Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1238: Cuộc họp bất thường




Tình huống bình thường Liễu Tuấn nghỉ ngơi rất đúng giờ, sáng 6h dậy tập thể dục, trưa nằm ngủ một chút.

Chừng 9h tối, Liễu Tuấn đặt văn kiện xuống, vặn mình chuẩn bị rửa ráy nghỉ ngơi, vừa bước ra khỏi thư phòng thì điện thoại vang lên.

Liễu Tuấn nhìn số, do Hàn Húc gọi tới.

- Chào Hàn bí thư.

Liễu Tuấn bình thản chào hỏi.

Hàn Húc nghe cái giọng này của Liễu Tuấn thì cay lắm, cửa chính phủ tỉnh xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy Liễu Tuấn không thể không biết, nhưng vẫn tỏ ra chấn tĩnh như vậy, đúng là giỏi vờ vịt.

- Thị trưởng, tôi vừa ở trên tỉnh về, muốn triệu tập cuộc họp thường ủy khẩn cấp thảo luận xử lý chuyện quần chúng khiếu nại tập thể. Ừm đại khái chừng một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ về tới nơi, mời thị trưởng triệu tập các đồng chí, tôi về là họp ngay.

Hàn Húc nói với chút giọng mệnh lệnh.

Cho dù Hàn Húc làm bí thư rất yếu thế, nhưng thời gian dài tự nhiên vẫn có chút khí thế, dù thế nào hắn mời là người đứng đầu, huống chi chuyện này do Liễu Tuấn chuyên quyền độc đoán mới gây nên, vậy mà Hàn bí thư lại phải đi chùi đít hộ, Hà bí thư chạy đi chạy lại, đường xá gập ghềnh xương cốt rã rời, tâm tình không tốt, nói với vẻ ra lệnh một chút là điều đương nhiên.

- Được, bí thư vất vả rồi.

Liễu Tuấn vẫn mỉm cười đáp rất ôn hòa.

- Sao thế? Lại phải đi à? Xảy ra chuyện lớn rồi phải không?

Nghiêm Phi đang chuẩn bị y phục cho Liễu Tuấn tắm rửa, nghe y nói chuyện qua điện thoại liền hỏi.

- Ừ, có một số quần chúng lên tỉnh khiếu nại, Hàn bí thư từ tỉnh trở về muốn họp ngay trong đêm, xem ra lại phải để em ngủ trước một mình rồi.
Liễu thị trưởng nhìn vợ nói có chút áy náy.

Nghiêm Phi nhoẻn miệng cười:
- Không sao, em dỗ Dương Dương ngủ là được.

Liễu Tuấn cười ôm Nghiêm Nghi một cái, rồi bắt đầu gọi điện thoại thông báo cho các thường ủy khác tới họp. Khi Liễu thị trưởng tới phòng hội nghị thì chỉ có Lê Mẫn Trung và Yêu Hải Anh, hiện giờ là 10 giờ, chính lúc sinh hoạt đêm phong phú nhất, không phải tất cả các thường ủy đều giống như Liễu thị trưởng ở nhà phê duyệt công văn.

Lê Mẫn Trung tuổi khá cao, tối thường không ra ngoài hoạt động. Yêu Hải Anh tuy tính khí nóng nảy nhưng làm phậm hạnh cá nhân không tệ, lại là nữ đồng chí, hoạt động buổi tối rất ít, vì thế mà tới rất nhanh.

Hai người vội đứng dậy đón Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp lại, đi tới ngồi đối diện với Lê Mẫn Trung, còn Yêu Hải Anh ngồi bên cạnh y.

- Thị trưởng, có phải vì chuyện công nhân mỏ đi khiếu nại không?

Liễu Tuấn vừa mới ngồi xuống, Yêu Hải Anh đã vội vã hỏi ngay, hiển nhiên mọi người đều đã đoán được là chuyện gì, tỉnh không phong tỏa tin tức kia.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng thế, Hàn bí thư đang trở về.

