Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 162: Trẻ hóa cán bộ




Đến Thành phố Đại Ninh cần phải đi qua thành phố Bảo Châu, ngay sáng sớm chủ nhật tôi đã vội vàng lên đường, vỗn là sẽ tiện đường đến thăm chị cả, nhưng ai ngờ đồ ngốc Giang này làm bí thư công xã, bận đến nỗi không còn thời gian nghỉ ngơi, chuyển đi chuyển lại trong 21 đại đội trong công xã Hồng Kì, giục mọi người nuôi lợn nuôi gà, trồng hoa kim ngân, lại còn yêu cầu ít nhất trên một nửa ruộng lúa cần phải nuôi cá con.

Điều này phải trách cái lý của cháu trai, ỷ vào mình là chủ nhiệm của công xã tiêu thụ, trong mấy thành phố của tỉnh đều trải ra cái mạng lưới tiêu thụ thực phẩm, vỗ ngực mà nói, công xã hồng kì có bao nhiêu cá thì sẽ có thể cung cấp cho tiêu thụ bấy nhiêu.

Giang Hữu Tín khuyến khích hết sức, cả ngày đều giẫm chân dưới ruộng lúa, đến nỗi còn không có thời gian giành cho bạn gái. Được, anh ta không có thời gian giành cho bạn gái , nhưng tôi có thời gian.

Qua thành phố Bảo Châu, là chủ nhật, chẳng nhẽ lại không đi qua thăm Nghiêm Phi? Nếu như trước đây thường thường gặp nhau trong cái sân đó, vẫn không thể cảm nhận được đến khi chia tay thì mới thật là nhớ nhung cái gọi là “ Thanh mai trúc mã”,.

Nghiêm Ngọc Thành có 1 thói quen là, chủ nhật thường nghỉ ngơi, ít nhất cũng phải nửa ngày, cho não nghỉ ngơi thoải mái. Không giống như cha, không kể ngày đêm đều vùi đầu vào công việc, ngay cả Giang Hữu Tín đã nhiễm “ Độc hại” này.

Điều này có liên quan tới tính cách cá nhân, Nghiêm Ngọc Thành là người nói được làm được, khí phách của mọi người, tôi cũng cảm thấy làm người lãnh đạo, nên thường xuyên làm cho đầu óc thoát ra cái vòng tròn vấn đề chính sách, đứng bên ngoài mà đánh giá những sai xót của mình, giúp nó thoải mái nhẹ nhàng. Sự việc như thế này, tôi kì thực không chỉ nói chuyện với cha một lần, cái tính cách thói quen khó đổi, còn nói là “ Học để tiến bộ”, đến khi “ Vẽ hổ không thành loại chó khác”

Ài, mỗi người đều có những phương thức công việc của mình, nói như vậy cũng có lý.

Đối với Nghiêm Ngọc Thành cái thói quen này, tôi biết khá rõ, chín giờ vội vàng chạy tới ủy ban thường vụ huyện Bảo Châu, cũng đúng lúc bác ý đang vắt tay ra sau đi dạo trong vườn hoa, Nghiêm Phi ngồi bên chiếc bàn đá chăm chú đọc sách. Bà vợ nhỏ của tôi tết hai bím tóc, tập trung đọc sách trông khi đó thật vô cùng đáng yêu.

‘Tiểu Tuấn…”

Xe đến trước cổng, Nghiêm Ngọc Thành không hề nhìn thấy nhưng Nghiêm Phi lại rất tinh nhạy, chớp nhoáng đã trông thấy tôi, lập tức bỏ sách, chạy như bay ra mở cửa, sau đó kéo tay tôi, camt thấy vô cùng vui sướng.

Thời gian dài không gặp, tiểu nha đầu lại cao thêm 1 chút, khuôn mặt cũng xinh xắn hơn, vơi bớt chút hồn nhiên.

“Tiểu Tuấn đến thăm Phi Phi à? Cha anh đâu?”

Nghiêm Ngọc Thành cảm thấy rất ngạc nhiên, con gái đã 13 tuổi rồi, ăn nói lại không chút giữ ý. Nhưng xem ra bác ý cũng rất vui, mới đến thành phố Bảo Châu, tuy là với tư cách một bí thư oai phong, có thủ đoạn sấm chớp. rốt cuộc vẫn có chút cô độc.

