Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 137: Nghiêm bí thư có lời mời




Nghĩ lại thì đúng là đáng sợ. Đêm qua nếu như tôi không đến kịp thì đám cảnh sát đã phá cửa xông vào trong, đám Nghiêm Minh lại trần nhồng nhộng. Việc này mà làm lớn lên thì muốn che giấu cũng không che nổi. Lương Quốc Cường khó khăn lắm mới ngồi lên được vị trí này, đương nhiên không muốn rời khỏi.

Tuy nói Lương Quốc Cường là một người thật thà, nhưng một hán tử đã ngoài 30 tuổi, ai lại không muốn có tiền đồ chứ? Thứ quyền lực này một khi đã bị nhiễm vào thì nào có thể dễ dàng buông tay bỏ đi? Lo được lo mất cũng là lẽ đương nhiên.

"Vậy thì đi thôi."

Tôi bước ra ngoài cửa tiệm đi về phía chiếc xe jeep, ngồi vào trong đó.

Lương Quốc Cường gian khổ mộc mạc, các thiết bị dụng cụ chỉ thường dùng cho cảnh sát, bản thân mình bình thường đi làm hoặc ra ngoài xửa lí công việc phần lớn đều tự đạp chiếc xe đạp nát. Hồi đó, những người đứng đầu của nhiều cục làm việc cũng đều đạp xe đạp đi làm, như thế cũng tránh được sự hiềm nghi. Hôm nay bí thư Nghiêm cho gọi, sự việc cấp bách nên Lương Quốc Thành mới phá lệ dùng đến chiếc xe jeep.

"Tiểu Tuấn, em vẫn chưa ăn cơm trưa mà..."

Lần này người lên tiếng nhắc lại là chị Tiểu Thanh. Thấy tôi không có ý dừng lại để ăn cơm trưa, vội vàng cầm mấy chiếc bánh mì đuổi theo nhét vào tay tôi.

Ừ, quả thật là cảm thấy hơi đói rồi.

Sức ăn của tôi vốn lớn, bỏ lỡ mất bữa ơm trưa, chỉ dựa vào một bát canh gà cũng không đáng là bao.

"Cảm ơn chị Tiểu Thanh."

Tôi nói rất khách sáo.

Không hề nghi ngờ gì. Tôi là cố ý nói như vậy. Phương thức khá mờ mịt này đang nhắc nhở cô ấy, nhắc cô ấy biết quan hệ giữa tôi và cô ấy với giữa tôi và Lương Xảo là hai chuyện khác nhau, việc này miễn cưỡng cũng không được.

mắt của chị Tiểu Thanh có chút ảm đạm.

Cũng chẳng còn cách nào khác, tôi không phải là tình thánh, sao có thể có tất cả phụ nữ được.

May mà mọi người đều còn nhỏ, vẫn là câu nói đó: Cứ hi vọng vào thời gian vậy. Mấy năm nữa chị Tiểu Thanh cũng sẽ phải gả cho người ta, đến lúc đó tự khắc sẽ tìm được hạnh phúc của mình.

Chiếc xe jeep đã khởi động. Tôi gặm ngấu nghiến như hổ đói, thoắt cái đã hết hai chếic bánh mì. Lúc này mới nhớ tới sư phụ đang ngồi bên cạnh, vội vàng đưa hai chiếc bánh mì còn lại cho sư phụ. Lương Quốc Cường cười cười, nói: "Chú đã ăn cơm trưa rồi."

Tôi cũng không khách sáo, tiếp tục gặm nhồm nhoàm. Chiếc xe jeep đã đến phía dưới toà nhà làm việc của uỷ ban cách mạng huyện (tuy đã thành lập Đảng uỷ hội nhưng mọi người tạm thời vẫn quen gọi Thanh Sơn Lĩnh là uỷ ban cách mạng huyện, muốn thay đổi thói quen này có lẽ cần phải đợi uỷ ban cách mạng chính thức đổi thành chính phủ nhân dân). Sau mấy phút ngắn ngủi, bốn chiếc bánh mì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng không phải là đã ăn no mà chỉ là tạm chấp nhận thôi.

