Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1548: Hạ thủ không dung tình




"Không được nhúc nhích, buông vũ khí xuống và giơ tay lên!"

Sắc mặt Trang Hải Long khẽ biến, chưa chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đại đội binh sĩ với vũ trang hạng nặng mặc y phục tác chiến đã ập vào, súng trường trực chỉ về phía trước, phàm là những tên lưu manh cầm trong tay vũ khí, bao quát cả những bảo an đều bị một họng súng tối om chỉ vào đầu.

Ai cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống, hai tay giơ lên cao.

Những người này là thật dám nổ súng, vì mới vừa vào đã đánh ngã một người, trên sàn nhà vẫn còn vệt máu đỏ thẫm.

"Đều ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, ai cũng không cho lộn xộn!"

Các binh lính lại hét lớn.

Những tên lưu manh và bảo an vội vàng ngoan ngoãn hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên chút nào. Bị cơ quan cường lực tới bắt, họ cũng là người rất có kinh nghiệm, biết lúc này chỉ cần hơi có cử động khác thường lập tức sẽ bị hành hung đánh cho một trận!

Xông vào đây chừng có 100 binh lính, tất cả đều trang bị đầy đủ.

Lúc này có một thượng tá còn khá trẻ chạy bộ đi tới trước mặt Lương Kinh Vĩ, giơ tay cúi chào: "Báo cáo quân trưởng, toàn bộ thành viên của đoàn bộ binh cơ giới hoá XXX sư đoàn XX phụng mệnh chạy đến, xin chỉ thị! Đội trưởng Hồng Vạn Hữu!"

Giờ khắc này, toàn bộ những người vây xem đều choáng váng.

Lương Kinh Vĩ đứng dậy, nhấc tay hoàn lễ, nói: "Khống chế hiện trường, đợi các đồng chí cơ quan công an đến đây xử lý!"

"Vâng!"

Hồng Vạn Hữu cúi chào lần nữa, xoay người lại.

"Coi chừng tất cả, một người cũng không cho chạy, đợi các đồng chí cơ quan công an đến đây xử lý!"

Khi số đông binh lính ùa vào đây, tuy là Trang Hải Long quen mặt nhiều nhưng mặt cũng biến sắc. Người của bộ đội cũng không phải thứ người lương thiện gì, họ bắt người không cần thương lượng, nhất là khi nghe cách xưng hô của Hồng Vạn Hữu đối với Lương Kinh Vĩ, hắn càng hít một ngụm khí lạnh.

Không ngờ đã chọc phải một quân trưởng!

Đang nghe cách biện pháp giải quyết của Lương Kinh Vĩ thế nào, Trang Hải Long thầm thở dài.

Vẫn còn may!

Chỉ cần không phải động thủ ngay tại chỗ, đợi người của cơ quan công an qua đây xử lý thì vấn đề cũng sẽ không lớn. Trang Hải Long có thể tại thành phố Nam Minh tạo ra một bối cảnh lớn như vậy, quan hệ trên địa phương cũng không cạn, Không chỉ nói Nam Minh, coi như là đại nhân vật của tỉnh F thì Trang Hải Long cũng đã móc nối với một hai người trong đó.

Về phần "mối thù" của hai người Quang Tử và tên tóc vàng, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi mới nghĩ cách cũng không muộn.

Ôm một tâm tư như thế, Trang Hải Long cũng không buồn lôi kéo làm quen với Lương Kinh Vĩ, chỉ là phân phó Lâm quản lý, gọi người tặng chút vật phẩm các loại như hoa quả hạt dưa, đặt tới trên bàn trà trước mặt Lương Kinh Vĩ, mỉm cười nói: "Thủ trưởng xin bớt giận, tất cả có thể thương lượng mà."

Lương Kinh Vĩ không đáp.

Về phần Liễu bí thư vẫn rất ung dung, không có chút khác thường nào.

