Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1325: Muốn chết à?




- Nhiêu Nhiêu nó trốn đi mất rồi.

Trầm Nguyệt Sơn sau khi nghe vợ nói thế cuống hết cả lên, hai ngày qua ông ta xử lý một chuyện làm ăn gần thủ đô, hay tin vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, chỉ thấy căn phòng trống, Diệp Ninh đang như kiến bộ chào nóng.

- Bà làm ăn kiểu gì thế, không phải bảo bà trông coi nó rồi sao?

Trầm Nguyệt Sơn mồ hôi như tắm, vừa thấy vợ là quát ầm lên.

Diệp Ninh đang nóng ruột vô cùng, bị chồng mắng tức không để đâu cho hết, nổi giận nói:
- Ông trách tôi thì tôi trách ai? Đã bảo ông ở lại mấy ngày trông con, chuyện làm ăn bỏ đó thì chết à? Rốt cuộc kiếm tiền quan trọng hơn hay mạng con gái quan trọng hơn?

Trầm Nguyệt Sơn không phải là người sợ vợ, thường ngày hai vợ chồng hòa thuận, Diệp Ninh chưa bao giờ nói vậy với chồng, hôm nay vì nóng quá mới nói không lựa lời như thế.

Trầm Nguyệt Sơn sững ra một lúc mới hung dữ nói:
- Nhất định là thằng Liễu Tuấn kia xúi giục nó rồi.

Trầm Nguyệt Sơn gặp Liễu Tuấn ở bệnh viện, ấn tượng không tệ, thêm vào Liễu Tuấn cứu con gái ông ta, nên trong lòng có vài phần cảm kích.

Giống như Diệp Ninh, ông ta cũng hoài nghi việc Liễu Tuấn thường xuyên xuất hiện ở bệnh viện trò chuyện với Trầm Nhiêu, nam nhân chững chạc như Liễu Tuấn, lại cao lớn đẹp trai, chính là "khắc tinh" của các cô gái. Nếu y chưa kết hôn, Trầm Nguyệt Sơn không phản đối y và con gái qua lại, thậm chí còn ngầm ủng hộ, hiện giờ làm việc ở bộ ủy ban quốc gia là nghề nghiệp không tệ.

Nhưng Liễu Tuấn lần nào tới cũng quy củ, Trầm Nguyệt Sơn không tiện nói gì.

Với con mắt nhạy bén của người làm ăn, ông ta mơ hồ nhận ra Liễu Tuấn không đơn giản như y tự giới thiệu.

Hiện giờ thằng đó lại đẩy con gái bảo bối của mình vào lò lửa, thực sự không chấp nhận được. Trầm Nguyệt Sơn tức thì lửa giận ngút trời, thiện cảm với Liễu Tuấn không còn lại chút gì.

Diệp Ninh thở dài:
- Ài, cậu ta và Nhiêu Nhiêu vốn cùng là một loại người.

Trầm Nguyệt Sơn lại ngẩn ra lần nữa rồi chậm rãi gật đầu.

Trầm Nguyệt Sơn dám giang tay chặn xe, Liễu Tuấn dám cứu người dưới bánh xe, đúng là cùng một loại người, hai đứa đều mang chính nghĩa vô hạn tụ lại với nhau, không tới cục công an làm chứng mới là lạ.

- Nguyệt Sơn, hiện giờ cũng ra đồn làm chứng rồi, tức giận cũng không được việc gì, chúng ta nên nghĩ tiếp theo phải làm thế nào đi.

Diệp Ninh biết chuyện sớm hơn Trầm Nguyệt Sơn, qua lúc nóng ruột đã bình tĩnh trở lại, bà gọi chồng tới cũng là để nghĩa cách xử lý hậu quả.

- Còn có thể làm thế nào nữa? Không thể ở lại thủ đô nữa, đợi Nhiêu Nhiêu về rồi lập tức làm thủ tục xuất viện tới Đại Ninh chữa trị, thế lực xã hội đen nơi này có lớn tới đâu cũng không vươn tay tới Đại Ninh được.

Trầm Nguyệt Sơn lập tức ra quyết định.

- Hắc hắc, chưa chắc đâu.

Đột nhiên giọng nói quai quái vang lên ngoài phòng bệnh, hai vợ chồng giật mình dựa vào nhau, hoảng sợ nhìn ra phía cửa.

