Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1327: Ân tình trên quan trường




Thôi Phúc Thành làm khách trong nhà Hà Duyên An, hắn đã năm mấy rồi, tuổi chẳng ít hơn Hà Duyên An, nhưng ngồi nghiêm chỉnh, giữ đúng thân phận cấp dưới.

Thực sự Hà Duyên An cũng rất chiếu cố cho hắn, trước kia lên làm phó tỉnh trưởng tiến vào thường vụ đều do Hà Duyên An bỏ công lớn, Thôi Phúc Thành tự nhiên coi mình là cấp dưới của bà.

Luận giao tình giữa hắn và Liễu Tuấn không cần nói, là bạn bè tốt, nhưng ở nguyên tắc, không thể hàm hồ. Hắn là người thuộc Hà hệ không phải Nghiêm Liễu hệ.

Đương nhiên, vì Hà Duyên An coi trọng Liễu Tuấn, Tiễn Kiến Quân nhân vật lãnh tụ hệ phái của bà có giao tình không nhỏ, nên Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành qua lại mật thiết không kỵ húy gì. Hai hệ phái thường ngày cũng chung sống hòa bình. Hệ phái tựa hồ có dấu hiệu giao hảo với hệ phái của Nghiêm Liễu, những đại lão trong hệ phái thi thưởng ở trường hợp công khai phát biểu nhất trí với phó chủ tịch Lý Trì Quốc, có điều Thôi Phúc Thành vẫn tỏ ra khá cẩn thận.

Trước kia địa vị của Liễu Tuấn không nổi bật lắm, hai người qua lại thân mật không sao, nhưng hiện giờ hai người đều là quan lớn cấp phó bộ rồi, tình hình có chút thay đổi.

Ví như lần tới thủ đô tham dự hội nghị công tác phòng chống lũ lụt này, lúc rảnh rỗi Thôi Phúc Thành tới bái phỏng Hà Duyên An trước tiên mà không phải Liễu Tuấn.

Trình tự trước sau trong chuyện này tuyệt đối không lầm lẫn được.

Hà Duyên An rất khách khí, mời cả Cam Sương ra tiếp, chủ khách nói chuyện vui vẻ.

Hà Duyên An hỏi thăm tình hình kinh tế tỉ mỉ, rồi khẳng định công tác phòng lũ ở Lưỡng Hà của Thôi Phúc Thành .

- Thôi tỉnh trưởng, kinh tế tỉnh A phát triển không tệ, đồng chí Thai Duy Thanh rất có năng lực.

Hà Duyên An mỉm cười nói, không có chút vị "chua" nào.

Thôi Phúc thành cũng cười:
- Thai tỉnh trưởng khi ở tỉnh S là phó tỉnh trưởng thường vụ chủ quản kiến thiết kinh tế , mang theo một số kinh nghiệp tốt tới tỉnh A. Đương nhiên đó là do lãnh đạo đã đặt nền móng cơ sở hùng hậu rồi, không có nó, Thai tỉnh trưởng không bột khó gột nên hồ.

Thôi Phúc Thành trả lời rất khéo léo.

Nhân phẩm Thai Duy Thanh tuy không được người ta thích lắm, kẻ này ưa vẽ vời làm bộ, nhưng phương diện kiến thiết thiết kinh tế tương đối, sở trưởng kinh tế hơn Hà Duyên An, một phương diện khác đúng là khi Hà Duyên An tại nhiệm chú trọng kiến thiết cơ sở hơn, nên tạo ra nền móng tốt đẹp, hai vị tỉnh trưởng xem như bổ xung cho nhau.

Hà Duyên An khoát tay:
- Thôi tỉnh trưởng nói thế là cố ý dát vàng lên mặt tôi rồi.

Thôi Phúc Thành vội nói:
- Lãnh đạo quá khiêm tốn thôi, cái khác chưa nói chỉ riêng công tác cải cách quốc xĩ là công lao đáng nể rồi, nơi khác cải cách ít nhiều để lại vấn đề, chỉ có tỉnh ta là vô cùng thành công. Khi lãnh đạo làm tỉnh trưởng kiên trì an bài đường ra cho công nhân nghỉ việc, có ý nghĩa rất sâu xa, hiệu quả tốt đẹp.