‘Bác.Cha cháu không phải bác không biết, chỉ biết có làm việc. nghỉ ngơi cần phải nhắc nhở”

Tôi cười nói. Tiện mồn thì nói ra mấy câu lưu hành thời sau.

“Điên cuồng làm việc? ha ha. Dùng từ này với cha cháu rất thích hợp!”

Nghiêm Ngọc Thành liền cười.

Tôi thở nhẹ, nói: “ Cha cháu nếu như có tư thái nhẹ nhàng như bác thì mẹ cháu đã không phải cả ngày lo lắng cho sức khỏe của cha cháu đến vậy”

“Được rồi, đừng làm những việc như cha cháu nữa, tuổi trẻ nên làm những việc có khí thế của tuổi trẻ”

Người trẻ tuổi?

Nếu như tôi nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên Nghiêm Ngọc Thành sử dụng “ Định ngữ” với tôi. Không kìm được tôi liền nhìn lại mình, chiếc áo jacke màu vàng, chiếc sơ mi màu trắng, chiếc quần dài đen, với dáng người 1m5, miễn cưỡng thì cũng có thể gọi như vậy.

Đón ánh mắt sáng ngời của Nghiêm Ngọc Thành, tôi nhẹ nhàng bỏ tay mình ra khỏi tay của Phi phi. Đã là thanh niên trẻ tuổi, lại còn tay trong tay với con gái nhà người ta thì thật có chút không phù hợp.

Cái tình tiết này được Nghiêm Ngọc Thành nắm bắt ngay, bác ta lộ ra một chút tán thành

mỉm cười, “Tiểu tử giỏi, đã có xe chuyên dùng rồi cơ à? Gọi lái xe của cháu vào đây ngồi đi?”

‘Bác, đừng hiểu lầm ạ, đây là xe của công ty Thông Đạt của Liễu Gia Sơn, cháu mượn dùng tạm thôi ạ”

Với những việc trọng đại, tôi sao tránh khỏi phải “ Mở to mắt mà nói những lời giối trá”, đành chối quanh.

“Được rồi, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta nữa, cái đoạn ruột ngắn của cháu, chỉ có thể giấu diếm người khác mà thôi”

Nghiêm Ngọc Thành khua tay, khuôn mặt không chút biến sắc.

Bí thư Nghiêm đã nói như vậy, bổn nha nội này cũng không tiếp tục chối cãi nữa, dù sao cũng không có người ngoài, không nhất thiết phải vòng vo nữa. Ha ha cười, vẫy tay gọi Tô Kiến Trung vào bên trong ngồi. Lần đầu tiên ngồi trong một biệt thự mang không khí nơi làm việc của lãnh đạo ủy ban khu vực, Tô Kiến Trung thận trọng khác thường, ngồi xuống cũng rất nghiêm chỉnh, hai tay xoa xoa vào nhau, mắt không dám ngó lung tung. Tôi cũng không chú ý tới, người như thế này cần phải phải va chạm nhiều với những biến cố của cuộc sống, khí chất mới có thể từ từ rèn luyện được.

“Bác, cháu định đến tỉnh thành thăm bác Châu và sư mẫu”

Vừa ngồi xuống tôi liền nói với Nghiêm Ngọc Thành.

“Tiểu tử thối, ta biết cháu không phải chỉ đến thăm ta mà. Ta nói cháu không thể nói dối một chút, để ta vui sao?”

Nghiêm Ngọc Thành cười mắng.

Tôi hi hi cười, gãi đầu.

“ Ày, tiểu Tuấn đến…. mấy ngày nay Phi phi nhắc tới mấy trăm lần đó…”

Giải Anh đi ra từ bếp, cười nói. Nhìn thần thái thoải mái, đẫy đà, đủ biết những ngày qua phu nhân của bí thư đã có những ngày rất thoải mái.

“ Mẹ…”

Nghiêm Phi có chút ngại ngùng, càng nói rõ cho ánh mắt của Giải Anh.

Ha ha , tiểu cô nương cũng biết xấu hổ, lớn thật rồi!

Xấu hổ thì xấu hổ, sao lại cứ ngồi sát bên tôi thế, quyết không rời xa nửa bước.

“ Tiểu Tuấn à, đã ăn sáng chưa?”

