Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1269: Làm mờ dấu ấn hệ phái




Năm mới, biệt thự nhà họ Liễu ở công viên Long Sơn rất náo nhiệt, vợ chồng Giang Hữu Tín - Liễu Hoa, Nghiêm Minh - Liễu Diệp, Vũ Chính Hiên - Liễu Yên thêm vào Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, lớn nhỏ mấy nhà tập trung hết lại, sở dĩ đông đủ như thế là vì Nghiêm Minh đã điều về thủ đô, vào ngày tết Liễu Tuấn theo lệ ở thủ đô vài ngày.

Giang Hữu Tín là tín đồ cha vợ, dù tết nhất cũng bận tối tăm mặt mũi, ít có thời gian tới thủ đô, giờ thăng chức làm phó tỉnh trưởng, thời gian ngược lại thành ra sung túc.

Con cháu tới đủ, cần cù như Liễu Tấn Tài cũng phải bỏ công việc lại đó về nhà đoàn tụ với đám nhỏ một chút.

Giang Hữu Tín người vẫn cao lòng khòng như cây gậy trúc, Nghiêm Minh thì lại dần béo lên, mặc dù hiện giờ chưa thấy bụng phình lên nhưng đã có dấu hiệu rồi.

Liễu Tuấn trêu:
- Anh Minh, anh vừa mới điều về thủ đô, đã có dấu hiệu sa đọa rồi, hình như không tốt lắm.

Nghiêm Minh tuổi lớn dần càng tỏ ra chững chạc, nghe em vợ trêu, chỉ cười không nói, Liễu Diệp thì không vừa lòng, trách:
- Tiểu Tuấn, em là bí thư thành ủy rồi đó, nói chuyện chẳng chịu chú ý gì cả. Anh Minh của em sa đọa cái gi?

Liễu Tuấn cười:
- Hì hì, thế chị không thấy bụng anh ấy to ra à?

Liễu Diệp mắng:
- Chẳng lẽ bụng to ra là sa đọa à?

Nghe hai chị em đấu khẩu, phòng khách tràn ngập tiếng cười.

Ngay cả Nghiêm Ngọc Thành luôn uy nghiêm cũng lộ ra nụ cười hiếm có, Liễu Tuấn đột nhiên phát hiện, Nghiêm Ngọc Thành kỳ thực già đi rất nhiều, so ra cha y nổi danh cuồng công tác còn trẻ hơn.

Chính trị cao tầng thật làm người ta hao tổn tâm trí quá mức.

Mặc dù là mùng 4 tết rồi, cả nhà vẫn tụ tập với nhau, ăn cơm đoàn viên xong ngồi quây quanh bàn tán gẫu, Liễu Tấn Tài đứng dậy đi vào thư phòng xử lý công việc, Ngiêm Ngọc Thành cũng quay về nhà. Nghiêm Minh cùng cha về biệt thự bên kia, Liễu Diệp thì ở lại cùng chị em nói chuyện với mẹ.

Liễu Hoa hiếm khi tới thủ đô được một chuyến, chị em có nhiều lời tâm tình.

Giang Hữu Tín, Vũ Chính Hiên và Liễu Tuấn ba anh em ngồi một bên nói chuyện, thực ra chủ yếu là Liễu Tuấn và Giang Hữu Tín trao đổi, còn Vũ Chính Hiên chỉ mang tai không mang mồm, anh em nhiều năm hiểu tính của hắn nên mặc kệ.

- Tiểu Tuấn, nghe nói em quyết định năm nay miễn trừ toàn bộ thuế nông nghiệp ở Tiềm Châu hả?
Giang Hữu Tín đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc lá.

Hắn là phó tỉnh trưởng phân quản nông nghiệp, ban đầu tỉnh muốn hắn quản lý mảng công nghiệp, Giang Hữu Tín khi chấp chính Hãn Hồ xí nghiệp công nghiệp trong địa phận phát triển rất nhanh. Được công nhận là người giỏi kiến thiết công nghiệp, nhưng Gian Hữu Tín tự chọn quản lý nông nghiệp. Giang Hữu Tín nói là muốn rèn luyện năng lực của mình cho toàn vẹn, từ huyện Hướng Dương đi lên, Giang Hữu Tín đều nghiên cứu về công nghiệp, ý của Giang Hữu Tín, trong một khoảng thời gian sau này nông nghiệp vẫn là căn bản của quốc gia, tiếp xúc một chút không phải là chuyện xấu. Đó cũng giống như việc Liễu Tuấn luôn ủng hộ Khâu Tình Xuyên tham dự chính vụ địa phương, cũng là muốn rèn luyện toàn diện.