Thôi Phúc Thành nói thế là sự thực, Hà Duyên An điều Liễu Tuấn từ tỉnh N xa xôi tới là vì công tác cải cách quốc xí này. Liễu Tuấn không phụ sự ủy thác mày mò ra phương pháp cải cách hoàn chỉnh mở rộng ra toàn tỉnh, mang lại hiệu quả rõ ràng, công hiến lớn cho kinh tế tỉnh A mấy năm qua.

Công lao của Hà Duyên An không thể không nhắc tới.

Hà Duyên An cười chừng mực nói:
- Cái công lao này phải tính lên đầu Liễu Tuấn.

Nhắc tới Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành cũng cười hiểu ý, có điều vẫn nói:
- Liễu bí thư tất nhiên tài hoa hơn người, có điều cũng ở dưới sự lãnh đạo anh minh của lãnh đạo, hơn nữa kinh nghiệm Liễu bí thư tổn kết ra cần dựa vào lãnh đạo và chính phủ tỉnh ra sức phổ biến mà.

Hà Duyên An gật đầu.

Bà và Thôi Phúc Thành nam nữ khác biệt, khi ở tỉnh A, qua lại riêng không nhiều, nhưng Thôi Phúc Thành là người theo phe bà là điều không cần nghi ngờ. Trước mặt người của mình không cần quá chú trọng ngôn từ.

Thôi Phúc Thành bái phỏng Hà Duyên An một là lễ tiết cần có, hai là nhân cơ hội để nói với việc ổn định vĩ mô nghành sắt thép ở Ngọc Lan.

Tình hình ở Ngọc Lan ngày càng tồi tệ, tất cả thành viên hai ban thành ủy và chính phủ, đều lo lắng trùng trùng. Thôi Phúc Thành hi vọng có thể vãn hồi nguy cơ này, nhưng hiển nhiên dựa vào mỗi nỗ lực của Ngọc Lan là không hiệu quả.

Hà Duyên An tuy không quản lý kiến thiết kinh tế, nhưng sức ảnh hưởng cao tầng không tầm thường.

Thôi Phúc Thành tất nhiên là muốn mượn sự ảnh hưởng này một chút.

Bi kịch của Cty Vĩ Phong là không thể tránh khỏi, nhưng có thể thoát được bị làm điển hình là một thắng lợi.

Thế nhưng từ đầu tới cuối Hà Duyên An không nói một lời về chuyện này, thậm chí vấn đề có liên quan cũng né tránh hết. Thôi Phúc Thành hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng. Thấy thời gian không còn sớm, Thôi Phúc Thành chỉ đành đứng lên cáo từ.

Hắn đã hẹn Liễu Tuấn uống rượu chuyện trò ở CLB Trường Thành.

Việc làm ăn của CLB Trường Thành lúc này cực tốt, điều này có liên quan tới thời tiết nóng nực.

Là người sở hữu thẻ kim cương số một, Liễu bí thư có phòng riêng, trước kia chỉ vì không công tác ở thủ đô, Liễu Tuấn không yếu cầu CLB giữ phòng chuyên dụng cho y.

Liễu bí thư vừa tới thủ đô, Hà cố vấn lập tức sai giám đốc CLB chuẩn bị phòng cho y, lắp đặt toàn trang thiết bị mới, Hà đại tiểu thư thương tiểu sắc ma mà, đừng thấy y cả ngày trông mạnh mẽ khỏe khoắn, kỳ thực công việc rất mệt, không phải lao lực, mà là lao tâm.

Tâm mệt là mệt nhất! Cho nên Hà Mộng Doanh hi vọng Liễu Tuấn có thể thả lỏng một chút.

Trong một cái ao lớn, Liễu bí thư , Thôi Phúc Thành, Lưu Quang Hưng, Minh Dục, Sài Thiệu Cơ khoan khoái ngâm mình, có thợ mát xa chuyên nghiệp xoa bóp cho họ.

Hà đại tiểu thư không ghen tuông, phái thợ mát xa đều là cô gái tài sắc vẹn toàn, cô cũng biết tính Liễu Tuấn không ham dây dưa gì với các cô gái chốn ăn chơi.

