Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1339: "Đống phế tích"




Kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài, có rất nhiều người đi du lịch, nhưng cũng có rất nhiều người không hề nghỉ ngơi.

Liễu phó tỉnh trưởng chính là một trong số những người không nghỉ ngơi đó, y vốn có thể đợi sau kỳ nghĩ lễ mới tới tỉnh A nhậm chức, nhưng tình thế ở Ngọc Lan không lạc quan, Liễu Tuấn ở kinh thành cũng không an tâm, vì thế quyết định tới ngay, hiện giờ y đang đứng trên công trường Cty Vĩ Phong, ở khu công nghiệp Hoa Lâm phía bắc Ngọc Lan.

Khu công nghiệp Hoa Lâm do Uông Quốc Chiêu lập nên sau khi nhậm chức, cấp chính xử, địa phận bao gồm 7 xã thị trấn ngoại thành Ngọc Lan, tổng diện tích 280 kilomet vuông, nhân khẩu 230.000, phía đông bắc tiếp giáp với khu Trường Hà.

Xí nghiệp lớn nhất trong khu công nghiệp là Cty Vĩ Phong, hiện giờ thành đống đổ nát lớn nhất.

Uông Quốc Chiêu lúc mới nhậm chức thị trưởng hùng tâm bừng bừng, tuyên bố muốn biến khu Hoa Lâm thành cơ sở công nghiệp nặng xuất sắc nhất toàn tỉnh, là động cơ kinh tế của toàn thành phố thậm chí toàn tỉnh, cho dù trong lời nói của hắn không đả động gì tới khu Trường Hà, nhưng ý tứ cơ bản đã rõ.

Khu Trường Hà mới được Liễu Tuấn dựa vào sức mình lập nên trong ba năm không nhờ sự chi viện của thành phố, như một tấm bia sừng sững chắn trước mặt mỗi vị thị trưởng, bất kỳ thị trưởng mới nào muốn lập nên chiến tích thì trước tiên phải vượt qua nó.

Uông Quốc Chiêu nổi danh giỏi làm kinh tế, Liễu Tuấn chưa tới tỉnh A thì hắn xem như là người kiệt xuất nhất, làm thị trưởng Ngọc Lan muốn vượt qua Liễu Tuấn là điều hết sức hiển nhiên.

Dù sao lúc Liễu Tuấn ở Ngọc Lan chỉ là phó chức không phải là người đứng đầu.

Thân là một tỉnh trưởng thế nào cũng không vượt qua nổi một cấp phó, nói ra chẳng phải là chuyện vinh quang gì.

Nhưng hùng tâm bừng bừng đã biến thành hoa cúc tàn tạ, lời nói hào hùng ngày nào thành trò hề, Uông Quốc Chiêu thất bại chạy đi, để lại một đống hỗn loạn cực lớn.

Cho dù lúc này tỉnh ủy chưa tuyên bố quyết định xử phạt hắn, nhưng ai cũng biết Liễu Tuấn làm phó tỉnh trưởng tỉnh A, chính là để thay hắn, chức vụ thực sự của Liễu Tuấn sẽ là thị trưởng Ngọc Lan.

Cho nên Liễu Tuấn chẳng kiêng kỵ gì, vừa tới tỉnh A chưa tới báo danh đã đến công trường trước.

Tháp tùng bên cạnh Liễu Tuấn là Chung Vĩnh Minh, phó thị trưởng phân quản công nghiệp của Ngọc Lan, còn cán bộ khác thì không thấy lấy một người, không phải vì mọi người không hiểu quy củ mà vì Liễu Tuấn không thông báo cho một ai, nếu không bên cạnh Liễu Tuấn đã có mấy trăm cán bộ rồi.

Phó tỉnh trưởng mới nhậm chức, thị trưởng tương lai Ngọc Lan, lại vào thời điểm bất ổn thất thường này, cán bộ Ngọc Lan ai chẳng vội vàng tới biểu thị trung thành?

Chung Vĩnh Minh là do Cận Hữu Vi thông báo.