Tiêu Chí Hùng vẫn đứng đợi ở trước cổng, thấy tôi và Lương Quôc Cường tới thì hơi gật đầu, gõ cửa vào báo một tiếng rồi dẫn hai chúng tôi bước vào.

Vừa vào phòng làm việc của bí thư thì tôi đã mỉm cười.

Sao vậy? Mở cuộc họp thường vụ uỷ ban cách mạng huyện ư? Lão tử có "liên quan" đến án của 5 thiếu gia nổi tiếng. Vẻ bề ngoài của bổn thiếu gia chắc không phải giống một nhân viên điều tra án, nhưng đêm qua sự việc cấp bách đành phải ra tay, làm hòng kế hoạch tỉ mỉ "Đại hành động" của cục công an, nên cũng coi như là một nhân viên điều tra.

"Các vị lãnh đạo, hôm nay cho gọi cháu đến đay chắc có gì dặn dò?"

Tôi vừa bước vào đã lớn tiếng nói.

Tiêu Chí Hùng lúc này còn chưa kịp lui ra thì khuôn mặt đã biến sắc, lòng thầm nghĩ cái tên tiểu tử này thật "được ưu ái mà trở nên kiêu ngạo"

Bình thường nói linh tinh trước mặt Nghiêm Ngọc Thành cũng không sao, nhưng bây giờ là nam đại thường uỷ, trong đó Nguỵ Ngọc Hoa là người của Vương Bổn Thanh, Mã Trí Khoan là người của Trịnh Hưng Vân. Ngươi vẫn coi như chỉ có mỗi hai người là cậu và nhạc phụ của cậu thôi sao?

Thực ra tôi vốn không phải là không để ý, rõ ràng thấy mấy người của thường uỷ đang trầm mặt xuống, giống như gặp đại địch vậy, còn dám chêm chọc như vậy, cố ý để bị mắng, tôi không phải là một kẻ điên, làm sao lại có thể càn quấy như vậy? Bổn thiếu gia tôi cũng là bị ép không còn cách nào khác mà thôi.

Đơn giản cũng là vì muốn thu hút sự chú ý từ những ánh mắt hung hãn của mấy người đó, để giảm bớt áp lực cho Lương Quốc Cường.

"Tiểu Tuấn, không được vô lễ như vậy. Ăn nói linh tinh!"

Cha tôi làm ra vẻ tức giận, quát lớn.

Nhưng vừa nghe ngữ khí của cha tôi liền yên tâm, rõ ràng là không quá nghiêm khắc.

Tôi lập tức mỉm cười, đi thẳng tới bàn trà cẩm lấy hai chiếc chén, rót trà vào đó, đưa một chén cho Lương Quốc Cường. Lương Quốc Cường thần sắc rất lo lắng, hơi lắc đầu, vẫn đứng thẳng người không hề chuyển động.

Tôi cũng không miễn cưỡng, đặt chén trà xuống. Kéo chiếc ghế dài ra, đĩnh đạc ngồi xuống. Mắt liếc nhìn Nghiêm Ngọc Thành, đợi bác ấy mở lời.

Thấy một loạt những hành động của tôi như vậy, năm đại thường uỷ cho dù vẫn ngồi uy nghiêm như cũ, nhưng lại dùng ánh mắt ra hiệu với nhau, thần sác có chút thả lỏng. Khoé miệng Đường Hải Thiên hơi ẩn hiện một nụ cười không dễ phát giác.

Những hành động của như vậy đã có hiệu quả này.

Nghiêm Ngọc Thành hắng một tiếng, tránh ánh mắt tôi, nhìn chằm chằm vào Lương Quốc Cường, hỏi: "Cục trưởng Lương. Tối qua tình hình như thế nào. Anh báo cáo đi."

"Vâng!"

Lương Quốc Cường ưỡn ngực nói.

"Thưa các vị lãnh đạo, tình hình là như thế này. Sở cảnh sát huyện Hướng Dương nhận được tố cáo của quần chúng nhân dân, nói là thường có người tổ chức nam nữ tụ tập ở sau phố Giải Phóng, có thể là quan hệ nam nữ bất chính, sở cảnh sát đã điều tra, thấy sự tố cáo cơ bản là có thật, sau khi suy nghĩ thấy sở cảnh sát nhân lực không đủ nên đã báo cáo lên cục, chúng tôi liền tổ chức hành động trong đêm..."