Cho nên Liễu Tuấn miễn trừ thuế nông nghiệp ở Tiềm Châu, Giang Hữu Tín rất quan tâm.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Thu nhập tài chính của Tiềm Châu tăng mạnh, tài chính thành phố và khu huyện đủ thực lực để miễn trừ thuế nông nghiệp. Thành quả phát triển của Tiềm Châu phải do người dân chia xẻ, mà không phải chỉ có lợi cho cư dần thành thị.

Giang Hữu Tín tán đồng lời này của Liễu Tuấn:
- Đường lối này của em rất chính xác, nhà nước mấy năm qua luôn đưa chuyện giảm nhẹ gánh nặng của nông dân lên chương trình nghị sự, đoán chừng hai ba năm nữa sẽ hoàn toàn thực thi, Tiềm Châu có điều kiện đi trước một bước cũng tốt.

Vũ Chính Hiên đột nhiên lên tiếng:
- Kỳ thực giảm bớt gánh nặng nông nghiệp đâu chỉ trừ bỏ thuế nông nghiệp là được phải không? Mấy thứ phụ phí ở xã thị trấn thường thường còn nhiều hơn cả thuế của quốc gia.

Liễu Tuấn và Giang Hoài Tín hết sức ngạc nhiên, không ngờ một đại tá quân đội lại thảo luận tới vấn đề nông nghiệp.

Vũ Chính Hiên bị hai người anh em nhìn chằm chằm, cười ngượng nói:
- Nơi bọn em đồn trú là nông thôn, thi thoảng nghe những người dân và cán bộ xã nói về chuyện này, bộ đội cũng có một số binh sĩ tới từ nông thông, cũng thi thoảng nói tới nó.

Thì ra là thế.

- Hiếm có, hiếm có.
Liễu Tuấn cười ha hả.

Giang Hữu Tín cười một hồi rồi cau mày nói:
- Vấn đề Chính Hiên nói đúng là chuyện khó giải quyết.

Mặc dù giải quyết gánh nặng nông dân không phải chỉ dựa vào phó tỉnh trưởng chủ quản nông nghiệp mà được, nhưng tìm hiểu tin tức một chút khẳng định có lợi.

Liễu Tuấn cũng trầm ngâm nói:
- Em vốn cũng nghĩ tới vấn đề này rồi, khó mà dùng biện pháp giống nhau để giải quyết vấn đề được, chuyện này liên quan tới căn bản sinh tồn của chính quyền nông thôn, áp đặt cứng nhắc bất chấp thực tế là không thể, cho dù đưa ra quy định mang tính cưỡng chế cũng không thể thực hiện hữu hiệu, cho nên em định tiến hành hạn chế nhất định, căn cứ vào tình hình thực tế của cơ sở mà định ra hạn ngạch cụ thể, với một số chính quyền nền móng tài chính yếu, không có mấy tài nguyên, sẽ hỗ trợ nhất định. Tạm thời đây chỉ là suy nghĩ của em thôi, chưa thương thảo với các đồng chí.

Giang Hữu Tín chậm rãi gật đầu:
- Làm thế cũng được, quan trọng là tăng cường khả năng tự lực gánh sinh, hỗ trợ nguồn thu nhập tài chính cho chính quyền cơ sở, huyện Hướng Dương sở dĩ có thể miễn trừ toàn bộ phí thuế, là do có xí nghiệp nông thông hùng mạnh chống đỡ tài chính nông thôn.

Liễu Tuấn cười:
- Anh Giang, huyện Hướng Dương đứng thứ 2 trong 100 huyện mạnh toàn quốc, Tiềm Châu làm sao có thể so sánh được.

Giang Hữu Tín bật cười.

Huyện Hướng Dương có ngày hôm nay không thể thiếu công của hai anh em họ, biết bao nhiêu cán bộ cao cấp đã đi ra từ huyện này? Không thống kê cẩn thận nhất thời khó có con số chuẩn xác được, thậm chí đi tới cấp bộ cũng có mấy vị rồi, đó là chuyện cực kỳ hiếm có dù là phạm vi toàn quốc.