Ánh mắt của Trang Hải Long lại đảo qua trên mặt Liễu Tuấn, âm thầm kinh ngạc. Người này ngồi sóng vai với quân trưởng, khí độ hoàn toàn không rơi vào hạ phong, có thể thấy được cũng là nhân vật đứng đầu, mà tuổi tác lại còn trẻ như vậy, thân phận này cũng khó mà gây khó dễ được.

Lẽ nào, là một người thuộc thái tử đảng?

Nếu quả thật như vậy thì cũng phải cẩn thận!

Trang Hải Long kiếm ăn ở trên địa phương cũng hiểu sâu một đạo lý: đắc tội quan viên có lẽ cũng không phải là việc đáng sợ, nhưng đắc tội với nha nội, đối với họ mà nói mới chân chính là đại sự.

Bởi vì quan viên hành sự dù sao cũng có điều cố kỵ, phải chú ý đến ảnh hưởng. Nha nội hành sự thì chẳng cần kiêng kỵ gì, không đánh cho đối thủ sấp mặt thì quyết không bỏ qua.

Trang Hải Long âm thầm thêm một phần cẩn thận.

Tiếc nuối duy nhất chính là Trang Hải Long không rõ ràng lắm hắn đã đắc tội với ai. Nếu như biết được những thủ đoạn trước đây của Liễu Tuấn đối phó với đám công tử và lưu manh, chỉ sợ Trang tổng cũng vô pháp trấn định như thường như hiện tại.

Những công tử và lưu manh đem mạng đặt ở trên đầu Liễu Tuấn cũng không phải chỉ có một người hai người!

Rất nhanh, ngoài cửa lại vang lên tiếng còi xe cảnh sát, từ xa tới gần, nhưng lại ngừng ở phía ngoài không xa câu lạc bộ, điều này cho thấy cảnh sát cũng thấy rất nhiều xe đã đậu ở ngoài cửa, trong đó thậm chí có tới 10 chiếc chiến xa bộ binh, áo bọc pháo trên xe đại bác cũng đã cởi để làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Mấy trăm binh sĩ đã súng vác vai, đạn lên nòng, bao quanh "Thiên Long Bát Bộ".

Tư thế như vậy thật nháo quá trớn rồi!

Một tên cảnh giám ba cấp đi xuống từ chiếc xe cảnh sát dẫn đầu, phân phó các cảnh sát đi theo ở bên ngoài, chỉ dẫn theo vài tên người phụ trách, vội vã đi về hướng cổng của "Thiên Long Bát Bộ".

Tại cổng chính, mấy người cảnh giám ba cấp bị những binh sĩ dùng súng ngăn cản lại không chút khách khí. Cảnh sát cũng rất thức thời, không chút do dự giao ra giấy tờ chứng nhận thân phận của mình, sau khi binh sĩ kiểm tra mới phất tay cho đi.

"Xảy ra chuyện gì?"

Đi vào đại sảnh câu lạc bộ, cảnh giám ba cấp nhìn quét quanh toàn trường, cưỡng chế nỗi khiếp sợ trong lòng khiếp sợ rất khách khí mà hỏi thăm.

Hồng Vạn Hữu tiến lên một bước, nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi là đội trưởng Hồng Vạn Hữu bộ binh đoàn XXX thuộc sư đoàn lục quân XX, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, nơi này có lưu manh gây sự, cầm vũ khí uy hiếp an toàn của nhân thân thủ trưởng chúng tôi, cho nên cố ý chạy tới ngăn lại tình hình."

"Xin chào Hồng đội trưởng! Tôi là Công Tôn Hữu phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Minh, xin hỏi vị nào là thủ trưởng?"

Cảnh giám ba cấp khách khí cúi chào Hồng Vạn Hữu, hỏi.

"Mời Công Tôn cục trưởng đi theo tôi!" Hồng Vạn Hữu dẫn Công Tôn Hữu đến trước mặt Lương Kinh Vĩ: "Vị này là thủ trưởng của chúng tôi!"

"Chào thủ trưởng! Công Tôn Hữu phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Minh hướng ngài báo cáo!"