Giải anh hỏi một cách nhiệt tình.

“ Đã ăn rồi, cháu cũng không đói ạ”

Tôi cười trả lời.

“Dì Giải Anh, anh Nghiêm Minh có gửi thư về không? Nghe nói anh ý đã thành lính huấn luyện gương mẫu trong đoàn đó ạ, rất có quyền thế đó ạ”

Nghiêm Minh trước đây không hăng hái tranh giành, đó là nỗi đau thầm kín của Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh, nặng tới nỗi tôi cũng không dám nói tới trước mặt của hai người đó. Đến bây giờ “Kẻ lang bạt biết quay đầu hối cải”, đành lấy đó làm cái lấy lòng “ Nhạc phụ nhạc mẫu”

Quả nhiên giải anh cười đến nỗi híp cả hai mắt, gật gật đầu: “ Đúng đó đúng đó, nó gọi điện thoại về, bác Nghiêm cháu vui mừng khôn xiết…”

Nghiêm Ngọc Thành lập tức có chút ngại ngần.

Tuy lỗ tấn từng nói: “ Vô tình chưa hẳn thật hào kiệt, thương xót con chẳng lẽ không phải trượng phu?” cái uy nghiêm của bí thư Nghiêm khi nghe vợ nhắc tới “Tình cảm con trai con gái’, thì khó tránh khỏi lộ ra chút cái hư vinh nhỏ bé của những con người bình thường.

Tôi cười nói: “ Bác Nghiêm vui mừng, chẳng nhẽ dì không vui mừng?’

“Vui chứ, vui chứ, làm sao không vui được chứ….đó là anh của Lương Xảo, quả thật là nhân tài….”

Nghiêm Phi dùng đôi mắt chim nhìn lại.

Hỏng rồi, hỏng rồi, tiểu nha đầu năm này càng ngày càng lớn, rất nhạy cảm khi nghe tới hai chữ “ Lương Xảo”. cần nhanh chóng thay đổi chủ đè ngay, để tránh phiền phức. may mà Nghiêm Ngọc Thành đã nhanh chóng giải vây cho tôi.

“ Hôm qua cha cháu trở về, tinh thần thế nào?”

Trong ánh mắt của Nghiêm Ngọc Thành thể hiện sự qua tâm.

“Cũng ổn, cũng không thấy gì là chán nản, còn nói cần nghiêm túc trợ giúp cho bí thư Mạnh làm việc nữa”.

Tôi đặc biệt nhấn mạnh vào 3 chữ “ Bí thư Mạnh”, mang bao nhiêu ý vị. Một bí thư ủy ban huyện vẫn dựa vào các lãnh đạo cấp trên, phải tôn trọng như vậy.

“ Thế thì tốt”. Nghiêm Ngọc Thành cũng yên tâm gật đầu: “ Bác vẫn lo rằng cha cháu sẽ tức giận nữa”
‘ Hi hi, nói đến cái tính cố chấp ngang nganh, người đầu tiên là bác Châu, thứ hai ư, chính là bác Nghiêm bác đó, thứ ba mới đến cha cháu…”

.
Nghĩ tới cái tính ngang ngạnh của ba người, tôi có chút buồn cười,

“Tiểu tư thối, thì ra cả ngày cháu cứ ở sau lưng ta mà sắp xếp như vậy hả?”

Nghiêm Ngọc Thành trợn mắt nhìn.

“ Không dám, thật sự như vậy”

Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ một lát, tự mỉm cười, chuyển chủ đề: ‘Đi tỉnh thành nói chuyện gì với thầy Châu thế?”

“Hi hi, chỉ là đến thăm thôi ạ….” Thấy Nghiêm Ngọc Thành nhìn như vậy, biết không thể che giấu được, liền vội vàng thay lời: “ Muốn thảo luận vấn đề trẻ hóa cán bộ ạ…”

“Trẻ hóa cán bộ?’

Nghiêm Ngọc Thành lấy làm ngạc nhiên. Xem ra chỉ muốn bổ cái não tôi ra xem, bên trong rốt cuộc có thứ cổ quái gì.