"Vậy, có bắt được những người có quan hệ nam nữ bất chính không?"

Nghiêm Ngọc Thành không thay đổi sắc mặt nói.

"Báo cáo bí thư Nghiêm. Không có!"

"Sao cơ? Tại sao vậy? Tố cáo không đúng sao?"

"Báo cáo bí thư Nghiêm. Tố cáo có phần đùng cũng có phần không đúng."

Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Lời này là thế nào?"

"Tình hình nam nữ tụ tập là có thật, nhưng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường tụ tập nói chuyện với nhau, không có đề cập đến quan hệ nam nữ bất chính gì cả!" Lương Quốc Cường nghĩ một lúc lại thêm vào một câu: "Nam nữ thanh niên trẻ tuổi khá thích tụ tập, đi với nhau nói về lí tưởng, nói về nhân sinh cũng là việc rất bình thường."

Tôi phải khó khăn lắm mới nhịn được cười, khuôn mặt đỏ cả lên.

Hoá ra người thật thà cũng có lúc rất biết nói dối.

***. Nói chuyện lý tưởng nhân sinh mà cần phải cởi sạch quần áo ra để mọi người cùng nói sao?

Đêm qua sau khi đám khốn Nghiêm Minh mặc xong quần áo, tôi vốn định gọi mấy đồng chí cảnh sát vào xem, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Dù là đã mặc chỉnh tề, nhưng con trai của năm đại thường uỷ lại tụ tập với một đám con gái trẻ tuổi đầu đường xó chợ trong một căn phòng, tin này mà truyền ra thì cũng chẳng là chuyện tốt. Dân chúng tuyệt đối sẽ không tim đám khốn này lại đang nói chuyện lí tưởng, nhân sinh, nhưng bổn thiếu gia vì tuổi còn nhỏ nên danh tiếng thanh bạch sẽ không thể bị huỷ hoại.

Có điều rất rõ ràng là mấy vị lãnh đạo đều thích nghe những lời này. Dù sao đề cập đến chuyện đại sự cả đời của mấy đứa con trai cũng không thể qua loa. Lương Quốc Cường đúng là trên dưới đều có cách ứng phó.

"Hoá ra là như vậy. Nam nữ thanh niên tụ tập nói chuyện cũng không phải là chuyện gì lớn. Đồng chí Quốc Cường, sau này làm việc nên cẩn thận một chút, nếu không truyền ra ngoài lại nói huyện Hướng Dương chúng ta có một hang ổ xấu, rất khó nghe, sẽ bôi xấu khuôn mặt của huyện chúng ta."

Nghiêm Ngọc Thành làm ra vẻ quan.

Tôi hơi mỉm cười, biết kiếp nạn của Lương Quốc Cường lần này đã qua rồi. Lời này của Nghiêm Ngọc Thành rõ ràng là đã cho thấy chuyện này kết thúc tại đây.

"Đúng vậy đúng vậy, bí thư Nghiêm, công việc của chúng tôi làm không đến nơi đến chốn, tôi xin tự kiểm điểm trước mặt các vị lãnh đạo."

Lương Quốc Cường đầy vẻ cung kính.

Nhưng tôi cho rằng trong lòng sư phụ chắc chắn có chút ấm ức. Rõ ràng là đám khốn nạn đó làm chuyện bậy bạ, nếu không phải Tiểu Tuấn kịp thời đến thì mấy vị nhân vật lớn các ngài bây giờ phải đến cục mà dẫn con về ý chứ! Làm việc cả ngày cuối cùng vẫn là tôi sai, lại còn phải kiểm điểm sao?

Hi hi, đúng như người ta vẫn nói người ở trên giang hồ thân không phải do mình quyết định. Người này ở quan trường sao có thể tự mình quyết định có thể làm gì chứ.

Nghiêm Ngọc Thành làm ra vẻ quan xong liền lướt ánh mắt về phía mấy vị thường uỷ, biểu thị lời tôi đã nói hết, đến lượt mấy vị rồi đó.

