Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1491: Lập pháp bình ổn giá




- Bình ổn giá nhà đất bất kể với chính phủ hay người dân Ngọc Lan đều là một chuyện lớn, chuyện này làm tốt, nói là thành tự ngàn đời cũng không phải là quá. Cho nên để đảm bảo cho chính sách này được duy trì, đảm bảo cho lãnh đạo chủ yếu điều động bất ngờ không khiến nó bỏ ngang. Tôi cho rằng phải lập pháp bình ổn giá nhà đất, lấy hình thức luật pháp, đem nó thành một chính sách lợi dân cơ bản nhất, để duy trì lâu dài.

Liễu bí thư nói hết sức nghiêm túc.

- Lập pháp?

Có mấy thường ủy thốt lên.

Tất nhiên âm lượng đã được không chế không quá to, nhưng sự chấn động rõ ràng, trong đó có kẻ những người ủng hộ kiến định của Liễu Tuấn.

Căn cứ vào (pháp luật lập pháp) và (pháp luật tổ chức địa phương) quy định, "thành phố chủ yếu", không phải là chủ yếu theo ý nghĩa bình thường mà có quy định rõ ràng, các đặc khu kinh tế, chính phủ khu tự trị ..v.. Đều được gọi chung là "thành phố chủ yếu", có quyền lập pháp.

Thành phố có quyền lập pháp, các quy định mang tính pháp quy về kiến thiết kinh tế xã hội được đảm bảo.

Ngọc Lan là thành phố đứng đầu tỉnh, đã được hưởng quyền lập pháp từ lâu, nhưng đem chính sách bình ổn giá nhà đất thành luật pháp không phải là chuyện đơn giản.

- Đúng, là lập pháp, lấy phảm luật đảm bảo quyền lợi của người dân không bị xâm hại.
Liễu Tuấn kiên định nói.

- Tấm lòng vì dân của Liễu bí thư làm tôi rất khâm phục...
Tạ Viện lên tiếng:
- Bình ổn giá phong thể hiện đầy đủ tôn chỉ chấp chính vì dân của đảng ta, tôi rất tán thành. Có điều tôi cho rằng, chính sách này thông qua văn kiện chính phủ xác định là đủ, viết vào pháp quy địa phương, nên chăng hoãn lại một chút.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Nếu đưa mở cuộc họp thảo luận thì mọi người đều cho ý kiến đi.

- Tôi đồng ý với bí thư Tạ Viện, bình ổn nhà đất dù sao ở giai đoạn thí điểm, à, hiện giờ đang thảo luận, chưa phải thí điểm.. Vấn đề này liên quan nhiều phương diện, cách làm của các thành phố chủ yếu trên cả nước đều không nhất trí, nên mày mò, thì điểm một thời gian, nếu không thấy có vấn đề gì lớn hay nghĩ tới chuyện lập pháp.
Lý Đào đề xuất dị nghị rõ ràng.

Mặc dù hắn đã lĩnh giáo sự cố chấp của Liễu Tuấn rồi, nhưng cố chấp tới mức độ này thì có chút bất ngờ. Không thể phủ nhận rất nhiều chính sách địa phương thiếu tính liên tục, thiếu giám sát hữu hiệu, thường đổi lãnh đạo là đổi cách làm, các công tác tiền hành còng vèo, con dấu đỏ có tính ước thúc cán bộ chủ yếu rất thấp, nhất là người đứng đầu mà nói là hoàn toàn không có tính ước thúc nào.

Những văn kiện này vốn được thông qua dưới sự ủng hộ của lãnh đạo, lãnh đạo chỉ cần thấy nó trói chân trói tay là có thể đưa ra quyết định khác hoàn toàn hủy bỏ quyết định vốn có.

Lý Đào đồng y hạn chế nhà đất trái với lòng, có điều là bị khuất phục trước ưu thế tuyệt đối Liễu Tuấn nắm giữ trên thường ủy, trong lòng hắn vẫn khi vọng sau này có thể sửa lại.

Nhưng một khi được lập pháp, muốn sửa đổi sẽ rức rối hơn nhiều.