Tạm biệt Nghiêm Ngọc Thành, cũng khoảng 10 giờ. Vì là xe chuyên dùng, nhanh hơn xe chạy đường dài, đến khoảng 3 giờ chiều, thì đã đến được trường đảng rồi. Châu tiên sinh và sư mẫu đương nhiên rất vui rồi. Sư mẫu làm nhiều món ngon cho chúng tôi, tôi và Châu tiên sinh hai thầy trò ngồi đối diện nhau, nói chuyện về cục diện của huyện Hướng Dương.

Ý của Châu tiến sinh lại giống như ý của Long Thiết Quân và Nghiêm Ngọc Thành, cho rằng cha và Đường Hải Thiên nên tuân thủ kỉ luật của tổ chức, duy trì tính đoàn kết trong ban ngành, mới có lợi chó kiến thiết kinh tế và ổn định đội ngũ cán bộ.

“ Cháu về truyền đạt lại cho cha cháu, là vàng sẽ tự phát sáng, cần nhẫn nại chịu “

Châu tiên sinh nói như vậy.

Tôi có chút buồn bực, mấy đồng chí lão thành này, ai cũng cái thái độ này ----phải nhẫn nại, phải phối hợp, phải tuân thủ kỉ luật của tổ chức! nhưng tôi biết, thời gian không đợi ai, trung ương trong thời gian ngắn nữa sẽ nhắc tới vấn đề trẻ hóa đội ngũ cán bộ, trong trí nhớ của tôi, có lẽ phần lớn sẽ đề bạt, sử dụng các cán bộ trẻ, chính là việc của năm nay.

Cha năm nay đã 41 tuổi rồi, cấp huyện, không coi như già, nhưng cũng không thể coi là còn trẻ. Nếu như tiếp tục làm ở cấp huyện mấy năm nữa. có lẽ không dính dáng tới trẻ hóa cán bộ. có thể dự liệu cho tương lai, cái “ Gờ” tuổi này rất quan trọng trên chốn quan trường. Không phải hậu thế lưu truyền 1 câu nói---tuổi trẻ là bảo, văn bằng không thể thiếu sao?

Tiền đồ của cha trên chốn quan trường, việc liên quan tới “ Ôn lương khiêm cung nhượng” (dịu dàng, lương thiện, khiêm nhường, cung kính)

Nhưng sự việc này, lạu không nhất thiết nói với tiên sinh. Rất nhiều việc,chỉ vất vả đi làm là được, nhiều lời không có lợi

Hôm nay tôi đến đây, thứ nhất vẫn là tiền đồ của tiên sinh này, sau đó mới để lại 1 con đường cho cha,. tiên sinh đã 52 tuổi rồi, với việc trẻ hóa cán bộ chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng cũng là nói tương đương vậy, nếu thuộc cấp huyện, 52 tuổi là lớn rồi, cấp chính cục chỉ có thể nói là căn bản phù hợp, đặt vào trong cái vòng cấp bộ tỉnh, bây giờ vẫn coi như là tuổi trẻ tài giỏi.

Tiên sinh tự xưng là người đọc sách thời xưa. Bên trên không có cái ô dù nào che trở, nhưng dựa vào kinh nghiêm nắm quyền phát huy cái điểm mạnh trong nền tảng lý luận vững chắc của bác ta, thì có thể đem lại những chính sách tham mưu cho cấp trên, do đó rất có hi vọng sẽ có chân trong nhóm chuyên gia cố vấn, đãi ngộ cũng có thể lên như diều gặp gió. So sánh với thời kì sau, nếu như cứ để bác ta đảm nhiệm cái chức phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng huyện cho tới già, thì đã không có những lời nói như ngày hôm này rồi.

Cái danh lớn chuyên gia của Nhóm chuyên gia cố vấn, thường cùng với những cán bộ lãnh đạo thảo luận những vấn đề liên quan tới đại cục của quốc gia và quốc tế, thường mỗi câu nói đều có liên tới chính sách của đất nước, quyết định đến vận mệnh của vô số con người,

Trong chốc lát, sư mẫu đã nấu xong hai bát mì, trên có hai quả trứng chần nước sôi, hơi nóng bốc nghi ngút, hương thơm ngào ngạt. Cho dù tôi và Tô Kiến Trung trên đường đã ăn trưa, nhưng không thể cưỡng lại món ngon này liền không khách khí gì mà ăn luôn.