Công Tôn Hữu hướng về Lương Kinh Vĩ cúi chào, cao giọng nói.

Lương Kinh Vĩ nhấc tay hoàn lễ, thản nhiên nói: "Xin chào Công Tôn cục trưởng. Tôi là Lương Kinh Vĩ, quân trưởng tập đoàn quân lục quân thứ X!"

Công Tôn Hữu sâu hít sâu một hơi. Làm một phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Minh hắn sao có thể không rõ địa vị của Lương Kinh Vĩ ra sao. Vị này là con rể của Hà chủ tịch Quân ủy, có người nói là tướng quân trẻ nhất của toàn quân.

Lúc này Trang Hải Long đã đụng phải tấm sắt rồi.

"Chào ngài Lương quân trưởng. Xin hỏi, ở đây xảy ra tình huống gì?"

Công Tôn Hữu cưỡng chế chấn động trong lòng, dè dặt hỏi.

Lương Kinh Vĩ bình tĩnh thuật lại mọi chuyện đã xảy ra một lần, đối với những ngôn từ của Quang Tử cũng là thuật lại nguyên văn.

Trang Hải Long nhịn không được trừng mắt dữ tợn với Quang Tử vẫn còn bị tiểu Kỳ giẫm chân lên, trong đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn này thực sự không có mắt, cũng dám bảo đường đường là quân trưởng tập đoàn quân khấu đầu ba cái với hắn, gọi ba tiếng "Ông nội" !

Muốn chết cũng đâu cần tìm trò như vậy!

Người ta muốn chết, đó là chết rồi cũng xong hết mọi chuyện. Tên khốn này muốn chết lại còn muốn chịu khổ, ăn nhiều vị đắng trước!

"Ngoài ra, Công Tôn cục trưởng, tôi cũng xin thông báo với anh được biết, 'câu lạc bộ Thiên Long Bát Bộ' này có tình nghi là tàng trữ súng ống, vũ khí trái phép. Anh nhìn xem, hiện trường có tới hơn mười cây súng kíp và vũ khí tự chế, những thứ này đều là hung khí. Mặt khác, họ còn có tình nghi cấu kết với các thế lực xã hội đen một cách phi pháp, ức hiếp quần chúng, nếu mà ngày hôm nay không phải là các binh sĩ của tôi tới kịp, sợ rằng ở đây sẽ xảy ra một trận chiến quy mô lớn. Công Tôn cục trưởng, tôi rất bất mãn đối với tình hình trị an của quý thành phố, cơ quan công an không có tận sức tận nghĩa vụ, dẫn đến các thế lực lưu manh hoành hành khắp thành phố, ngang nhiên cầm vũ khí đả thương người, vấn đề này tôi sẽ phản ánh đúng sự thật với Chính phủ Tỉnh ủy tỉnh F, Phủ thị chính Thành ủy thành phố Nam Minh và thượng cấp cơ quan lãnh đạo của tôi."

Lương Kinh Vĩ chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp, từng lời từng chữ rõ ràng, như có một cổ áp lực cực lớn ập vào người đối diện.

Trên trán Công Tôn Hữu toát ra mồ hôi hột.

Xem ra Lương Kinh Vĩ không dự định từ bỏ ý đồ.

Thế nhưng chuyện này liên quan đến con rể của Hà chủ tịch Quân ủy, là tướng quân tại ngũ, đã không phải là việc mà Công Tôn Hữu có thể chi phối được, lập tức nói: "Lương quân trưởng, sự phê bình của ngài quá chính xác, chúng tôi khiêm tốn tiếp thu, sẽ kiên quyết cải chính. . . Ngài xem, hiện trường tương đối loạn, còn có người bị thương, có phải cần nên xử lý hiện trường trước hay không?"

