Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1350: Cán bộ lãnh đạo phải giữ sự nhất trí với TW




Sau cuộc họp, Liễu Tuấn triệu kiến riêng Vương Lương Húc bí thư khu Hoa Lâm trong văn phòng.

Vương Lương Húc là cán bộ đảng ủy, vốn không cần tham gia cuộc họp chính phủ, nhưng Liễu Tuấn điểm danh muốn hắn tham gia, ngoài ra còn cả các cán bộ phụ trách các khu cao tân khác, đồng thời Liễu Tuấn yêu cầu rõ ràng, sau này họp chính phủ, những người đứng đầu khu cao tân đều phải tham gia. Chỉ Vương Lương húc tham gia cuộc họp lần này là ngoại lệ.

Chủ yếu vẫn là vì Cty Vĩ Phong.

Liễu Tuấn vẫn dùng văn phòng cũ của Uông Quốc Chiêu, luận điều kiện trang thiết bị đương nhiên nó là gian phòng tốt nhất trong tòa nhà chính phủ, có điều có lãnh đạo kiêng kỵ, dù sao Uông Quốc Chiêu ngã đau ở đây, nói không chừng phong thủy không tốt thì sao?

Liễu Tuấn không so đo cái này.

Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành không phải từ đây đi lên cương vị lãnh đạo cấp tỉnh sao?

Vương Lương Húc trên ba mươi chưa tới bốn mươi, người tầm chung, mặt mũi đàng hoàng, vẻ đặc sắc nhất là hắn trông vô cùng cứng cỏi, theo Liễu Tuấn đi vào văn phòng mà không tỏ ra chút xu nịnh nào.

Kha Khải Phàm báo cáo với Liễu Tuấn, ngày Uông Quốc Chiêu rời đi, chỉ có Vương Lương Húc tới tiễn chân, những người khác kể cả thư ký của Uông Quốc Chiêu cũng không xuất hiện.

- Đồng chí Vương Lương Húc, mời ngồi.

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười nói.

Gian phòng này khi Thôi Phúc Thành làm thị trưởng thì Liễu Tuấn là khách quen, nhưng y nhớ khi đó ghế sô pha màu đen trong khá sang trọng, hiện giờ đổi thành màu vàng tươi sáng, có lẽ Uông Quốc Chiêu biết tín cách của mình quá âm lãnh, muốn thay đổi ở phương diện này, coi như một sự bổ xung cho tính cách của mình.

Đương nhiên dùng màu vàng cũng không bài trừ Uông Quốc Chiêu tự cao, nghe nói khi hắn làm việc ở Ngô Tây, đồ đạc trong văn phòng đều dùng màu vàng.

Theo truyền thống, màu vàng là màu chuyên dụng của hoàng gia.

- Cám ơn Liễu tỉnh trưởng.

Vương Lương Húc gật đầu, ngồi xuống đối diện, lưng ưỡn thẳng.

Gần như tất cả quan viên chủ yếu đều gọi hắn là "tỉnh trưởng", bao gồm cả Đinh Ngọc Chu, theo thông lệ quan trường, nếu một người kiêm nhiệm nhiều chức, đều xưng hô chức vụ cao nhất. Khi không có mặt Thai Duy Thanh, tất cả các phó tỉnh trưởng tự động được miễn trừ chữ "phó" phía trước, dù có mặt Thai Duy Thanh, mọi người chỉ thêm họ vào phía trước như Thôi tỉnh trưởng, Liễu tỉnh trưởng v..v...v chỉ khi ở trưởng hợp chính quy mới thêm vào chữ phó.

Còn trực tiếp bỏ đi chữ Liễu, đương nhiên biểu thị ý thân cận.

Vương Lương Húc vẫn gọi là "Liễu tỉnh trưởng", đón chừng trong lòng vẫn mang lòng đề phòng với vị tỉnh trưởng trẻ này.

- Ha Ha, đồng chí Vương Lương Húc, đi vào gian phòng này phải chăng có cảm giác vật còn người mất?

