Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1280: Cha nuôi buồn bực




- Tiểu Tuấn, Tiểu Tiểu đâu?

Bên ngoài một căn nhà từ thiện, Bạch Dương trang phục đơn giản, đứng ở tường bao nhìn vào bên trong, vẻ mặt hết sức lo lắng.

Trong sân có hai ba chục đứa bé được các cô giáo dẫn đầu, chơi đủ mọi trò chơi, đám trẻ con đều cười hết sức vui vẻ.

Nhìn từ bên ngoài đó là khu nhà quy mô không lớn, nhưng trang thiết bị vô cùng đầy đủ, bốn xung quanh cảnh sắc rất đẹp, đám trẻ con ăn mặc rất đẹp, nhìn qua giống như một trường mẫu giáo cấp cao.

Liễu Tuấn cười :
- Đừng lo, Tiểu Tiểu có người chăm sóc riêng, hơn nữa con còn nhỏ mà, ra ngoài hoạt động tập thể chưa thích hợp.

- Vậy chúng ta vào mau đi, chị không chờ được nữa.

Bạch Dương sốt ruột nói.

- Được, có điều phải chú ý nhé, đừng để trên đường bị Tiểu Tiểu nhìn thấy thì phiền toái đó.

Liễu Tuấn nói rồi sải bước đi vào cửa nhỏ ở ở bên cạnh, mà không đi cửa chính.

- Vì sao? Có gì mà phiền toái?

Bạch Dương hỏi ngay, lúc này trí tuệ chị Bạch Dương giảm mạnh, cứ như đứa bé chưa hiểu chuyện, luôn mồm hỏi Liễu Tuấn.

- Chị chưa chia tay con bao lâu phải không? Tiểu Tiểu nhìn thấy gọi một tiếng mẹ chẳng phải lộ sao?

- Lộ cái gì mà lộ? Chị vốn là mẹ nó mà.
Bạch Dương hết sức bất mãn lầm bầm.

Liễu Tuấn cười không nói nữa, vì sao gặp phải chuyện con cái, đầu óc phụ nữ luôn tụt dốc không phanh? Ngay cả chị Bạch Dương từng trải sóng gió cũng không phải là ngoại lệ?

Hai người từ cửa bên lặng lẽ đi vào, một cô gái trên ba mươi tuổi đi tới đón, nhỏ giọng nói:
- Chào Liễu tiên sinh, Bạch tiểu thư .

- Cô Hứa!
Bạch Dương ngạc nhiên lắm.

Cô Hứa là một trong hai bảo mẫu mà Hắc Tử mời, sau khi Bạch Dương sinh Tiểu Tiểu, cô Hứa và cô Thái luôn ở Chicago giúp đỡ chăm sóc Tiểu Tiểu, vết mổ hồi phục, Bạch Dương tới trường tiếp tục học tập, Tiểu Tiểu chủ yếu dựa vào hai bảo mẫu này chăm sóc.

- Mời hai vị đi theo tôi.

Cô Hữa bắt tay Liễu Tuấn và Bạch Dương, dẫn hai người tới văn phòng nhà từ thiện.

Vừa vào cửa, Bạch Dương nóng lòng hỏi:
- Cô Hứa, Tiểu Tiểu đâu?

Cô Hứa vừa rót nước cho hai người vừa đáp:
- Vốn đang chơi ở đây, vừa rồi Tiểu Tiểu kêu ầm lên muốn ra ngoài xem, nên Tiểu Thái đưa cô bé ra ngoài rồi. Bạch tiểu thư đừng sốt ruột, về ngay thôi mà.

Cô Thái ít tuổi hơn cô Hứa cho nên cô Hứa gọi là Tiểu Thái.

Bạch Dương đứng ngồi không yên, thi thoảng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Liễu Tuấn hỏi:
- Cô Hứa, Tiểu Tiểu có cao lên không?

Cô Hứa cười:
- Liễu tiên sinh ba ngày trước mới đến thăm mà, tuy nói trẻ nhỏ lớn nhanh, nhưng cũng không nhanh thế chứ?

Liễu Tuấn không khỏi bật cười, vừa rồi còn chê Bạch Dương "mất khôn", giờ y cũng chẳng khá hơn là bao.