Đương nhiên vì vấn đề thể chế, quyền lực thiếu giám sát, cho dù hình thành pháp quy, không nhất định là kông thể sửa đổi, hay nói cách khác, không phải cứ nhất định phải tuân thủ. Nếu sau này Lý Đào hắn làm bí thư Ngọc Lan, hắn không tuân thủ nó cũng chẳng ai ra cáo trạng, cáo trạng hắn cũng chẳng sợ.

Có điều không lập pháp vẫn tiện hơn.

Nhất là pháp luật này do Liễu Tuấn kiên trì lập nên.

Cho dù sau này Liễu Tuấn rời khỏi Ngọc Lan, cho dù hắn thuận lợi tiếp nhiệm, cũng không dám tùy tiện phế bỏ hay vi phạm pháp luật này. Hắn không sợ người khác cáo trạng hắn, nhưng khẳng định sợ Liễu Tuấn cáo trạng, khi cần Liễu Tuấn hoàn toàn có thể lấy chuyện hắn không tuân thủ luật pháp ra để ý kiến.

Nghe Lý Đào nói, Liễu Tuấn chỉ cười, ánh mắt liếc qua các thành viên tham dự cuộc họp.

- Tôi tán thành ý kiến của Liễu bí thư, chuyện này phải được duy trì, tạo phúc cho dân, phải lấy hình thức pháp luật cố định lại.

Phát biểu ngay sau Lý Đào không ngờ là Ngưu Tiền Tiến, nói ra hắn làm thế là có hơi vượt quyền, dù sao Ngưu Tiền Tiến xếp gần bét trong ban thường ủy, chỉ là lãnh đạo thành phố trên danh nghĩa. Có điều thảo luận chính sách lợi dân, là chư hầu một phương, hắn phát biểu trước cũng có thể chấp nhận được.

Từ sau khi Liễu Tuấn chính thức lên làm bí thư thành ủy, Ngưu Tiền Tiến chủ động dựa gần vào Liễu Tuấn, bất kể trên cuộc họp thường ủy hay công tác thực tế, Liễu Tuấn chỉ đâu là đánh đấy. Biểu hiện này của Ngưu Tiền Tiến khích lệ lớn cho cán bộ Đinh hệ, một số cán bộ Đinh hệ vốn còn lo Liễu Tuấn chơi trò "triều vua nào, triều thần đó", trong dụng đích hệ của mình, dần bài xích cán bộ Đinh hệ, Ngưu Tiền Tiến cán bộ được công nhận là được Đinh Ngọc Chu tín nhiệm nhất đều trung thành một mực với Liễu Tuấn, vậy không còn gì phải lo lắng nữa.

Cán bộ Đinh hệ và Liễu hệ ở Ngọc Lan có thể thực sự hòa làm một không phân chia nữa.

- Tôi cũng tán thành, nói thực, tính liên tục của chính sách địa phương có vấn đề, thường thường thay đổi một vị lãnh đạo chủ yếu, rất nhiều chính sách sau đó cũng thay đổi, tạo thành lãng phí không cần thiết. Hơn nữa cũng dễ làm cho người dân nghi ngờ chính phủ, cho rằng chính sách của chúng ta không đáng tin, vì thế dùng luật pháp cố định là cần thiết.

Phiền Chí Vĩ nói.

Quan hệ giữa Phiền Chí Vĩ và Liễu Tuấn không tệ, quan hệ này có từ khi Liễu Tuấn làm bí thư khu Trường Hà, lần này Liễu Tuấn kiên trì đưa Phiền Chí Vĩ tới Ngọc Lan ủy thác trọng trách, trong lòng Phiền Chí Vĩ cảm kích, bất kể trong lòng hắn có tán thành chính sách bình ổn này hay không, nhưng Liễu Tuấn tỏ thái độ kiên quyết như thế, là đại tướng Liễu hệ, tất nhiên phải vứt bỏ toàn bộ ý nghĩ khác, toàn lực ủng hộ.

Hơn nữa Phiền Chí Vĩ nói cũng có lý, không phải là kéo bè phái vô nguyên tắc.

- Liễu bí thư, Lý thị trưởng, để tôi phát biểu vậy.