Liễu Tuấn không vội nói chuyện chính với Vương Lương Húc, mà tán gẫu trước, có điều lời này quá nhạy cảm, gần như làm Vương Lương Húc cảm giác bị hỏi tội, té ra Liễu Tuấn hôm nay triệu kiến hắn, là để thị uy với "dư nghiệt của tiền triều".

- Vâng thưa Liễu tỉnh trưởng, trước kia tôi thường được nghe Uông thị trưởng dạy bảo ở trong văn phòng này.

Vương Lương Húc thong thả đáp, không nhìn ra có chút thay đổi cảm xúc nào.

Liễu Tuấn gật gù:
- Đồng chí Uông Quốc Chiêu là cán bộ rất có năng lực, bất kể ở Ngô Tây hay Ngọc Lan, đều có cống hiện nhất định.

Liễu Tuấn nói những lời này chẳng phải là trái với lương tâm, cho dù Uông Quốc Chiêu lập khu Hoa Lâm ý so đọ với khu Trường Hà rất rõ ràng, nhưng Uông Quốc Chiêu không hề kỳ thị khu Trường Hà, cần hỗ trợ vẫn hỗ trợ, trừ hai vị trí đứng đầu ra, các thành viên khác không thay đổi gì.
Uông Quốc Chiêu muốn thể hiện năng lực của mình là rất bình thường, nhưng không chơi chiêu ngầm, mà giao phong chính diện, vì thế nói có cống hiến với kinh tế Ngọc Lan không phải là quá, Liễu Tuấn vì thế mà đánh giá cao Uông Quốc Chiêu hơn một bậc.

Tuy Liễu tỉnh trưởng chẳng có thiện cảm với Uông Quốc Chiêu, nhưng không thiện cảm không có nghĩa là không kính trọng đối phương.

Vương Lương Húc nhướng mày lên:
- Liễu tỉnh trưởng thực sự cho rằng như vậy sao?

Liễu Tuấn cười:
- Sao? Đồng chí cho rằng cần tôi nói dối à?

Vương Lương Húc hoàn toàn đồng ý, không phải Liễu Tuấn không biết nói dối, mà không cần phải nói dối trước mặt Vương Lương Húc, một cán bộ vừa bị xử phạt, so với cán bộ đang như mặt trời giữa trưa, cách biệt đâu chỉ một chút, Liễu Tuấn cần gì cố ý đi lấy lòng Vương Lương Húc.

Vương Lương Húc có chút kích động, có điều che dấu đi rất nhanh, nói:
- Liễu tỉnh trưởng, ý tôi không phải thế, cái hạng mục sắt thép kia, phải phân ra để nói...

Liễu Tuấn tựa hồ hứng thú với chủ đề này, gật đầu ý bảo hắn thoải mái nói.

Vương Lương Húc điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình nói:
- Liễu tỉnh trưởng, thành thực mà nói ban đầu tôi phản đối hạng mục này, tôi cho rằng Ngọc Lan chúng ta không có điều kiện luyện thép, dù giao thông, địa thế, tài nguyên, kỹ thuật chúng ta không có chút ưu thế nào, cố mang một hạng mục lớn vào, sau này cạnh tranh chẳng có ưu thế gì. Thêm nữa, Lạc Vĩ Phong trước kia mặc dù là làm trong ngành sắt thép, nhưng làm bé ăn nhỏ, chủ yếu là mua bán đầu cơ là chính, ông ta chẳng có điều kiện vận hành một xí nghiệp lớn tổng đầu tư quá 20 tỷ, cái ông ta giỏi là thủ đoạn tài chính, còn làm xí nghiệp, nhất là xí nghiệp thực nghiệp cỡ siêu lớn, thì không đủ.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Còn nữa chứ?

Vương Lương Húc tựa hồ biết Liễu Tuấn muốn hỏi gì, thẳng thắn đáp:
- Chủ yếu là hai lý do đó. Nói ra, khi ấy tôi cũng không ngờ nhà nước thi hành ổn định ngành sắt thép một cách cứng rắn.

- Ừm.

Liễu Tuấn lần nữa gật gù, không bình phẩm gì.