Người này tuy "bác ái" nhưng cũng có nguyên tắc.

Nhất là khi Liễu nha nội mời khách càng như thế, Hà đại tiểu thư phải lấy thể diện cho ái lang, con người tới thân phận và địa vị nhất định, thể diện là thứ quan trọng nhất.

Liễu Tuấn sở dĩ mời đám Lưu Quang Hưng tới là cấp thể diện cho Thôi Phúc Thành.

Thôi Phúc Thành công tác ở tỉnh A rất xuất sắc, được các đại lão cao tầng đánh giá tốt, năm sau đổi khóa là một cơ hội không tệ, Thôi Phúc Thành đang mưu cầu tiền bộ.

Ở chuyện này đám Lưu Quang Hưng cấp bậc không đủ không giúp được gì mấy, nhưng một khi Thôi Phúc Thành thành công, tiến lên một bước, sẽ cần tới đám Lưu Quang Hưng.

Với kinh lịch của Thôi Phúc thành, trực tiếp lên bí thư tỉnh ủy là không thể, tốt nhất là được làm tỉnh trưởng, hoặc tới bộ ủy ban quốc gia đảm nhận chính chức. Giả sử làm tỉnh trưởng thì việc kiến thiết kinh tế có nhiều qua lại với ủy ban quốc gia, lúc này tác dụng lực lượng trung kiên của đám Lưu Quang Hưng sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.

Liễu Tuấn trước tiên là giới thiệu Khâu Tình Xuyên, sau đó lại móc nối quan hệ với đám Lưu Quang Hưng, đối đãi với lão Thôi thực không còn gì để nói, trên quan trường có bạn bè như vậy không phải là may mắn bình thường.

Thôi Phúc Thành thấy đám Lưu Quang Hưng tươi cười khách khí với Liễu Tuấn thầm cảm thán, may mắn mình không phải là kẻ địch của Liễu nha nội, đồng thời tiếc cho kẻ nào đối địch với Liễu nha nội.

Là địch là bạn chỉ cách nhau một suy nghĩ, kết cục thì khác biệt một trời một vực.

Còn đám Lưu Quang Hưng cũng đầy cảm kích với Liễu Tuấn, đừng thấy bọn họ nghênh ngang ở cơ quan quốc gia, tựa hồ các vị quan lớn bốn phương đều phải tươi cười đón tiếp, thực ra do quyền ủy chức vụ cấp cho họ, chẳng ai bại não tới mức cho đó là năng lực và sức hút cua rmình.

Ai có thể đảm bảo mình cả đời ở vị trí quyền bính hiển hách đo, một khi rời khỏi khỏi vị trí đó, cảnh vạn người nịnh nọt sẽ thành mây khói trôi qua trước mắt.

Muốn trường thịnh mãi trong quan trường, muốn đứng ở thế bất bại, quan trọng nhất là phải lập nên mạng lưới quan hệ, và nhân mạch của mình.

Về điều này Liễu Tuấn chắc chắn có ưu thế nhất, y quan hệ rộng, thể diện lớn, chỉ cần y lên tiếng mời cán bộ cơ quan quóc gia đều phải nể mặt. Mà sau khi tới nơi mọi người đều có lợi, không chỉ một mình Liễu nha nội, thậm chí đôi khi Liễu nha nội chỉ là khách phụ, bọn họ mới là người hưởng lợi.

Liễu Tuấn dùng mối quan hệ của mình mở rộng vòng giao du cho bọn họ.

Trên quan trường đây mới là ân tình thật sự, nói không chừng tới lúc nào đó những người bạn này giúp anh được chuyện lớn. Còn về lợi dụng chức vụ thì phải dưới tền đề không đi ngược lại nguyên tắc, giúp người khác lập hạng mục, kiếm con dấu chỉ là chuyện vặt vãnh không đang nói, không thể hiện được tình bạn. Kết quả cuối cùng chỉ là người đi trà lạnh, không bao lâu sau chẳng ai còn nhớ anh đã từng giúp hắn ở hạng mục nào đó