Bí thư chính pháp ủy Lưu Du mỉm cười nói.

Mấy ánh mắt chiếu về phía hắn, trong đó Chung Vĩnh Minh rất bất mãn, nguyên nhân trên cuộc họp thường ủy, Lưu Du luôn đặt Liễu bí thư ngang với Lý thị trưởng. Tất cả thường ủy Liễu hệ, cả Ngô Hưng Bình và Kỳ Hoành Minh, xưa này chỉ xưng "Liễu bí thư" không hề thêm cái đuôi "Lý thị trưởng".

Trên cuộc họp thường ủy làm nổi bật bí thư, cũng là điều cần thiết, mọi người muốn nhân cơ hội này ép Lý Đào thành thường ủy bình thường, nói trắng ra là mánh khóe quan trường.

Liễu Tuấn chẳng bận tâm, gật đầu ý bảo hắn nói tiếp.

- Tôi cũng tán thành lập pháp, nhưng hay là hoãn lại một chút, xem xem người dân đánh giá chính sách bình ổn này ra sao, rồi thu thập ý kiến bất đồng trao đổi thảo luận rồi mới lập pháp thì ổn thỏa hơn.

Lưu Du nói rất ôn hòa:
- Dù sao một khi lập pháp, không phải không đúng thì sửa, pháp luật mà sửa đi sửa lại trở thành không nghiêm túc.

Lời của Lưu Du nghe thì rất vô tư, rất có lý, phù hợp với thân phận bí thư chính pháp ủy của hắn, thực tế là nói xuôi theo ý của Lý Đào, hắn và Lý Đào được coi là cùng thuộc Thai hệ, hơn nữa trước kia hắn là cán bộ lãnh đạo chủ quản kinh tế, hiểu vì sao Lý Đào phản đối bình ổn.

Hiện giờ lệnh giới hạn không thể ngăn nổi rồi, Liễu Tuấn kiên trì như thế là không thể kháng cự. Nhưng ít nhất không thể biến thành luật pháp, sau này còn có cơ hội sửa đổi chính sách này.

Ngoài ra là người của bí thư tỉnh ủy, Lý Đào và Lưu Do phải đưa ra tiếng nói của mình trên cuộc họp thường ủy, không thể chỉ biết vâng vâng dạ dạ nghe theo Liễu Tuấn.

Hàn Kính Vũ cười nói:
- Đồng chí Lưu Do, lập pháp cũng có trình tự, phải tiến hành lấy ý kiến, tôi nghĩ có thể đồng thời tiến hành, thường ủy hình thành nghị quyết, trước tiên là lấy danh nghĩa thành ủy chính phủ phát ra văn kiện, bắt đầu thực thi. Đồng thời nhân viên pháp chế tiến hành điều tra lấy ý kiến, sau đó tiến hành chính thức lập pháp, làm như thế không chuyện gì bị chậm trễ cả.

Hàn Kính Vũ nói rất có ký, Lưu Du không phản bác được, chỉ đành mỉm cười gật đầu.

- Bí thư Kinh Vũ nói đúng, tôi hoàn toàn tán thành.
Chung Vĩnh Minh cười nói:
- Đây là chuyện tốt, nếu chúng ta kiến trì làm được, làm tốt, là phúc lớn cho người dân Ngọc Lan. Giống như Liễu bí thư từng dạy chúng ta, cán bộ lãnh đạo phải luôn đặt quần chúng trong lòng. Có lẽ trong vài năm sau Ngọc Lan không phải thành phố kinh tế phát triển nhất, nhưng nhất định là thành phố thích hợp sinh sống nhất, là thành phố có chỉ số hạnh phúc nhân dân cao nhất.

Lời này của Chung Vĩnh Minh có chút ý nịnh bợ, nhưng không quá rõ ràng.

Tiếp theo đó các thường ủy khác cũng tỏ rõ thái độ, cơ bản ủng hộ quyết sách anh minh của Liễu bí thư, ủng hộ lập pháp.

- Nếu như mọi người cơ bản thống nhất ý kiến vậy chúng ta chiếu theo phương thức bí thư Kính Vũ vừa nói để tiến hành.
Liễu Tuấn gõ búa quyết định