- Nhưng Uông thị trưởng làm hạng mục này tuyệt đối vì công, không phải vì tư, trong quá trình đưa hạng mục này vào, Uông thị trưởng không thu bất kỳ chút lợi kinh tế nào từ Lạc Vĩ Phong. Điều này tổ đốc sát quốc vụ viện đã điều tra kết luận, hiện giờ tất cả tội danh đều đổ lên đầu một mình Uông thị trưởng, tôi cho rằng là không công bằng...

Vương Lương Húc nói tới đó trở nên kích động, giọng cũng cao hơn vài phần, khuôn mặt ửng đỏ.

Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc nói;
- Đồng chí Vương Lương Húc, tôi hiểu tâm tình của đồng chí, thấy lãnh đạo mình kính trọng bị xử phạt, trong lòng rất khó chịu. Nhưng đồng chí phải nhìn thấy, hạng mục này kiến thiết trái quy định, không được ban ngành quốc gia hữu quan cho phép. Có thể nói, trước khi nhà nước đưa ra văn kiện mang tính cưỡng chế, đã biểu đạt ý ổn định vĩ mô rất rõ ràng rồi, đó là không phê duyệt hạng mục. Dưới tình huống này vẫn cố làm, là chống đối. Thân là cán bộ lãnh đạo địa phương, dốc sức phát triển kinh tế địa phương đương nhiên đáng được tán đồng. Không thu lợi chỉ là tố chất cần có của Đảng viên. Thế nhưng, đồng chí Uông Quốc Chiêu thân là cán bộ cấp cao của đảng, lại tìm cách né tránh chính có liên quan của TW là không đúng. Đồng chí Vương Lương Húc, mời đồng chí nhớ cho kỹ, đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo, ở phương hướng chung, nhất định phải giữ sự nhất trí với TW.

- Vâng.

Vương Lương Húc cúi đầu lý nhí nói, né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn, cho dù trong lòng hắn không phục, nhưng Liễu Tuấn nói tới đạo lý đường hoàng như vậy, bất kể ai cũng không thể phản bác.

- Đồng chí là bí thư khu Hoa Lâm, đồng chí phải hiểu đạo lý này, sắc lệnh, là điều kiện cơ bản để duy trì vận hành chính quyền một cách bình thường. Nếu như cấp dưới của đồng chí luôn ngoài nghe trong chống mệnh lệnh của đồng chí, e rằng đồng chí cũng không thể nào chấp nhận được.

Liễu Tuấn nghiêm túc nhắc hắn.

Y rất tán thượng năng lực cùng đạo đức Vương Lương Húc thể hiện ra, cũng nhìn thấy thiếu sót trên người hắn, dù hắn là cán bộ do ai đề bạt lên, chỉ cần là nhân tài có thể đạo tạo, Liễu Tuấn không ngại rèn rũa cho thành tài.

- Vâng, Liễu thị trưởng dạy bảo rất đúng! Là tôi hạn hẹp.

Vương Lương Húc nói rất chân thành, nghe lọt lời của Liễu Tuấn rồi, chứ không phải làm bộ. Thực ra rất ít cấp trên lời lẽ nghiêm khắc nói đạo lý với hắn, quan trường sớm đã thành từng phe phái, chỉ chú trọng giao tình và lợi ích.

Liễu Tuấn có lẽ thực sự khác với người khác!

- Ừm! Đồng chí Vương Lương Húc, Đinh bí thư lệnh cho các đồng chí thông báo đại biểu quần chúng góp vốn chuẩn bị họp, đã an bài thế nào rồi.

Thấy Vương Lương Húc thẳng thắn nhận sai, Liễu Tuấn không quá lời nữa, chuyển đề tài.

Nói tới công tác cụ thể, Vương Lương Húc phấn chấn tinh thần đáp:
- Đã an bài xong, chỉ còn đợi thông báo chính xác của thành phố.

- Được, đồng chí trở về, thông báo các đại biểu quần chúng, sáng ngày mai, tôi sẽ tới tọa đàm với họ... Về địa điểm, tôi thấy đặt ở văn phòng Cty Vĩ Phong, chúng ta làm việc ở hiện trường.