Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1310: Oan gia hẹp lộ




Nhắc tới buổi nói chuyện này, Liễu Tuấn vỗ đầu tự trách, mấy hôm nay chỉ lo bầu bạn với Tiểu Thanh quên mất, mặc dù chẳng phải là chuyện gì lớn, nhưng với Liễu bí thư đó là chuyện chưa từng có.

Thấy ái lang có động tác "ngây thơ" như vậy, Tiểu Thanh cảm thấy rất hứng thú hỏi:
- Chuyện gì thế?

- À chiều nay anh có một buổi nói chuyện, đã nói sẽ tham dự mà thiếu chút nữa quên mất.

Tiểu Thanh hé miệng cười, ái lang vì bầu bạn với cô mà quên cả công việc làm Tiểu Thanh rất kiêu ngạo.

- Nói chuyện gì thế? Có còn kịp không?

- Michel nói chuyện về kinh tế học, liên quan tới kinh tế vĩ mô.

- Michel? Nhà kinh tế học nổi tiếng ở phố Wall, ông ấy tới nước ta à?

Liễu Thanh hơi ngạc nhiên.

- Đúng là ông ấy đấy.

Liễu Tuấn gật đầu.

Tiểu Thanh thấy hơi khó hiểu, hỏi:
- Tw đoàn cũng quản tới chuyện kinh tế rồi sao?

Liễu Tuấn nếu chấp chính địa phương đi nghe Michel nói chuyện là hết sức bình thường, còn hiện giờ hình như không liên quan gì.

Liễu Tuấn cười:
- Đó là thông lệ quan trường trong nước ấy mà, không phải đang thịnh hành làm kinh tế sao, bí thư thường vụ TW đoàn Tằng Hiểu Tùng là tiến sĩ kinh tế học, hơn nữa đề tài kinh tế vĩ mô, anh đi nghe cũng tốt.

Vì hiện giờ đang thịnh hành làm kinh tế, cho nên các địa phương mời các nhà kinh tế học tới nói chuyện với quan viên chính phủ và nhà doanh nghiệp, đương nhiên cấp bậc chuyên gia khác biệt rất lớn, địa phương chỉ mời được học giả hạng hai, còn nhà kinh tế học nổi tiếng như Michel không phải ai cũng mời được.

Lân này mời Michel tới trong nước giảng về kinh tế, giao lưu học thuật nghe nói là một giáo sư nổi tiếng trong nước, nghe nói còn có bối cảnh quan trường rất đậm.

Tiêu Thanh hứng thú dâng cao, không muốn chia tách Liễu Tuấn lúc này, mỉm cười nói:
- Vậy em đi nghe cùng anh nhé.

- Hay, chủ tịch Liễu đại gia quang lâm, Michel và đơn vị tổ chức lời lớn rồi.

Tiểu Thanh cười không nói.

Liễu Tuấn không phải nói thế để lấy lòng Tiểu Thanh, cô sống rất ít đáo, ít khi lộ diện ở chốn công chúng. Những cuộc tụ hội kinh tế hoặc doanh nhân đỉnh cấp đều lấy việc mời được chủ tịch Liễu làm vinh dự. Tiểu Thanh thi thoảng cũng tham gia một số cuộc hội nghị, còn đa số là Hoàng Diệu Kỳ đại diện cô tham gia.

Michel gặp được chủ tịch Liễu một lần là vô cùng may mắn rồi.

Đoán chùng ông ta nằm mơ cũng không ngờ chủ tịch Liễu lại hứng thú đi nghe ông ta nói chuyện.

Liễu bí thư và chủ tịch Liễu liền cười đùa lên chiếc xe Trường Phong tới thẳng khách sạn Thiên Sơn, nơi Michel tổ chức nói chuyện.

Trong bãi đỗ xe của khách sạn Thiên Sơn, từng hàng xe đặt tiền đen bóng, đột nhiên xuất hiện một chiếc Trường Phong màu trắng rất là bắt mắt, nhất là sau khi xuống xe đi vào phòng hội nghị thấy khách ai nấy đều mặc đồ tây nghiêm chỉnh.

Tiểu Thanh không khỏi bật cười:
- Tiểu Tuấn, chúng ta có phải ăn mặc quá xuồng xã một chút không?

Liễu Tuấn cười:
- Tới tầng cấp chủ tịch Liễu mặc gì hay không mặc gì không quan trọng nữa, em mặc bất kỳ thứ gì ở nơi công chúng, nói không chừng đều thành một trào lưu.

Tiểu Thanh nhoẻn miệng cười, nguýt y một cái:
- Anh càng ngày càng dẻo miệng.

Tới cửa phòng hội nghị, thấy khách đưa giấy mời cho nhân viên, Liễu bí thư đột nhiên nhớ ra:
- Hỏng, anh quên mất giấy mời ở nhà rồi.

Giấy mời Liễu Tuấn vốn mang trên người, nhưng vi hai ngày qua cùng Tiểu Thanh "thường phục" vi hành, ăn mặc quá trẻ trung, nên bỏ giấy mời trong áo véc.

Liễu bí thư đi tới cổng mới nhớ ra.

Tiểu Thanh trêu:
- Liễu bí thư hôm nay làm sao thể nhỉ, quên trước quên sau, nếu truyền ra thanh danh không tốt đâu.

- Không phải vì có mỹ nhân làm bạn anh vui quên cả trời đất sao?

- Lại dẻo mồm.
Tiểu Thanh cười:
- Không có giấy mời không vào được rồi, hiện giờ anh có hai lựa chọn, về phủ không tham gia buổi nói chuyện nữa, hai nói rõ thân phận xông vào.