Tâm tình của người làm cha mẹ ước chừng đều là thế.

- Tiểu Tiểu không có bệnh gì chứ? Đêm ngủ có đá chăn ra không?

Liễu Tuấn đang "xấu hổ", Bạch Dương lại lên tiếng hỏi.

Cô Hữa vội nói:
- Không đâu, Tiểu Tiểu khỏe mạnh lắm, sao có bệnh được? Cách đâykhông xa là bệnh viện nhi đồng, nếu thực sự có bệnh gì, đi mười phút là tới rồi. Cô yên tâm đi, buối tối Tiểu Thái ngủ cùng cô bé, không có vấn đề gì đâu.

Bạch Dương liền yên tâm.

Cô vốn cũng biết Liễu Tuấn sẽ an bài việc này hết sức thỏa đáng, nhưng quan tâm ắt sẽ loạn, một thời gian không thấy con gái, Bạnh Dương hận không thể biết tất tần tật mọi thứ về con.

Lại nói chuyện mấy câu nữa, vấn không thấy con gái đâu, Bạch Dương lại trở nên lo lắng:
- Cô Hứa, làm phiền cô ra ngoài tìm được không?

Cô Hừa cười đồng ý, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Liễu Tuấn và Bạch Dương.

- Tiểu Tuấn, chị sợ lắm.

Bạch Dương bông nhiên khẩn trương vô cớ, khuôn mặt tuyệt trần trở nên nhợt nhạt.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Chị sợ cái gì?

- Chị không biết, chỉ thấy sợ thôi.

Liễu Tuấn đưa tay ra ôm Bạch Dương vào lòng, tay kia vổ nhẹ lên tay Bạch Dương an ủi, nằm trong lồng ngực rắn chắc của y, tâm tình lo âu của Bạch Dương dịu dần.

- Tiểu Tiểu.
Đột nhiên Bạch Dương cứ như gắn lò xo, từ trong lòng Liễu Tuấn nhảy dựng lên, nhào về phía cửa.

Cô Thái đang dẫn Tiểu Tiểu hơn một tuổi đi vào, Tiểu Tiểu mặc váy hồng, đi giày hồng, thắt hai bím tóc, trên trán chấm một chấm độ, mới đang học đi chỉ chập chững bước từng bước, thực sự đáng yêu hơn tất cả thiên sư gộp lại.

Bạch Dương như một cơn gió ập tới, mặc kệ ba bảy hai mốt ôm con gái vào lòng.

Tiểu Tiểu hiển nhiên bị "tập kích bất ngờ" sợ hãi cái môi nhỏ như sắp muốn khóc toáng lên.

Cô Thái thấy tình thế bất ổn, vội an ùi:
- Tiểu Tiểu đừng khóc, là mẹ cháu tới.

Nhưng cô Thái vẫn chậm một chút, Tiểu Tiểu đã khóc rồi, có điều cũng chỉ khóc hai tiếng là ngừng lại, hiển nhiên đã nghe thấy cô Thái nói, hơn nữa cô bé cũng hết sức quen thuộc mùi vị trên người mẹ.

- Tiểu Tiểu, con ngoan đừng khóc, mẹ đây mà.

Bạch Dương cũng rối rít nói, ôm lấy con gái thơm liền mấy cái.

- Mẹ.

Tiểu Tiểu cũng mau chóng nhận ra, người "điên" này là mẹ, không khỏi mừng khôn xiết, vươn hai cánh tay nhỏ ra, ôm lấy đầu Bạch Dương, thơm lên má mẹ.

Bạch Dương nước mắt trào ra như đê vỡ, nhưng miệng lại nở nụ cười.

Nhìn thấy cảnh này Liễu bí thư cũng rất kích động, tới gần muốn thừa cơ chia sẻ chút hạnh phúc gia đinh, không ngờ y vừa mới đi tới gần Tiểu Tiểu "cảnh giác" nhìn y, trên khuôn mặt hồng hào đầy vẻ "đề phòng", chỉ ôm chặt lấy cổ mẹ, không hiểu người "lòng dạ khó lường" này là ai.

- Tiểu Tiểu không nhận ra cha nuôi à? Cha nuôi mấy hôm trước tới thăm con còn mang rất nhiều món ăn ngon, con quên rồi à?