Liễu Tuấn dẫu sao cũng không hiểu tình hình khu Hoa Lâm lắm, càng không hiểu tình hình của Cty Vĩ Phong, cần một cán bộ am hiểu tình hình thị sát. Chung Vĩnh Minh tuy không xen vào được việc này nhưng vẫn hiểu tình hình, vì hắn là họ hàng xa của Chung Hải Vận, có nên Cận Hữu Vi có ý muốn đỡ hắn một chút.

Cty Vĩ Phong bị quốc vụ viện lấy làm điển hình, xử lý cán bộ là lửa cháy ngang mày, Chung Vĩnh Minh thuộc thành phần "khó thoát kiếp nạn", nhưng xử phạt tới mức độ nào, liệu có phải cuốn gói ra đi như Uông Quốc Chiêu hay không phải xem. Nếu có nhân vật lớn giúp, vẫn có hi vọng giữ được vị trí.

Liễu Tuấn chắc chắn chính là nhân vật lớn như thế.

Bỏ thân phận phó tỉnh trưởng của y ra, Cù Hạo Cẩm chuyên môn tới thủ đô mời y về thu doạn tàn cuộc, thì việc bố trí nhân sự Ngọc Lan phải tôn trọng ý kiến của Liễu Tuấn, đó là chuyện bình thường.

Chỉ cần Chung Vĩnh Minh biểu hiện tốt trước mặt Liễu Tuấn, là có hi vọng thoát hiểm.

Chung Vĩnh Minh vốn hoảng loạn bất an, nhận được điện thoại của Cận Hữu Vi đúng là niềm vui bất ngờ, rối rít nói vô số lời cảm kích, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn Thu Thủy, rồi tháp tùng Liễu bí thư tới khu Hoa Lâm thị sát.

Liễu Tuấn hành trang gọn nhẹ, chỉ mang theo Kha Khải Phàm.

Nghe nói Liễu Tuấn sắp rời TW đoàn, người bất an nhất là Kha Khải Phàm, vừa mới làm thư khí cho Liễu bí thư được nửa năm, Liễu bí thư lại sắp đi, số mình nó tệ thế sao? Lãnh đạo rời chức thương trừ khi tiến bộ cùng hệ thống đều không đem thư ký theo, đương nhiên có ngoại lệ nhưng rất ít.

Thường mà nói Liễu Tuấn cọn thư ký ở tỉnh A sẽ tốt hơn, nếu không cả lãnh đạo và thư ký đều là người mới, bất lợi cho công việc.

Hắn đi theo Liễu Tuấn thời gian quá ngắn, thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh cán bộ.

Khi hắn đang than vắn thở dài oán trách số của mình, thì Liễu Tuấn ôn hòa hỏi có muốn theo tới tỉnh A không, Kha Khải Phàm mừng tới không nói ra lời, chỉ biết liên tục, sau đó một mình trốn ở gian ngoài, cười ngây ngốc tới gần nửa tiếng.

Thấy Chung Vĩnh Minh tự lái xe tới, không mang theo thư ký, Liễu Tuấn rất hài lòng, mỉm cười bắt tay.

Y chỉ muốn tìm hiểu tình hình đại khái, thâm nhập hiện trường để có nhận thức trực quan, không muốn làm ầm ĩ lên, đó là thói quen của Liễu Tuấn, trước tiên là thường phục vi hành chuẩn bị tâm lý, đợi khi chính thức nhậm chức có phương án sơ bộ, quan trọng nhất là có quyền phát ngôn ở vấn đề xử lý cán bộ.

Xem ra Chung Vĩnh Minh còn xem là kẻ thông minh.

Chung Vĩnh Minh thận trọng đi theo Liễu Tuấn, thi thoảng ngước mắt nhìn phó tỉnh trưởng mới tấn thăng, trong lòng cảm khái không thôi.

Mấy năm trước Liễu Tuấn chẳng qua cũng giống như hắn là cán bộ cấp phó sở, thậm chí Chung Vĩnh Minh làm huyện trưởng trước Liễu Tuấn, một dạo vì đề bạt hắn làm chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Trường Hà mà khiến Liễu Tuấn cùng Đinh Ngọc Chu xung đột kịch liệt. Nhưng mấy năm qua đi, mình vẫn dậm chân tại chỗ, do Cty Vĩ Phong liên lụy còn có nguy cơ mất việc, còn Liễu Tuấn đã đường đường là phó tỉnh trưởng rồi.