Vũ Chính Hiên lại xen vào:
- Mệnh lệnh cưỡng chế cũng là điều cần thiết.

Liễu Tuấn ngẩn ra một chút rồi gật đầu:
- Anh Chính Hiên nói rất có lý, không thể cứ cả nể mãi được, phải cho bọn họ một chút áp lực nhất định, cấp hạn ngạch từng nắp, ép bọn họ tự lực gánh sinh, đồng thời phải giảm biên chế nhân viên. Tình hình cán bộ vượt quá biên chế của Tiềm Châu rất nghiêm trọng, có thể em lại phải chuẩn bị tinh giảm cơ cấu rồi.

Giang Hữu Tín nói:
- Chuyện này không dễ, đắc tội với nhiều người đấy.

- Không đắc tội với bọn họ thì lại đắc tội với tuyệt đại bộ phận người dân, cuối cùng tổn hại là sự nghiệp của Đảng, so ra vẫn đáng để làm.

Giang Hữu Tín thấy sắc mặt Liễu Tuấn rất bình thản chẳng có chút khích động nào, cứ như đáng nói một chuyện hết sức bình thường vậy, chú em vợ này càng ngày càng có tâm thái của người nắm quyền rồi, lòng dạ khí độ tựa hồ đạt tới cảnh giới cao hơn trước kia.

- Ừ đúng thế, chuyện gì thấy đúng thì cứ làm, có điều...

Giang Hữu Tín đột nhiên ngần ngừ.

Liễu Tuấn hơi lấy làm lạ, giữa anh em bọn họ còn có điều khó nói đúng là rất hiếm.

- Em còn có thể ở lại Tiềm Châu bao lâu?
Giang Hữu Tín trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói.

Liễu Tuấn cười, xem ra xem ra tầm nhìn của Vu Hoài Tín cũng tăng lên một bậc rồi, lập tức nhìn ra bản chất vấn đề. Tinh giản cơ cấu và nhân viên là công tác trường kỳ tính chất lặp lại rất cao, Liễu Tuấn tựa hồ không còn nhiều thời gian như vậy nữa.

- Nếu như em điều khỏi Tiềm Châu thì người kế nhiệm của em có thể có đường lối nhất trí hay không?

Đúng thế, nhân tuyển bí thư thành ủy không phải do y có thể quyết định được, cho dù là đích hệ của y tiếp nhận vị trí này cũng không thể đảm bảo đường lối nhất trí với y.

- Cho dù thời gian không nhiều cũng phải làm, không nhất định có kết quả, giống như anh vừa nói đó, thấy đúng thì phải làm.

Giang Hữu Tín gật đầu, hắn hiểu quá rõ tính khí của Liễu Tuấn, không có sự mạnh mẽ này, y không thể lên vị trí hiện nay.

- Không có gì tuyệt đối không có sơ hở, quan trọng phải làm quy cù có thể được tiếp nối.
Vũ Chính Hiên nói.

Liễu Tuấn cười:
- Có lý, anh Chính Hiên, hôm nay anh làm sao vậy? Ngày càng giống nhà triết học.

- Sao em lại trêu anh ấy thế?
Mấy anh em đang nói chuyện thì Liễu Yên mang hoa quả tới, nghe thấy Liễu Tuấn trêu Vũ Chính Hiên.

Liễu Tuấn vội lắc đầu:
- Em đâu dám, em khen anh ấy đấy chứ, đúng là có chút giống nhà triết học rồi mà.

- Em chỉ biết bắt nạn người hiền lành.
Liễu Yên cười đặt hoa quả xuống, nhìn hướng lên thư phòng nói:
- Mấy anh em cứ nói chuyện, chị mang hoa quả lên cho ba.

- À, ba thời gian qua hình như rất ít phát biểu những lời ngoài công tác kiến thiết kinh tế rồi.
Giang Hữu Tín đột nhiên nói.

Liễu Tuẩn cẩn thận suy ngẫm thì thấy đúng thế thật, Liễu Tấn Tài tựa hồ đang làm mờ dấu ấn hệ phải của mình, một lòng đặt vào công việc