nghe, nếu không sẽ bị người khác hiểu lầm đó. Chuyện của nội bộ tổ chức, vẫn nên tuân theo nguyên tắc của tổ chức để giải quyết."

Cha nói đỡ.

Lời nói này rất có trình độ, vô cùng cẩn thận

"Hắc hắc, chỉ sợ Bạch bộ trưởng đã biết rồi, nghe nói cán bộ quần chúng của công xã Hồng Kỳ cũng viết thư gửi cho lãnh đạo tỉnh lý đấy. Chị Bạch Dương có thể về nhà hỏi Bạch bộ trưởng, xem cán bộ quần chúng của cơ sở có phải là phản ánh như vậy không.

Tôi cười nói.

Thế là đủ rồi, Bạch bộ trưởng là thường ủy tỉnh ủy, nhất định đã nhận được thư phản ánh vấn đề. Bạch Dương lại ở bên cạnh cổ dộng, hiệu quả như thé nào thì chưa biết, nhưng mục đích tra thuốc đau mắt cho Mạnh Vũ Hàn đã đạt thành. Tra thuốc đau mắt như vậy, đương nhiên là hiệu quả hơn so với việc chúng tôi gõ cửa bái phỏng Bạch bộ trưởng.

...

Cuối tháng sáu, cuộc họp lần thứ 11 được mở ở thủ đô, tổng kết và đánh giá đối với sự kiện lịch sử trọng đại từ khi thành lập nước đến nay, chính thức phủ định biến động lớn. Trên hội nghị lần này, lãnh đạo cao tầng nhất của Đảng tiến hành rất nhiều điều chỉnh, tuyển cử thủ trưởng mới và thường ủy cục chính trị mới. Sau đó trung ương triệu khai cuộc họp tọa đàm bí thư đảng ủy khu tỉnh lị, đồng chí lãnh đạo trung ương nhấn mạnh trong bài phát biểu rằng phải đề bạt thật nhiều cán bộ trung thanh niên.

Thủ trưởng Nam Tuần trong bài phát biểu đã chỉ ra: Tuyển chọn, bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên là vấn đề chiến lược, là vấn đề quyết định vận mệnh của chúng ta. Phải coi vấn đề này là nhiệm vụ đầu tiên phải giải quyết.