Chênh lệch đó thật khó nói cho người ngoài hiểu.

Nhưng hắn là kẻ thông minh, nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, giữ đúng vị trí, biết tiền đồ của mình phần lớn là có lấy được thiện cảm của Liễu Tuấn trong lần thị sát này không.

Ba người chậm rãi đi trên "đống đổ nát" của Cty Vi Phong, có lẽ không thể gọi là đống đổ nát, mà là công trình chưa hoàn thiện, khu nhà máy đã lộ rõ hình hài, dưới chân là con đường xi măng thông suốt bốn phía, bên đường từng hàng cây xanh, cách một khoảng lại có vùng đất trống san phẳng, đoán chừng để làm chỗ trồng cây. Toàn bộ khu nhà máy thiết kể rất hiện đại, nếu như được chính thức lập hạng mục, hoặc lùi lại một bước mà nói là không gặp ổn định vĩ mô, đây sẽ là một nhà máy hiện đại phong cảnh cực đẹp.

Hiện giờ cả nhà máy lớn lặng ngắt chẳng thấy mấy bóng người, khung cảnh tiêu điều.

Liễu Tuấn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên hỏi:
- Đồng chí Vĩnh Minh, hiện giờ tình hình của Cty Vĩ Phong ra sao?

Chung Vĩnh Minh nghe lời vội đi tới một bước nói:
- Liễu tỉnh trưởng, tình hình của Cty Vĩ Phong không tốt lắm, công nhân viên cơ bản đã đi hết, trước đó không lâu Lạc Vĩ Phong cũng mất tích.

- Mất tích rồi?

Liễu Tuấn dừng chân, ngạc nhiên hỏi.

- Vâng, hắn đóng máy di động, đã mười mấy ngày không liên lạc được, người nhà của hắn cũng mất tích rồi.

Chung Vĩnh Minh cẩn thận đáp.

- Tình trạng gia đình của hắn ra sao?

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi, tựa hồ khá hứng thú với chủ đề này.

Chung Vĩnh Minh hơi chần chừ một lúc mới đáp:
- Liễu tỉnh trưởng, tôi không rõ lắm , nghe nói có hai đứa con, một nam một nữ, đều đang đi học, con trai học ở nước ngoài, cụ thể nước nào thì tôi không biết....

Điều này Liễu Tuấn cũng hiểu.

Uông Quốc Chiêu một mình bao hết hạng mục này, các phó thị trưởng khác vì né tránh, không tiện tiếp xúc với Lạc Vĩ Phong. Đừng nói Chung Vĩnh Minh, Lý Huệ trước kia làm phó thị trưởng thường vụ cũng không tiếp xúc mấy với Lạc Vĩ Phong. Hơn nữa Lạc Vĩ Phong vô cùng kiêu ngạo, trước kia với Liễu Tuấn còn hết sức vênh váo thì khỏi nói tới những người khác, mọi người đều không muốn qua lại với hắn.

Đoàn người chậm rãi đi tới văn phong Cty Vĩ Phong ngày trước, thấy cửa mở, Liễu Tuấn ngạc nhiên đi vào bên trong.

Đột nhiên có hai người mặc đồng phục bảo vệ đi ra ngăn đường bọn họ, hỏi:
- Làm gì đấy?

Chung Vĩnh Minh giật nảy mình, vội đi tới trước nói:
- Chúng tôi là cán bộ thành phố tới đây xem xét.

Bảo vệ thấy bọn họ khí thế bất phàm, không dám lỗ mãng nói:
- Người ở đây đã đi hết rồi, không có lãnh đạo khu đi cùng, các anh không thể vào.

Chung Vĩnh Minh vội nhỏ giọng giải thích với Liễu Tuấn:
- Sau khi công trình dừng lại, thi thoảng có thông dân xung quanh tới lấy đồ, nên phải phái bảo v tới đây trong coi.

Liễu Tuấn gật đầu, không đi vào trong, xoay người tới nơi khác.