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, tên mắt tam giác cười lạnh lẽo bước vào, đằng sau còn có hai tên tay chân hung hãn, một tay cầm gậy sắt khẽ vỗ vỗ lên tay còn lại, chỉ cần mắt tam giác hạ lệnh một tiếng là sẽ xông lên.

Nhìn qua ô cửa kính còn có thể thấy bên ngoài cửa có hai tên đại hán áo đen đứng gác.

Hai vợ chồng tức thì mặt tái nhợt.

- Bà Diệp, bà không sáng suốt gì cả! Chẳng phải tôi đã bảo bà khuyên giải con gái cho tốt rồi sao? Thế nào vẫn hồ đồ như thế?

Mắt tam giác vừa đi vào liền ngồi đàng hoàng xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, liếc nhìn hai vợ chồng nói, vừa nói vừa lắc đầu làm ra vẻ thương hại.

Nhưng khuôn mặt đầy tà khí làm người ta nhìn mà run sợ.

Hơn nữa vừa mở miệng đã gọi ngay ra họ của Diệp Ninh, có thể thấy bọn chúng đã tìm hiểu về bọn họ, theo đó mà nói, cho dù nhà họ có trốn về Đại Ninh cũng không an toàn.

- Tôi, tôi đã khuyên bảo nó rồi.

- Ha ha, bà Diệp, nói thế là thiếu trách nhiệm, khuyên rồi sao kết quả vẫn như thế?

Trầm Nguyệt Sơn cố trấn tĩnh đi tới nói:
- Tiên sinh, chúng tôi cũng không muốn như thế.

- Ông Trầm hả? Nghe nói ông Trầm là người làm ăn, vậy thì phải hiểu quy củ chứ? Các vị đã nhận tiền phải làm theo quy củ, giờ nhận tiền rồi vẫn chạy tới cục công an nói bậy, chẳng phải khinh chúng tôi sao?
Mắt tam giác lạnh lùng nói.

- Tiền nào?

Trầm Nguyệt Sơn nhất thời không hiểu.

Diệp Ninh vội nói:
- Chúng tôi không cần tiền, trả lại cho các vị, đây là tài khoản ngân hàng, 50.000 đều trong đo, chúng tôi chưa động tới một xu, các vị nhận về đi.

Diệp Ninh nói rồi vội vàng móc ra từ trên người một quyền sổ tiết kiệm đặt trên bàn nhỏ trước mặt mắt tam giác, rồi lập tức lùi lại đứng cùng chồng.

- Ha ha ha, bà Trầm, bà đang đùa với tôi đấy à? Nhà họ Vệ chúng tôi cần gì chút tiền đó. Ông Trầm, nói thật lỗ tai vợ và con ông đều là để trang trí à? Cứ muốn đối đầu với Vệ nhị gia thì các người có lợi gì? Đừng nói là ở Đại Ninh dù các người có trốn đến Mỹ thì cũng vô ích, Vệ nhị gia vẫn tìm được các người thôi.

Trầm Nguyệt Sơn lấy dũng khí nói:
- Chuyện này chúng tôi đúng là không muốn như thế, các vị có điều kiện gì thì nói ra đi.

- Điều kiện? Điều kiện chỉ có con gái ông tới cục công an thừa nhận mình nói bậy.
Mắt tam giác lành lạnh nói.

- Được, được.

Nghe thấy đối phương đưa ra điều kiện dễ dãi, hai vợ chòng họ Trầm vui mừng rối rít đồng ý.

- Có điều để đảm bảo con gái ông làm theo lời chúng tôi, Vệ nhị gia muốn mời bà Diệp tới nhà làm khách, nếu ông Trầm cũng có đây rồi thì cùng tới chơi một chút. Chỉ cần cô Trầm tới cục công an rút lại lời đã nói, đảm bảo hai vị bình an vô sự. Đươn gnhiên phải nhanh, Vệ nhị gia không được kiên nhẫn lắm, đợi lâu nóng lên thì chuyện khó giải quyết. Nói không chừng làm việc gì thất lễ với hai vị cũng chưa biết chừng! Ha ha ha.

Mắt tam giác luôn nói chuyện rất khách khí, cứ như bản thân không phải là uy hiếp bắt cóc mà đang mời người ta đi dự tiệc vậy.

Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh cả kinh, bấc giác nắm tay đối phương lui lại phía sau hai bước, lưng dựa vào vách tường.