"Có thể xử lý hiện trường, đây là chức trách của cơ quan công an các anh, tôi cũng không can dự đến. Nhưng Quang Tử này, còn có những thành viên xã hội đen, tôi hy vọng Công Tôn cục trưởng và cơ quan công an có thể lập tức giam giữ. Cái án này tôi sẽ truy tới cùng, mãi cho đến lúc pháp viện phán quyết mới thôi!"

Lương Kinh Vĩ thản nhiên nói.

Ý tứ này đã rất rõ ràng, nếu như các anh muốn làm việc gian lận, bao che những phần tử phạm tội này thì phải qua cửa của tôi trước đã.

Sự tình đã rành rành, nhóm người Trang Hải Long, Quang Tử bình thường rất càn quấy, chỉ một giờ ba khắc đã triệu tập mười mấy tên côn đồ, có thể thấy được thường ngày khẳng định là bá chủ địa phương chứ nếu không sẽ không kiêu ngạo như ngày hôm nay được. Nói như vậy, có can đảm hoành hành bá đạo, phía sau tất nhiên có chỗ dựa vững chắc. Tuy nhiên Lương Kinh Vĩ đã thống nhất ý kiến với Liễu Tuấn -- hạ thủ không dung tình!

Hắn càng có chỗ dựa vững chắc càng tốt, tất cả đều sẽ lòi ra, vừa lúc xoá sạch tất cả.

Trang Hải Long khẽ biến sắc, nặng nề như muốn nhỏ ra nước.

Công Tôn Hữu bắt đầu do dự.

Lương Kinh Vĩ tất nhiên đắc tội không nổi, thế nhưng thế lực của Trang Hải Long tại Nam Minh hắn cũng rất rõ ràng. Người này cũng không phải là đầu lĩnh của đám lưu manh thông thường, chưa nói đến quan hệ với những người của công an cục, nghe nói quan hệ với các lãnh đạo chủ chốt trong thành phố cũng không đơn giản. Có một số tin tức, người này còn dính dáng đến một số lãnh đạo trong tỉnh, có thể bình thường ra vào đại viện Tỉnh ủy.

Chiếu theo ý của Lương Kinh Vĩ là muốn một lần bắt sạch ổ của Trang Hải Long.

Hiển nhiên Công Tôn Hữu đang ở thế khó xử, Trang Hải Long chủ động nói: "Công Tôn cục trưởng, anh cứ giải quyết việc chung đi, người nên bắt thì bắt, tôi sẽ theo anh về cục để lấy lời khai!"

Công Tôn Hữu không khỏi đại hỉ.

Hắn lo lắng nhất chính là Trang Hải Long sẽ cưỡng lại, không chịu đi đến cục với hắn. Hiện Lương Kinh Vĩ chỗ này nhìn chằm chằm, nếu như hắn thật sự không "mời" được Trang Hải Long, phỏng chừng Lương Kinh Vĩ tuyệt sẽ không để bụng mà gọi hổ lang chi sư của hắn làm việc, tự mình động thủ bắt người.

Kể từ đó, hắn bị kẹp ở giữa, lâm vào tình thế khó mà đối đãi.

Hiện tại Trang Hải Long thức thời như vậy, đó là điều không thể tốt hơn.

Quả nhiên không hổ là đại lão bản, rất có quyết đoán.

"Được rồi, trước hết chúng tôi sẽ mang hết những thành viên xã hội đen này về cục. Lương quân trưởng, xin ngài mệnh lệnh cho các chiến sĩ để cho các đồng sự của tôi tiến vào xử lý hiện trường!"

Công Tôn Hữu nói với Lương Kinh Vĩ, vẫn còn rất khách khí như trước.

"Có thể!"

Lương Kinh Vĩ hướng về Hồng Vạn Hữu gật đầu.

Hồng Vạn Hữu nhấc tay cúi chào, sau đó xoay người đi ra ngoài thông báo mệnh lệnh.

Rất nhanh, rất nhiều cảnh sát đi vào cửa, sau đó còng lại tất cả những người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất hai tay ôm đầu, những người liên quan đến tên tóc vàng và Quang Tử thì áp giải lên xe cảnh sát