“Bác, cháu muốn nói chuyện với bác về vấn đề trẻ hóa cán bộ”

Tôi vừa ăn mì, còn cố ý nhẹ nhàng nhắc khéo tới cái vấn đề đó.

“Cái gì?”

Tiên sinh liền cảm thấy rất kinh ngạc.

Sự ngạc nhiên này của tiên sinh sớm đã trong dự liệu của tôi rồi, khi đó cũng không phí lời nữa, lấy mấy tờ giấy từ trong túi áo ra, đặt trước mặt tiến sinh. Cái này là tâm huyết của tôi, đã tiêu tốn vô số nơron thần kinh mới có thể làm ra “ Thành quả” này.

Nói thật lòng, đối với bài văn có tính lý luận, tôi không có chút gì là hiểu rõ cả. mấy tờ giấy này cũng chỉ là nói lung tung, nói đông nói tây mà thôi, nói là văn bản, thực tế quá gò ép, miễn cưỡng cũng xem là có chút phương pháp.

Nhưng như thế này là đủ rồi, nói đến viết văn chương lý luận, tiên sinh không phải là dũng mãnh thông thường, quan trọng là bác ý tán đồng quan điểm của tôi. Tuy nói mỗi cái một phách không thành gì cả, nhưng tôi cũng đã sắp xếp một lần rồi, chữ viết cũng ngay ngắn, tiên sinh xem cũng không quá tốn sức.

Tiên sinh vẫn giữ quy tắc cũ, xem rất cẩn thận, khuôn mặt không lộ ra chút biểu cảm nào. Trước khi xem xong, bác không thể dễ dàng tỏ thái độ được. cái làm tôi kinh ngạc là, tiên sinh lại xem tới hơn ba lần, mỗi lần xem xong lại nhắm mắt suy ngẫm một lát.

“Tiểu Tuấn, đây là do cháu viết sao?’

Tiên sinh hỏi.

“Vâng”

Tôi gật đầu.

“Không có chút khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.), cũng không có hình thức kết cấu hành văn, ta thấy cháu ngày càng thụt lùi rồi đó, học tập đã trì hoãn rồi à?”

Tiến sinh nghiêm mặt nói.

Tôi mỉm cười, không chút sợ hãi : “ Bác, đây vốn đâu phải là văn, chỉ là 1 kiến nghị, văn chương cần do bác làm”

“Coi như là kiến nghị, cũng cần phải mạch lạc chút, đây quá là loạn rồi!”

Tiên sinh tiếp tục nghiêm mặt.

Tôi không ngừng gãi đầu, gắp thêm miếng mì, cười: “ Bác, cháu ăn mì đây…”

“ Nhưng đường lối tư tưởng rất tốt”

Tiên sinh bị tôi chọc cười, cái khuôn mặt nghiêm đó chẳng qua chỉ là giả bộ thôi.

“ Cái bài văn này, xem ra chỉ có thể do ta viết thôi. Ngọc thành và cha cháu viết thì không phù hợp”

Tôi vui mừng vô cùng, miếng mì vừa rồi thiếu tý nữa là sặc, ho liên tục. làm cho sư mẫu vội vàng chạy lại, đập lưng cho tôi, lại vừa trách mắng tiên sinh. Tuy chưa từng sinh nở, nhưng tình camtr của tiên sinh và sư mẫu trước sau một lòng một dạ, tình nghĩa sâu đậm, nghe sư mẫu than phiền, tiên sinh chỉ cười thôi.

Tận mắt thấy tiên sinh nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ, tôi biết tiên sinh đang suy ngẫm tình tiết kết cấu tư tưởng của cả bài văn này, vội vàng ăn cho xong bát mì, nhẹ nhàng đứng sang 1 bên, để tránh làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tiên sinh.

Tôi vốn đã học thuộc một loạt những lí do từ chối rồi. sợ một câu thì không thể dùng được. xem ra có phần quá đề cao kiến thức của tiên sinh rồi, nếu như tiên sinh đại học vấn gia, với những kiến thức liên quan tới đại cục quốc gia thật sự là không phải bình thường, chỉ cần từ từ 1 chút, thì sẽ học một biết mười, suy xét toàn diện.

Sự việc tiếp theo, thì không cần tôi phải lo lắng nữa, nói đến viết văn, cộng cả hai đời vào tôi cũng không đủ tư cách nói với tiên sinh.