Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1270: Ổn định vĩ mô đã được xác định




Ước chừng 9 giờ, Liễu Tuấn một mình đi vào thư phòng của cha, thấy con trai đi vào, Liễu Tấn Tài mỉm cười đặt văn kiện trong tay xuống.

Liễu Tuấn nhìn đủ thứ văn bản giấy tờ chất đống như núi ở trên bản, không khỏi thở dài:
- Ba nên nên hoạt động một chút.

- Ừ.

Liễu Tấn Tài đứng dậy, chắp tay sau lưng đi thong thả trong phòng, Liễu Tuấn không đi cùng cha, đương nhiên cũng không ngồi xuống, chỉ dùng ánh mắt di chuyển theo bước chân của ông.

- Ba, việc ổn định vĩ mô nhắm vào ngành nghề sắt thép khi nào sẽ bắt đầu?
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.

Liễu Tấn Tài dừng bước, ngạc nhiên nhỉn y hỏi:
- Con nghe ai nói vậy?

Liễu Tấn Tài chỉ ngạc nhiên con trai tin tức nhanh nhạy mà không phủ định lời nói của y, vấn đề này chỉ mới thảo luận trong phạm vi nhỏ chưa hình thành quyết định.

Liễu Tuấn cười:
- Thế nào con chả có cách, ba cũng biết con trai ba giờ nhiều quan hệ lắm.

Liễu Tấn Tài bật cười:
- Câu này còn khiêm tốn đấy, quan hệ của con đã thiếu bao giờ đâu? Hình như còn nhiều hơn ba thì phải?

Liễu Tuấn cười, cha y nói thật, khi y mới 9 tuổi đã lập tiểu nội các ở huyện Hướng Dương, còn nhớ khi ấy làm đồng chí Liễu Tấn Tài chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện Hương Dương còn hết sức kinh hãi.

Liễu Tấn Tài cười một lúc rồi cau mày nói:
- Chuyện này không đơn giản, ngành nghề sắt thép đầu tư lớn, động chút là liên quan tới cả chục tỷ, các phương diện liên quan quá nhiều, khó hạ quyết tâm được.

Điều này Liễu Tuấn hoàn toàn có thể hiểu được, chính vì ngành nghiệp sắt thép liên quan tới tập đoàn lợi ích cực lớn, mạng lưới quan hệ phức tạp cho nên một khi thực hiện ổn định vĩ mô sẽ bị phản kháng kịch liệt, ngoài ra chuyện này còn liên quan cuộc sống tới rất nhiều người dân, cho dù mạnh mẽ như Hồng thủ tướng cũng khó mà hạ quyết tâm được.

- Ba, nền kinh tế thị trường hiện nay còn chưa hoàn thiện lắm, muốn giữ cho quốc gia phát triển ổn định, thì một số nỗi đau sẽ phải chịu.

- Đúng thế, thị trường sắt thép ngày càng hỗn loạn, các nơi trong cả nước đổ xô nhau đi luyện thép, hiện tượng đầu tư trùng lặp tạo thành lãng phí lớn. Các tập đoàn quặng mỏ quốc tế thừa cơ bắt chẹt mạnh.

Liễu Tấn Tài mày càng nhíu chặt hơn.

- Nếu như thế thì chuyện này ắt phải làm rồi? Chỉ còn là vấn đề thời gian thôi?

Liễu Tấn Tài liếc con trai một cái, không giấu gì:
- Phải làm! Hơn nữa cũng không kéo dài bao lâu nữa, trước kia con từ chối hạng mục sắt thép kia vào Tiềm Châu là đúng.

Liễu Tấn Tài nói rồi trong lòng nổi lên cảm giác kỳ lạ, đứa con này như luôn dự liệu trước tiên cơ, hơi giống với yêu quái rồi.

Liễu Tuấn cười khổ:
- Tiềm Châu tránh được nhưng Ngọc Lan gặp khó rồi, trước kia đáng lẽ ra phải ra sức ngăn cản bọn họ.