Liễu bí thư bất mãn lắm, tức tối nói, hơn nữa rõ ràng là con gái của mình lại tự xưng là cha nuôi, làm Liễu bí thư càng thêm buồn bực.

Cô Hứa và cô Thái mím môi cười.

Bọn họ không biết thân phận của Liễu tiên sinh và Bạch tiểu thư, cũng chưa bao giờ nghe ngóng quan hệ của hai người, nhưng bằng quan sát khẳng định hai người này không phải vợ chồng, nếu không cần gì phải phí công như vậy? Phân tích theo lẽ thường thì hẳn hai người là quan hệ nhân tình, cho nên Liễu tiên sinh không dám xưng "ba", chỉ đành chịu oan ức xưng "cha nuôi"

Bạch tiểu thư khí độ ung dung, nhìn cái là biết ngay đại gia khuê tú, có thân phận địa vị lớn, nhưng cam tâm làm tình nhân cho Liễu tiên sinh thật khó hiểu.

Vị Liễu tiên sinh này trừ cao lớn đẹp trai ra tựa hồ chẳng có gì hơn người.

Có điều bọn họ đều được nhận nghiêm lệnh từ Hắc Tử không hỏi tới vấn đề này, dựa theo căn dặn làm việc sẽ có thù lao hậu hĩnh. Khoản thù lao trả trước của Hắc Tử đã vượt quá kỳ vọng bọn họ quá nhiều rồi, vì thế bọn họ không dám có bất kỳ chút sơ xuất nào trong chuyện này.

Về lý luận, người có thể bỏ chừng đó tiền là đại nhân vật họ không chọc vào được.

- Liễu tiên sinh, Bạch tiểu thư, hai vị ở đây nghỉ ngơi một chút.

Cô Hứa là nhân vật khôn kháo, mỉm cười kéo cô Thái ra ngoài.

- Cô cô...

Tiểu Tiểu lên tiếng gọi lại, từ sau khi sinh ra Tiểu Tiểu và cô Thái cô Hứa như hình với bóng, nên cực kỳ quyến luyến hai người, thấy họ muốn đi, cô bé con cuống lên.

Cô Thái đi tới, xoa gò má hồng hào của Tiểu Tiểu dịu dàng nói:
- Tiểu Tiểu ngoan, chơi với mẹ đi, một lát nữa cô quay lại.

Cũng may Tiểu Tiểu và mẹ chia cách chưa lâu nên cũng chấp nhận, gật đầu.

- Mẹ.

Tiểu Tiểu rúc vào lòng Bạch Dương, cô bé rất thích như vậy.

Bạch Dương liền lấy ra một món đồ chơi nho nhỏ đưa cho con gái, cô bé cầm lấy chơi đùa rất vui vẻ, thi thoảng đưa mắt nhìn Liễu Tuấn, hình như người này có hơi quen quen.

Thấy ánh mắt xa lại của con gái, Liễu bí thư gãi đầu bất lực.

- Tiểu Tuấn, mau làm thủ tục nhận nuôi đi, chị đợi không nổi nữa, mẹ chị cũng rất mong đưa Tiểu Tiểu về nhà rồi.

Bạch Dương thấy con gái đáng yêu như thế, nào nỡ xa rời, liền thương lượng với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Hiện giờ còn hơi sớm, thế nào cũng phải đợi công tác mới của chị được an bài rồi mới tiện làm thủ tục, đợi một chút đi. Chị không cần lo, cái nhà từ thiện này là do bạn em mở, tất cả đều trong tầm kiểm soát. Chị thường tới đây thăm bọn nhỏ cũng sẽ không có ai hoài nghi đâu.

Thực ra cái nhà từ thiện này được mở từ khi Bạch Dương tới Chicago, tất cả là để đảm bảo cho ngày hôm nay, đều do Hắc Tử đích thân làm, Liễu Tuấn không hoài nghi gì năng lực của Hắc Tử. Đưa Tiểu Tiểu từ nước Mỹ về nước xuất hiện trong nhà từ thiện này là chuyện rất khó, nhưng Hắc Tử làm dễ như trở bàn tay.

Bạch Dương biết Liễu Tuấn nói có lý, chỉ đành kìm nước mắt, ôm lấy con gái.