Yêu Hải Anh muốn nói lại thôi, chuyện này nói ra thì do Liễu Tuấn gây nên, hiện giờ thảo luận cách giải quyết, Yêu Hải Anh không biết phải nói gì.

Liễu Tuấn biết ý cười nói:
- Bí thư Hải Anh, đóng mỏ trái phép là chính xác và cần thiết, an bài đường ra cho quần chúng cũng là cần thiết, không hề mâu thuẫn.

Yêu Hải Anh gật đầu.

Lê Mẫn Trung vừa hút thuốc vừa nói:
- Khiếu nại tập thể cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.

Lời này là sự thực, khoảng thời gian qua cùng với việc cải cách quốc xí đi sâu, sinh ra vô số công nhân mất việc, mặc dù cuối năm ngoài đại hội TW đưa ra quyết định an bài công việc cho những công nhân này, nhưng thực thi rất gian nan. Một là số người nghỉ việc quá lớn, trong khi đại bộ phận xí nghiệp đang tinh giản nhân viên, hai là rất nhiều công nhân trừ công việc trước thì không có nghê khác, nên an bài công tác thích hợp khó khăng. Vì thế mấy năm gần đây chuyện công nhân mất việc đi khiếu nại tập thể toàn quốc đều có, không chỉ ở tỉnh A.

Trong hoàn cảnh đó, xảy ra chuyện quần chúng bao vây cửa chính phủ tỉnh không thể coi là quá bất thường.

Thấy Liễu Tuấn gật đầu, Yêu Hải Anh trấn tĩnh lại không còn lo lắng nữa.

Không lâu sau Nông Sĩ An cũng đi vào phòng hội nghị.

Nông Sĩ An có tuổi cao nhất trong ban thường ủy, thậm chí hơn cả Lê Mẫn Trung, sở thích nghiệp dư của Nông trưởng phòng là xem sách. Hàn Húc thói quen tính Nông Sĩ An thuộc phe Liễu Tuấn, thực tế Nông Sĩ An đa phần khá độc lập.

- Nông trưởng phòng, việc chuẩn bị tư liệu tuyên truyền bí thư chi bộ cơ sở ưu tú làm đến đâu rồi?
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.

Nông Sĩ An không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi tới chuyện này, hơi ngẩn ra một chút mới đám:
- À, đang chỉnh lý tài liệu, sắp hoàn thành rồi.

Công tác tuyển chọn bồi dưỡng bí thư chi bộ huyện Bạch Hồ đã kết thúc thí điểm vào cuối năm ngoái, chính thức triển khai toàn thành phố, việc này được trung tổ bộ và phỏng tổ chức tỉnh ủy coi trọng, có ý coi cả Tiểm Châu như "thí điểm". Vì phối hợp với nhu cầu này , thành ủy quyết định tăng cường tuyên truyền, tuyển chọn những bí thư chi bộ thành tích xuất sắc, tổng kết câu chuyện của họ đăng lên báo chí và truyền hình, tăng cường ảnh hưởng.

Tuy đây là công tác rất quan trọng nhưng tựa hồ giờ không phải là lúc tham khảo chuyện này, vẻ ung dung của Liễu Tuấn làm Nông Sĩ An khó hiểu.

Vị thị trưởng trẻ này nhiều khi làm người ta nhìn không thấu.

Liễu Tuấn thuận miệng dặn:
- Phải tranh thủ mau chóng thực hiện hoạt động tuyên truyền.

Thường thì thị trưởng không quan tâm tới công tác đảng càng không chủ động chỉ thị cho trưởng phòng tuyên truyền, có điều Liễu Tuấn không kiêng kỵ việc này.

Y vốn là thị trưởng đặc biệt.

- Vâng, chúng tôi nhất định sẽ tranh thủ.