Hiện giờ Lạc Vĩ Phong đã đầu tư lớn như vậy, thêm vào tài chính của dân gian và công ty kiến thiết, nếu lúc này bảo dừng thì tuyệt đối là một tai họa. Cty Vĩ Phong sụp đổ là chắc chắn, điều này Liễu Tuấn chặng bận tâm, nhưng không thể để cho cả Ngọc Lan chết chùm được. Nhưng cho dù trước kia y có dốc sức ra ngăn cản không không thể thành công được, Uông Quốc Chiêu và Lạc Vĩ Phong sẽ không tin y xuất phát từ thiện ý.

Thấy Liễu Tuấn tự trách mình, Liễu Tấn Tài nói:
- Thật ra con cũng đã ngăn cản rồi mà, đám Lưu Quang Hưng chẳng phải không phê duyệt hạng mục của Lạc Vĩ Phong hay sao? Ý con để bọn họ biết khó mà lui phải không?

Điều này cũng chẳng có gì là lạ, Liễu Tấn Tài điều hành ủy ban phát triển quốc gia, hành động rõ ràng trong ủy ban như thế sao ông không biết cho được?

- Khi đó bọn họ đã lên ngựa rồi, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Liễu Tuấn lắc đầu.

Liễu Tấn Tài hừ một tiếng, địa phương có rất nhiều cán bộ mang suy nghĩ này, cho rằng sinh con ra rồi thì không ai làm gì được nữa, suy nghĩ này đôi khi đúng là hại chết con người ta.

Liễu Tuấn gật đầu hết sức tán đồng.

Các nơi trong cả nước hạng mục sắt thép quy mô lớn hơn của Cty Vĩ Phong đang được xây dựng không phải là ít, theo liễu tuấn biết ít nhất có 5,6 cái, đều là xí nghiệp không được cấp phép. Còn quy mô nhỏ thì càng nhiều hơn nữa.

Tw đã yêu cầu rõ ràng địa phương không được tùy tiện lập hạng mục sắt thép, phải phục tùng sự chỉ huy thống nhất, nhưng địa phương như cố tình chơi trò trốn tìm với TW, điều này là nguyên nhân quan trọng nhất khiến TW hạ quyết tâm ổn định vĩ mô.

Trong phòng xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi, Liễu Tấn Tài ngồi xuống ghế sô pha, Liễu Tuấn đưa cho cha một cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh.

Liễu Tấn Tài uống một ngụm nước, với tay về phía bàn, tựa hồ muốn lấy thuốc lá, nhưng giữa chừng rụt tay lại, lắc đầu.

Liễu Tuấn cười thầm.

Cha y tuổi cao rồi, sức khỏe không còn được như năm xưa nữa, phải hạn chế hút thuốc, không phải Nguyễn Bích Tú hạn chế, mà là ông tự khống chế. Việc này cần nghị lực rất lớn, Liễu Tuấn tự hỏi bản thân khó có thể làm được.

Có điều y không đi phá hỏng phòng tuyến của cha.

- Ừm không ổn định không được.
Trầm tư một lúc Liễu Tấn Tài mới nói, tựa như nói với con trai lại tựa như tự lẩm bẩm.

Liễu Tuấn gật đầu, tâm tình cũng trở nên nặng nề.

Liễu Tấn Tài thay đổi chủ đề, hỏi:
- Vì sao lại chọn Lý Huệ?

Câu này cũng có rất nhiều người muốn hỏi, mấy năm qua Liễu Tấn Tài tựa hồ ngày càng yên tâm về con trai, hai cha con không giao lưu nhiều, nhưng đấu tranh toàn diện với Hàn Húc rồi trực tiếp ngả bài với Cù Hạo Cẩm, Liễu Tuấn không thể tự ý quyết định, không phải y không tự tin vào bản thân mà phải thận trọng. Chính trị không phải là trò chơi cá nhân, vì thế cả quá trình Nghiêm Liễu đều theo dõi sát sao.

Chuyện kết thúc rồi, Liễu Tuấn xử lý về sau ra sao họ không để ý lắm nữa.

