Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1589: Khuôn mẫu song hành




"Về phương pháp giải quyết vấn đề đầu tiên, chúng tôi cho rằng cùng lúc với bình ổn giá nhà tổng thể cần phải kiến thiết thêm nhà cho thuê giá rẻ. Quần chúng, bao gồm cả quần chúng có thu nhập rất thấp, họ đối với vấn đề bảo đảm nhà ở phải là do Chính phủ phụ trách. Bởi vì lấy năng lực của họ thì rất khó mua được nhà, dù cho giá nhà tại Ngọc Lan có hạ xuống gấp đôi vẫn sẽ có một bộ phận người mua không nổi nhà. Để cho mỗi người đều có chỗ ở cố định đồng thời chỗ ở này còn cần phải thỏa mãn nhu cầu cơ bản của mỗi người, có sự bảo đảm an toàn tốt hơn này chính là chức trách của Chính phủ chúng ta."

La Tái Nghĩa thong thả nói.

Hắn làm việc tại pháp luật cho nên tại phương diện dùng từ đặt câu tương đối chú ý, tận lực dùng từ chuẩn xác, nhưng cả đoạn nghe thì có phần tối nghĩa. Tuy nhiên Liễu Tuấn đương nhiên sẽ không đi trách cứ, ngược lại nghe rất là chăm chú.

"Tại phương diện này, tôi cho rằng chúng ta phải nên tham khảo cách làm của Chính phủ Singapore, chính là "chế độ Chính phủ cho thuê nhà' của họ. Tại quốc nội chúng ta cũng có danh từ chuyên môn, là kiến thiết phòng rẻ cho thuê. Kỳ thực kiến thiết này chúng ta đã làm từ lâu, nhưng hình như chưa có một lãnh đạo thành phố nào chân chính coi trọng vấn đề này. Số lượng phòng thuê còn thiếu nhiều, cung ứng không đủ cho nhân khẩu lưu động trong thành phố và cư dân ở tầng lớp thấp. Một phương diện khác, có một số phòng thuê của thành phố lại biến dị, trở thành công cụ thu tiền tài bất nghĩa của người có quyền thế. Có một số thành phố, lấy chiêu bài xây nhà cho thuê nhưng trên thực tế chính là nhà thương phẩm, sau đó bán ra, sau khi qua tay chính là một khoản tiền phi nghĩa, sau này càng trở thành một phương pháp để họ kiếm tiền."

Nói xong La Tái Nghĩa có phần kích động nhìn sắc mặt Liễu Tuấn, mới ý thức được mình có phần lạc đề, liền xấu hổ nở nụ cười. Liễu Tuấn cũng mỉm cười, ý bảo không sao.

"Về nhà cho thuê, tôi cho rằng cần phải xem như chính sách cải cách nhà ở lần này hoặc là trọng điểm để công tác lập pháp tiến hành được bảo đảm. Tôi cần phải điều chỉnh chính sách phương hướng của mục tiêu 'mỗi người có nhà ở'. Nhất là hiện tại nhân khẩu lưu động đang tăng lên, đối với công nhân từ bên ngoài và một bộ phận cư dân TP.Ngọc Lan trường kỳ công tác ở bên ngoài, phòng cho thuê so với phòng mua kỳ thực hợp lý và phù hợp quy luật kinh tế hơn. Cho nên, chúng ta phải làm một thống kê, sơ bộ tìm hiểu nhu cầu nhà cho thuê của quần chúng, số lượng đại thể có bao nhiêu. Then chốt của vấn đề này chính là ở chỗ số lượng phòng Chính phủ phải nắm giữ trong tay, sau đó thông qua chính sách dẫn hướng để khống chế giá cả thuê phòng. Bản thân cao thấp của giá phòng thuê đối với lên hay giảm giá nhà có tác dụng chế ước rất lớn. Giữa hai cái này nếu như kém quá xa, giá nhà bán rất khó để tăng mạnh. Thứ hai, tiêu chuẩn phòng cho thuê Chính phủ cần phải nắm giữ rõ ràng, tức là Chính phủ phải bảo đảm nhu cầu cư trú cơ bản nhất của cư dân, nó không chỉ là vật mà công nhân có thể tiếp nhận được, hơn nữa cũng là thứ mà tầng lớp ngoài thành phần tri thức không xem thường. . . cái này cũng chính là nguyên nhân trên máy bay sẽ có khoang hạng nhất và khoang phổ thông, thông qua sự đối lập khác nhau, vừa bảo đảm nhu cầu cơ bản của đại đa số những người không giàu có, đồng thời để cho người giàu có vì xem thường mà đi cạnh tranh với người bần cùng. Phòng mà Chính phủ chúng ta tạo ra cần phải là phòng cá nhân vừa nhỏ lại đơn giản cùng lớn mà hoàn thiện, giữa sự đồng bộ công năng của tập thể lựa chọn ra một điểm cân đối."

Vẻ mặt Liễu Tuấn càng chăm chú, rất hiển nhiên, lời của La Tái Nghĩa đã đả động y.