Cha tôi cầm chén trà lên uống, nguyên nhân trước hậu quả sau của sự việc, cha tôi đã biết rõ mồn một, lúc này đương nhiên là không cần phải nói nhiều. Đường Hải Thiên làm ra vẻ hổ thẹn, chắc chắn tối qua đã thẩm tra rõ ràng, biết rằng con trai mình đã làm chuyện xấu gì, Lương Quốc Cường người ta đã nói như vậy, bí thư Nghiêm cũng đã định liệu thì mình còn gì để nói nữa chứ? Chi bằng cứ ngồi yên là tốt nhất.

Tính cách của Mã Trí Khoan luôn nóng vội, nhưng lúc này lại rất biết kiềm chế. Cho dù là Nghiêm Ngọc Thành đã hỏi, nhưng theo quy tắc của quan trường thì khi cấp trên đang nói thì không được phép tự tiện nói chen vào, nhẫn nhịn đã được một thời gian khá lâu, khó khăn lắm mới thấy cha và Đường Hải Thiên không nói gì, ông ta xếp thứ tư trong thường uỷ nên đương nhiên là đến lượt ông ấy nói.

"Cục trưởng Lương, rốt cuộc là khi chuyện này vừa mới được phản ánh lên trên thì đồng chí nào trong sở đã thụ lý đầu tiên, lại đã từng điều tra tìm hiểu những gì? Nếu tình hình đã không rõ ràng thì sao lại tuỳ tiện báo lên cục công an của các đồng chí, suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn rồi!"

Tôi hơi rùng mình, người này da mặt quả thật rất dày. Không tự kiểm điểm đứa con trai háo sắc vô sỉ của mình, vừa mới thoát đại nạn lại còn tính trò phản kích. Có điều đối với quy tắc quan trường mà nói thủ đoạn này là tất yếu, anh làm một trước thì tôi phải làm mười, không có gì mà phải khách khí cả.

Lương Quốc Cường chần chừ một lúc, không biết phải dùng từ nào.

Mọi người trong lòng đều hiểu rất rõ việc này là có thật.

Như vậy là đã đủ để có thể làm cho chuyện này mơ hồ mà qua đi vừa giữ được thể diện của bốn vị thường uỷ lại giữ được vị trí cục trưởng của Lương Quốc Cường. Nếu như muốn phản công lại thì bây giờ vẫn chưa phải là lúc, ép người ta nóng lên thì lại chỉ tự bóc trần mình thôi.

"Việc này là công tác của chúng tôi sai sót. Chúng tôi sẽ kiểm điểm cẩn thận, tìm ra nguyên nhân và sẽ báo cáo với huyện uỷ."

Lương Quốc Cường khó khăn nói.

Đường Trí Khoan tuy không quản việc bên tư pháp nhưng dù sao vẫn có tư cách lãnh đạo huyện, Lương Quốc Cường dù có ấm ức oán thầm thì cũng không thể kháng lại.

May mà Mã Trí Khoan cũng không phải là kẻ ngu ngốc, việc đến đây là kết thúc được rồi, nói cho cùng thì người chỉ đạo của sở cảnh sát của huyện Hướng Dương chính là mẹ tôi, nếu truy đến cùng thì Mã Trí Khoan cũng sẽ không dễ nhìn mặt chủ nhiệm Liễu.

Đường Trí Khoan liếc nhìn Nguỵ Ngọc Hoa. Nguỵ Ngọc Hoa lắc đầu.

"Đồng chí Quốc Cường, vất vả cho đồng chí rồi, đồng chí hãy về trước đi."

Nghiêm Ngọc Thành vẻ mặt ôn hoà nói.

"Vâng!"

Lương Quốc Cường hai chân khép lại, xoay trái xoay phải chào các vị thường uỷ, rồi lui ra.

Ánh mắt Nghiêm Ngọc Thành lại rơi vào người tôi.

Tôi bê chén trà lên uống một hơi, hoàn toàn không có ý định lui ra ngoài. Ánh mắt Nghiêm Ngọc Thành híp lại, biết rằng tôi có lời muốn nói.