Cho tới giờ Liễu phó thủ tướng mới hỏi một câu rất nhiều người muốn hỏi, nhìn bề ngoài thì có vẻ như Lý Huệ làm thị trưởng đễ được Cù Hạo Cẩm chấp nhận hơn, nhưng Liễu Tấn Tài không nghĩ chuyện đơn giản như thế, trong chuyện này quan trọng nhất là ở thái độ của Liễu Tuấn.

Đây cũng phân tích từ tính cách của Cù Hạo Cẩm.

Cù Hạo Cẩm làm việc gọn gàng dứt khoát, nếu đã chấp nhận đàm phán với Liễu Tuấn, thì sẽ cho một kết quả khiến người ta hài lòng, nhưng Liễu Tuấn chọn Lý Huệ làm ông ta hài lòng hơn mà thôi, nếu Liễu Tuấn chọn Triệu Sư Phạm, Cù Hạo Cẩm cũng không từ chối.

- Triệu Sư Phạm là cán bộ tốt, làm việc cần mẫn tỉ mỉ, là trợ thủ tốt, nhưng con cứ thấy hắn thiếu thiếu gì đó, như năng lực khống chế toàn cục chẳng hạn, đó là năng lực không thể thiếu với người đứng đầu. Tiềm Châu đã lập được nên rất nhiều cơ sở và quy tắc, có điều hiện giờ còn chưa được chắc chắn, cần phải có thời gian để củng cố, cuối cùng mới đi vào vận hành tốt đẹp theo quán tính được. Triệu Sư Phạm thiếu mất cái năng lực kiểm soát này.

Liễu Tuấn nói rồi tự nhiên lấy thuốc lá chuẩn bị châm cho cha, đột nhiên nhớ ra nhìn cha một cái, cười xấu hổ thu thuốc lá về.

Liễu Tấn Tài khẽ mỉm cười:
- Vậy thì Lý Huệ có năng lực kia sao?

Liễu Tuấn gật đầu đáp:
- Vâng, Lý Huệ từng làm thư ký cho Cận bí thư một thời gian dài, ở phương diện kiểm soát hơn hẳng Triệu Sư Phạm, đương nhiên kinh nghiệm chấp chính không bằng Triệu Sư Phạm, có điều rèn luyện ở Ngọc Lan vài năm cũng khá ổn rồi. Tổng hợp mà nói, năng lực của Lý Huệ toàn diện hơn của Triệu Sư Phạm, trước tiên an bài làm thị trưởng trước, một khi con rời khỏi Tiềm Châu nhiều quy tắc đã được định vẫn có thể được vận hành tốt. Hơn nữa Lý Huệ trẻ hơn Triệu Sư Phạm, sự phát triển về sau có lẽ hơn Triệu Sư Phạm.

- Ừ, con suy nghĩ như thế là có lý đấy.

Liễu Tấn Tài gật đầu, chuyện này đương nhiên cũng có nhân tố ảnh hưởng của Cận Tú Thật, dù sao Lý Huệ là người nói nghiệp chính trị của Cận Tú Thật, là một sự báo đáp của Liễu Tuấn.

Chính trị vốn là một loại nghệ thuật cân bằng mà.

- Mấy ngày này con định đi bái phỏng những ai?
Liễu Tấn Tài đột nhiên lại thay đổi chủ đề.

Liễu Tuấn bật cười:
- Người phải đi bái phỏng đúng là không ít.

- Phía đồng chí Hà Duyên An hẳn là có tới chứ?

- Đương nhiên ạ.

Liễu Tuấn thầm giật mình, trưởng bối của y ở thủ đô không ít, Hà Duyên An không thể tính là người thân thiết nhất, vậy mà lúc này Liễu Tấn Tài đặc biệt nhắc tới Hà Duyên An ắt phải có thâm ý. Nghĩ tới lời Giang Hữu Tín nói khi nãy, Liễu Tuấn tựa hồ ý thức được điều gì đó, nhưng chỉ là ý thức mơ hồ, Liễu Tuấn không tiện chủ động hỏi cha.

- Có một số việc con nên trao đổi với bác Nghiêm của con nhiều hơn, nghe ý kiến của bác ấy.

Liễu Tấn Tài dặn.

- Vâng ạ