Nông Sĩ An cũng chẳng thấy có gì không ổn, tựa hồ mọi người đều quen việc Liễu Tuấn "chọc ngoắy khắp nơi”.

Chừng 10h 30 Hàn Húc xuất hiện ở cửa phòng hội nghị với vẻ mệt mỏi, trừ đại tá Lý Thế An tới thủ đô họp thì các thường ủy khác đều đã tới đủ, Hàn Húc nhìn qua hội trường khẽ gật đầu.

Bất kể Liễu nha nội ngang ngược thế nào, gặp phải chuyện này cũng không chút hàm hồ.

- Các đồng chí, tình hình nghiêm trọng lắm.

Hàn Húc ngồi xuống nghiêm túc đi vào vấn đề ngay, giới thiệu đơn giản qua chuyện trên tình ngày hôm nay.

Hàn Húc tới tỉnh thì các quần chúng khiếu nại đã được an bài chỗ ở tạm, có điều đây chỉ là biện pháp lâm thời, nếu như vấn đề không được giải quyết, những quần chúng này sẽ tiếp tục tới của chính phủ tỉnh gây chuyện.

Bên ngoài nơi chiêu đãi tăng cường cảnh vệ, trừ nhân viên bảo vệ chỉnh phủ tỉnh còn có rất nhiều cảnh sát thường phục.

Bên ngoài cũng tập trung mười mấy phóng viên ý đố lẻn vảo bên trong tìm hiểu tình hình, đều bị nhân viên an ninh không chút khách khí ngăn lại.

Nhưng Hàn Húc đoán chừng biện pháp này hơi muộn rồi, dù sao quần chúng bao vây cửa chính phủ tỉnh khá lâu, đã có phóng viên chụp được ảnh, khả năng còn tiến hành phỏng vấn ngắn gọn.


Nghe Hàn Húc giới thiệu tình hình, các thường ủy thần sắc trịnh trọng, ánh mắt như vô ý nhìn Liễu Tuấn, đương nhiên chỉ liếc qua thôi, chẳng ai dám nhìn Liễu nha nội dẫn lửa thiêu thân.

Có điều vẻ mặt Liễu thị trưởng vẫn bình tĩnh như không thậm chí trên miệng như còn cón nụ cười.

Thái độ này làm rất nhiều thường ủy thầm sửng sốt.

- Các đồng chí, lãnh đạo tỉnh ủy phê bình nghiêm khắc công tác của chúng ta, hổ thẹn, tôi rất xấu hổ không làm tốt công việc, để xảy ra chuyện nghiêm trọng này.
Hàn Húc nói rất nặng nề.

Các thường ủy thu ánh mặt lại ngồi ngay ngắn mắt nhìn thẳng.

- Chuyện cấp bách hiện nay là phải an bài công việc cho những quần chúng này, nếu không có giải quyết tận gốc vấn đề.
Hàn Húc nhìn sang phía Liễu Tuấn:
- Thị trưởng xem an bài công việc cho quần chúng thế nào mới thích hợp.

Chuyện do Liễu Tuấn gây nên, giờ lại "kê cao gối ngủ kỹ", làm Hàn Húc thầm tức giận thế nào khỏi nói cũng biết, chẳng chú ý nhiều, trực tiếp điểm danh Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Công nhân mỏ thất nghiệp có hơn một nghìn người, đại bộ phận là nông dân xung quanh, an bài công việc cho mấy chục người này không khó, quan trọng là vấn đề về sau. Giả sử quần chúng khác cũng yêu cầu chúng ta an bài công tác thì phải làm sao? Trừ công tác liên quan tới khai thác mỏ, an bài vi khác bọn họ cũng chẳng làm nổi.

Hàn Húc trầm mặt lại, nói với chút khó chịu:
- Bất kể thế nào cũng phải an bài công tác cho những quần chúng này.

Lửa cháy ngang mày rồi, giải quyết đã rồi hẵng hay.