Làm sao bình ổn giá nhà, làm sao để cho giá nhà trên con đường hoạt động bình thường phải bảo chứng 'mỗi người đều có nhà' đồng thời phải để kế hoạch này có thể kiên trì dài lâu là vấn đề gần đây Liễu Tuấn đã suy nghĩ nhiều nhất. Y biết rõ, TP Ngọc Lan nhất định phải tạo ra được một bản mẫu, phương án này càng hoàn thiện mới càng có sức thuyết phục, càng có thể cung cấp sự trợ giúp mạnh mẽ cho cha y.

Liễu Tuấn lấy ra một điếu thuốc trong bao đưa cho La Tái Nghĩa, La Tái Nghĩa đưa hai tay nhận lấy, lại cầm bật lửa trên bàn châm cho Liễu Tuấn. Liễu Tuấn hút hai hơi, nói: "Tái Nghĩa, anh nói rất có đạo lý, mời tiếp tục."

La Tái Nghĩa tươi cười rạng rỡ, không có gì khiến người vui vẻ hơn khi được "lão" lãnh đạo tán thành, vì thế La Tái Nghĩa phấn chấn tinh thần, nói: "Bí thư, để bảo đảm phòng cho thuê vận hành trong quỹ đạo bình thường còn có một tiền đề, chính là tính bảo đảm phòng của Chính phủ chỉ cho thuê tuyệt đối không bán. Nói trắng ra là có phần giống như khôi phục chế độ nhà ở dưới kinh tế có kế hoạch trước đây. Đương nhiên, đây chỉ là nhất thời, sự khác nhau vẫn rất rõ ràng. Năm đó trong tay Chính phủ không có tiền, hiện tại chúng ta có thể thông qua việc hoàn toàn để mặc thị trường điền sản nhà đất tới để thanh toán số tiền này."

Nghe đến đó, Liễu Tuấn hơi nhíu mày.

La Tái Nghĩa nói "hoàn toàn để mặc thị trường điền sản nhà đất" chẳng khác nào như trên căn bản đã phủ quyết kế hoạch bình ổn giá nhà của y, điều này Liễu Tuấn không thể tán thành. Tuy nhiên, Liễu Tuấn lại lập tức giãn mày, nếu muốn người ta nói thoải mái đương nhiên cũng phải cho phép có ý kiến khác. Bằng không lần thương thảo này trở nên không còn ý nghĩa.

Liễu bí thư đâu có cần La Tái Nghĩa tới ca tụng công đức của y?

La Tái Nghĩa đang bị vây trong trạng thái hưng phấn, không chú ý tới động tác nhíu mày của Liễu Tuấn, nói tiếp: "Tính bảo đảm của giá cả nhà ở do Chính phủ khống chế, giá nhà thương phẩm thì hoàn toàn để mặc. Tiền từ nước ngoài đưa vào cũng không quan hệ, dù sao thì đều là người có tiền chơi với nhau, một người nguyện đánh và một người nguyện bị đánh mà thôi. Đồng thời, tính bảo đảm của đất đai nhà ở và bất động sản đều do Chính phủ khống chế, một khi kinh tế xã hội phát triển, cuộc sống toàn dân sẽ được nâng cao, Chính phủ có thể tùy thời di dời, cải tạo, thăng cấp bảo đảm khu nhà, cho dù điều kiện thành thục sửa toàn bộ thành nhà thương phẩm để bán đấu giá cũng thuận tiện rất nhiều, nói trên ý nghĩa nào đó, đây cũng là tài nguyên của Chính phủ. Như vậy, dân chúng mua không nổi, thuê không nổi thị trường bất động sản nhưng vẫn có một sự bảo đảm thấp nhất về cư trú. Về phương diện khác, giá đất tăng lên, tài chính Chính phủ thu vào cũng nhiều, có thể cưỡng chế án theo tỉ lệ đưa vào nhất định để đưa vào 'tính bảo đảm nhà ở có kế hoạch'. "

La Tái Nghĩa gật đầu, đáp: "Đúng vậy, bí thư, giải quyết được vấn đề nhà cho thuê, thị trường giá cả sẽ tự khống chế."

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Không giản như vậy đâu, tuy nhiên không sao, ngày hôm nay chính là tham thảo mà, kế tiếp anh nói thử xem làm thế nào để giải quyết vấn đề tính khả thao tác trên pháp luật."

"Nếu như bí thư tán thành phương án phía trước của chúng tôi, vấn đề trên pháp luật sẽ tương đối dễ thao tác hơn. Chúng ta chỉ cần đối với nhà cho thuê và nhà giá rẻ làm ra quy định pháp luật nghiêm ngặt, còn nhà thương phẩm thì hoàn toàn để mặc, không cần tiến hành khống chế..."