- Nói rõ thân phận thì phiền rồi, buổi nói chuyện này hỏng luôn, em không thử nghĩ xem ông Michel mà biết em ngồi phía dưới thì còn dám mở miệng ra nói gì về kinh tế nữa.

Liễu Tuấn nói có chút thổi phồng, nhưng cũng không phải thái quá, bất kể là hình thức nói chuyện kinh tế gì, có người giàu nhất thế giới ngồi nghe, người diễn thuyết không căng thẳng mới là lạ.

- Vậy quay về đi.

Tiểu thanh thật sự không hứng thú lắm với buổi nói chuyện này, mỗi lần cô xum họp với Liễu Tuấn luốn thấy thời gian quá ít, lãng phí ở đây thì thật lỗ vốn.

Liễu Tuấn nghĩ một chút nói:
- Tới đây rồi thì thử hỏi xem, nói không chừng có thể được thông cảm.

Tiểu Thanh cũng không phản đối, đi cùng y.

- Đồng chí, tôi quên mất giấy mời, đồng chí có thể giúp tra tên hộ được không? Tôi họ Liễu, công tác ở TW đoàn.

Liễu Tuấn khách khí nói với nhân viên canh cửa.

Nhân viên canh cửa trước tiên liếc qua trang phục hai người, mắt lộ vẻ không tin, những buổi nói chuyện gọi là giao lưu học thuật này thực ra mang tính chất kiếm tiền rõ ràng, giấy mời gửi đi toàn là cho đơn vị liên quan, loại "giấy mời quan hệ" thế này không nhiều, hai vị này ăn mặc "trẻ trung" như thế hình như không giống nhân vật lớn, chắc kiếm cớ để lẩn vào thôi.

- Xin lỗi tiên sinh, lần này chúng tôi gửi giấy mời không ghi danh, chúng tôi không thể thỏa mãn yêu cầu của tiên sinh. Có điều tiên sinh quên giấy mời thì có thể mua vé vào cửa, buổi nói chuyện này mở cửa với bên ngoài, hiện giờ còn lại mấy vé ngồi phía sau, mỗi vé hai trăm đồng.

Liễu Tuấn bật cười, anh chàng nhân viên trẻ này đúng là người tiếp thị không tệ.

- Vào nghe thử đi, nếu không hay chúng ta đi.

Liễu Tuấn nói với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh gật đầu với vẻ miễn cưỡng.

Nhân viên kia hoài nghi nhìn bọn họ, hai người này tuổi không lớn nhưng khẩu khí lại quá lớn.

- Tiên sinh, ngài Michel là nhà kinh tế học nổi tiếng của Mỹ, có thể nghe ông ấy nói chuyện, là vô cùng vinh hạnh.

Nhân viên đó nhắc một câu.

Người trẻ tuổi đừng có không hiểu trời cao đất dày.

Liễu Tuấn chỉ cười, không muốn tranh luận với hắn, lấy ra bốn tờ 100 đồng mua hai vé thong thả đi vào hội nghị, tìm ghế phía dưới ngồi.

- A, là hai người.

Vừa mới ngồi xuống bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu ngạc nhiên.

Liễu Tuấn quay sang không khỏi bật cười, thế giới đúng là tròn, không ngờ là tên thô bỉ và chủ hắn ngài Park.

Kim bí thư vừa thấy hai người Liễu Tuấn lập tức nhìn ngó xung quanh, xác định đám hung thần ngày hôm qua có mặt hay không. Nhìn một hồi liền thở phào, con mắt đảo loạn lên.

Phản ứng đầu tiên trong tiềm thức của hắn là gọi bảo vệ "ân cần hỏi thăm" hai người, có điều nhớ tới lời nói lạnh lùng của Trần đội trưởng hôm qua ý thức hai người này không dễ chơi, nói không chừng là nha nội có lai lịch lớn.

Tên Park thì không cố kỵ mấy, Trần đội trưởng hôm qua không cảnh cáo hắn, đương nhiên thấy kẻ thù mắt tóe lửa, hừ mạnh một tiếng, không nói một lời quay đầu ra khỏi cửa, Kim thư ký lật đật theo sau, còn không quên ném lại cho hai người nụ cười với vẻ vui mừng trên tai họa của người khác.

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh cau mày.

Bọn họ không muốn nảy sinh tranh chấp gì với người ta ở nơi này.

- Thôi, về đi.

Liễu Tuấn ra quyết định ngay lập tức, Tiểu Thanh gật đầu.

Ai ngờ bọn họ vừa mới đứng dậy, tên Park đã dẫn một đám nhân viên bảo vệ vào chỉ hai người nói:
- Chính là bọn chúng.

Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu.

Lúc này một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, rẽ đám người ra tới trước mặt Liễu Tuấn nói:
- Tiên sinh, mời hai vị đưa giấy chứng minh ra.

Liễu Tuấn cau mày nói:
- Anh là ai? Vì sao muốn xem giấy chứng minh của chúng tôi.

- Tôi là Kim Chính Cường, giám đốc hành chính khách sạn Thiên Sơn, ngài Park tố cáo hai vị là người không đàng hoàng ngoài xã hội trà tộn vào hội trường này với hiềm nghi phá rối, chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình.

Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày hơn, không vui nói:
- Kim tiên sinh, ông không có một bằng chứng nào, chỉ dựa vào lời nói một phía có hành động vô lễ này không phải quá lỗ mãng sao? Chủ của quý công ty sợ rằng không ủng hộ hành động này đâu.

- Ha ha, chú mày vui tính thật đấy! Có biết ông chủ khách sạn này là ai không? Chính là người đứng trước mặt hai người, ngài Park.

Tên thô bỉ cuổi cùng có cơ hội vênh váo, không nhìn được nhảy ra diễu võ giương oai