- Chuyện này, ha ha, tôi thấy không cần đâu, đợi con gái tôi về rồi, tối nhất định sẽ nói với nó, các vị cứ yên tâm.

Trầm Nguyên Sơn gượng cười ha hả nói.

- Hừ, ông Trầm, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, muốn chúng tôi ra tay thật à?

Mắt tam giác đột nhiên không thấy vẻ ưu nhã đâu nữa, vỗ bàn đứng dậy, rống lên.
Hai tên tay chân đằng sau hắn liên cầm gậy sắt đi tới, nhìn hai vợ chồng lộ vẻ hung dữ.

Đúng lúc này bên ngoài cửa có tiếng động, tựa hồ có hai tiếng hự lên theo đó có thứ gì đó ngã ra đất, đám người mắt tam giác quay đầu lại, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mấy người mặc đồng phục cảnh sát xông vào, nóng súng chĩa thẳng vào đầu ba tên.

- Bỏ vũ khí xuống.

Một tiếng quát như sấm nổ vang lên.

Hai tên tay chân run rẩy lập tức ném gậy sắt đi, giơ tay lên.

- Dựa vào tường, hai tay ôm đầu ngồi xuống.

Lại một tiếng quát nữa.

Hai tên tay chân lập tức chạy đến bên tường ôm đầu ngồi xuống, một tên trong đó động tác hơi lừng khừng một chút lập tức trúng một cú đã mạnh vào khuỷu chân, Á một tiếng ngã phịch xuông, đầu đập mạnh vào tường, trán xưng vù không dám xoa lấy một cái, sợ đám hung thần kia cho mình phát nữa.

Bọn chúng coi như kinh nghiệm trận mạc rồi, nhất là tiếp xúc nhiều với cảnh sát, nhìn một cái là biết ngay không phải cảnh sát bình thường.

- Hiểu lầm, hiểu lầm rồi.

Biến hóa đột ngột làm mắt tam giác cả kinh, vẫn cố gượng cười giơ hay tay lên run rẩy nói, vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ uy hiếp vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn chớp mắt một cái đã gặp họa.

- Hiểu nhầm thế nào?
Người cảnh sát đi đầu trên năm mươi tuổi, mang cảnh hàm thanh tra cấp một đi đầu cười hì hà nói với mắt tam giác.

- À, tôi họ Hạ, là luật sư, đang nói chuyện cùng ông bà Trầm, hoàn toàn là hiểu nhầm thôi.

Mắt tam giác nói rồi run run lấy từ trong túi ra một giấy chứng nhận luật sư đưa cho viên cảnh sát, trong lòng choáng váng, chuyện gì thế này ? Sao kinh động tới cả cảnh sát cao cấp rồi? Cả cục công an thành phố chỉ có hai viên thanh tra cấp một bao gồm cả cục trưởng, hai vị đó mắt tam giác gặp cả rồi khẳng định không phải vị này.

Chẳng lẽ là người của bộ.

Vừa nghĩ tới đây mắt tam giác không khỏi run lên, hắn biết rất rõ mình đã làm những chuyện gì, một khi kinh động tới bộ công an, hậu quả không dám tượng tượng, thậm chí trong lần hành động thực tế mà do thanh tra cảnh sát cấp một dẫn đội có thể thấy sự việc nghiêm trọng tới mức độ nào.

- Không cần xem giấy chứng nhận nữa, tao biết mày là ai, luật sư riêng của Vệ nhị gia phải không? Ha ha *** một thằng chó lưu manh ngoài đường mà làm ra vẻ đại gia, còn dùng luật sư riêng, mẹ Vệ Côn Lôn nó tưởng mình to lắm à? Còn về phần Hạ luật sư, phải nói thế nào mới được đây, làm người tử tế sao không làm, mà lại đi làm chó vậy hả?

Thanh tra cấp một mà miệng đầy lời thô tục, làm mọi người há hốc mồm.

Hạ luật sư tươi cười, đang muốn mở miệng nói thì rầm một cái, nửa bên mặt đau rát như lửa đốt, đầu óc lùng bùng, người lảo đảo ngã xuống đất.

- Mẹ mày chứ, ai cũng dám chọc vào, muốn chết hả?

Viên cảnh sát chửi lớn, tựa hồ còn chưa đã muốn xông tới đạp cho vài cái nữa, cuối cùng nhịn được