Nghe đến đó, Liễu Tuấn khoát tay, nói: "Tái Nghĩa, phương án mà các anh thương lượng tôi cho rằng có rất nhiều chỗ tiếp thu được, nhưng có một vấn đề, đó chính là nhà cho thuê và nhà thương phẩm hoàn toàn tách rời ra. Anh chỉ nghĩ tới dùng giá nhà cho thuê để khống chế giá nhà thương phẩm nhưng quên một vấn đề khác, đó chính là giá nhà thương phẩm cũng có thể ảnh hưởng ngược lại tới kiến thiết nhà cho thuê. Thí dụ như nói, giá nhà thương phẩm tăng cao thì ý nghĩa giá đất cũng tăng mạnh, lúc này, nhà cho thuê xây càng nhiều, diện tích đất chiếm dụng cũng càng nhiều, chính phủ rất khó để ngăn cản giá đất, kết quả cuối cùng nhất định là nhà cho thuê càng được xây ít hơn, nhà thương phẩm càng xây càng nhiều. Thị dân mua không nổi nhà lại thuê không được nhà cũng chỉ có thể thuê ở nhà thương phẩm với giá cao. Như vậy, chúng ta đưa ra bình ổn giá nhà còn có ý nghĩa gì nữa?"

La Tái Nghĩa vội nói: "Cho nên phải nhằm vào nhà cho thuê để lập pháp, cũng có thể bao gồm nhằm vào nhà giá rẻ để lập pháp, bảo đảm tính cung ứng nhà, không bị ảnh hưởng. . ."

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Cái này liên quan đến vấn đề thứ ba, chính là điều anh vừa nói, vấn đề tính kéo dài của chính sách. Tôi tại Ngọc Lan có thể bảo đảm pháp luật này có thể đạt được thực thi hữu hiệu, nhưng vạn nhất tôi bị điều đi thì sao? Người kế nhiệm còn sẽ bảo đảm tính nối liền của chính sách này không?"

La Tái Nghĩa suy nghĩ một chút, liền có phần chán nản, nói: "Bí thư, là tôi suy nghĩ thiếu chu toàn. . ."

Liễu Tuấn cười nói: "Không, suy nghĩ rất chu đáo, đối với tôi có sự dẫn dắt rất lớn. Tôi thấy như vậy, Tái Nghĩa, mục tiêu tổng thể bình ổn giá nhà của chúng ta sẽ bất biến, nhưng tình huống cụ thể thì phải đối đãi cụ thể. Nhà cho thuê giống như anh nói vậy, phải lấy hình thức phi pháp luật để mà cố định, cưỡng chế chấp hành. Mặt khác nhà giá rẻ và nhà thương phẩm bình thường, hạn định giá nhà tinh trang và nhà sa hoa phải có khác nhau. Nói cách khác, toàn bộ chia làm ba đẳng cấp để tiến hành khống chế."

La Tái Nghĩa kìm lòng không đậu ưởng thẳng người, nói: "Bí thư nói rất có đạo lý."

Liễu Tuấn hơi gật đầu, nói: "Vấn đề nhà cho thuê trước đây Trung ương và tỉnh thành phố đều có văn kiện tương quan, quy định rất đầy đủ. Chúng ta cứ dựa theo văn kiện này để tiến hành thao tác lập pháp. Hạn định giá nhà giá rẻ và nhà thương phẩm bình thường cứ chiếu theo quy định của văn kiện số 028 của Phủ thị chính để tiến hành lập pháp hạn định giá. Nhưng tiêu chuẩn có thể điều chỉnh lại. Quy định văn kiện số 028 chỉ áp dụng cho nhà sa hoa có diện tích ngoài 181 m², tiêu chuẩn này có thể điều chỉnh, cá nhân tôi cho rằng, cần phải điều chỉnh đến 121 m² hoặc là 100m². Tiêu chuẩn này thích hợp với tuyệt đại bộ phận tiêu chuẩn của thị dân bình thường. Tái Nghĩa, anh nhất định phải rõ một vấn đề, nhà cho thuê không phải là nhà mua, đây là tâm lý của quần chúng. Bởi vì quan hệ truyền thống nên nhân dân của quốc gia chúng ta đối với sở hữu nhà ở của mình có sự nhiệt tâm không bình thường. Nếu như một thành phố phần lớn cư dân chỉ có thể ở trong nhà thuê hiển nhiên là không thích hợp. Chúng ta phải bảo đảm đại giai tầng có tiền lương bình thường có thể dùng thời gian 5 đến 10 năm mua được nhà cho mình."

La Tái Nghĩa không tự chủ được gật đầu.

"Như vậy, nhà ngoài 100 m² hoặc là 121 m², nhà tinh trang, nhà sa hoa và biệt thự chúng ta không đi hạn chế, để mặc giá cả để cho họ tự làm. Như vậy, trở lực chúng ta gặp phải cũng sẽ ít hơn nhiều. Khuôn mẫu kinh tế có kế hoạch và kinh tế thị trường tiến hành song song, cũng có thể tham khảo lẫn nhau. Tôi muốn Uỷ ban công tác pháp chế của các anh cứ dựa theo cách nghĩ này đi tiến hành chuẩn bị lập pháp, làm phải nhanh, tôi hy vọng có thể trước Hội đồng nhân dân toàn thành phố tổ chức vào năm tới, bản dự thảo pháp luật có thể được công khai hoạt động."

"Vâng, bí thư!"