Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1225: Mâu thuẫn bị đẩy lên cao




Rời khỏi văn phòng của Liễu Tuấn không lâu, Đổng Xương tới văn phòng Hàn Húc, Hàn Húc hơi ngạc nhiên, từ sau sự kiện giao lưu cán bộ kia, Hàn Húc thấy rõ ràng vết nứt trong quan hệ của hắn và Đồng Xương. Trước kia Đổng Xương rất kiên định đi theo hắn, tới thời khắc quan trọng Hàn Húc không ra tay giúp, chẳng trách trong lòng Đổng Xương có ý kiến.

Chuyện này kỳ thực Hàn Húc rất oan.

Sau khi biết Đổng Xương có thể bị điểu chỉnh, Hàn Húc đã vội vàng đề xuất ý kiến với Cù Hạo Cẩm, nhưng Cù Hạo Cẩm không có câu trả lời thuyết phục làm Hàn Húc cũng không dám tỏ thái độ gì.

Cục diện cấp tỉnh ất vi diệu, Thai Duy Thanh sau khi nhậm chức đã "liên minh" với Hàn Húc, kiếm được rất nhiều lợi ích, lập nên thế lực vững chắc của mình, mặc dù không thể sánh ngang với Cù Hạo Cẩm nhưng không thể xem nhẹ.

Nhân vật đại biểu của phái bản địa còn lại ở thường ủy tỉnh cũng không ít, Cù Hạo Cẩm nếu phải đối địch với cả hai phái không thể nói là chắc thắng được.

Đề nghị giao lưu cán bộ này được Thai Duy Thanh ủng hộ, Cù Hạo Cẩm không thể bất chấp ý kiến số đông, khăng khăng giữ ý mình.

Hơn nữa Hoa Quân Đình chủ quản công tác chính pháp toàn tỉnh, giao lưu cán bộ trong hệ thống là chuyện bình thường, Cù Hạo Cẩm muốn phản đối phải có lý do thực sự chính đáng mới được.

Hàn Húc rất nhụt chí.

Liễu nha nội đúng là không phải dễ đối phó, bọn họ vừa điều chỉnh Phùng Huyền Huy, người ta phản công lại điểu chỉnh Đổng Xương.

Không ngờ cuối cùng Đổng Xương lại không xuất hiện ở trong danh sách giao lưu cán bộ, hơn nữa theo nguồn tin tức đáng tin cậy, người phản đối giao lưu Đổng Xương là Liễu Tuấn.

Kết quả này khiến Hàn Húc càng nhụt chí hơn, Liễu Tuấn nhìn qua thì khiêm nhường , lấy đại cục làm trọng, thực chất đã gài một cái gai vào giữa hắn và Đổng Xương, ngăn cản Cù Hào Cẩm có động tác điều chỉnh ban bệ Tiềm Châu.

Hai năm qua Tiềm Châu đã trải qua quá nhiều chấn động quan trường, hết bí thư thành ủy, thị trưởng thay người tới phó bí thư đảng ủy và trưởng phòng tổ chức cũng thay người, thêm vào việc Tô Duyên Quang tới Giang Thành, riêng ban thường ủy Tiềm Châu đã điều chỉnh năm người, quy mô này quá lớn, nếu như Cù Hạo Cẩm tiếp tục điều chỉnh ban bệ Tiềm Châu với tần suất cao, thì tính chất nhắm vào Tiềm Châu quá rõ ràng, sẽ bị cao tầng chỉ trích, cách cục không đủ, không có lòng bao dung.

Thai Duy Thanh chỉ tỏ thái độ trong chuyện này thôi cũng đủ thu về kha khá lợi ích, thứ nhất là cho hệ phái thấy hắn giành được thiện cảm với Liễu Tuấn, đã hóa gải thành công xung đột với Liễu Tuấn. Thứ hai là thành công đẩy sự chú ý của Cù Hạo Cẩm qua Tiềm Châu, với hắn mà nói Cù Hạo Cẩm và Liễu Tuấn tranh nhau, hắn ngồi làm ngư ông là tốt nhất.

Chuyện đã tới nước này, Hàn Húc cũng không còn cách nào thay đổi, nên khi Đổng Xương cầu kiến, hắn tỏ ra nhiệt tình, không thể thành chiến hữu thân thiết, cũng không thể để trở thành kẻ địch được.

- Chào Đổng bí thư.

Hàn Húc mời Đổng Xương ngồi xuống ghế sô pha.

Đổng Xương khá hài lòng với sự nhiệt tình của Hàn húc, vừa rồi ở bên phía Liễu Tuấn cũng được đãi ngộ như thế. Mặc dù hắn biết rõ sau sự nhiệt tình đó là thực chất là sự cảnh giác, nhưng mà con người ta đôi khi kỳ quái như vậy đấy.

- Hàn bí thư, sự kiện Giang Thành chưa được phá xong, phản ứng của quần chúng dường như khá mạnh mẽ.
Đổng Xương lên tiếng thăm dò.

Trước kia hắn không như thế, thường đi ngay vào vấn đề, hiện giờ tình thế đã khác, Đổng Xương chẳng thể dốc lòng như vậy được nữa.

Hàn Húc hơi nhướng mày lên, cười nói:
- Vụ án này ảnh hưởng khá lớn, quần chúng có phản ứng là bình thường.

- Vâng thế cho nên Liễu thị trưởng rất không hài lòng về tiến triển phá án của cục công an Giang Thành, vừa rồi gọi tôi và đồng chí Hoa Viễn Hàng tới, phê bình nghiêm khắc về việc này.

Đổng Xương liền nói thuận theo ngữ khí của Hàn Húc.

Hàn Húc lòng giật mình, nhưng vẫn cười nói:

- Liễu thị trưởng quan tâm tới tình huống ở Giang Thành là bình thường mà, nếu tiến độ phá án của cục công an Giang Thành không tốt, thì cục công an thành phố nên có sự chi viện.

- Vâng Liễu thị trưởng đã chỉ thị chúng tôi thành lập tổ chuyên an, do đích thân đồng chí Hoa Viễn Hàng dẫn đội tới Giang Thành tiếp nhận phá vụ án này.

Hàn Húc gật đầu.

Như thế xem ra Đổng Xương đã quyết giữ trung lập giữa hắn và Liễu Tuấn, dù kết cục của phe trung lập trên quan trường thường không tốt, nhưng tình thế hiện nay không thể không nói là một cách tốt.

Hoa Viễn Hàng vừa suất lĩnh tổ chuyên án tới Giang Thành, mẫu thuẫn nơi đó đột nhiên trở nên gay gắt.

Trong cuộc hợp thường vụ chính phủ do Phượng Trí Dũng mở, Vương Hai đã đứng lên tỏ thái độ đối lập rõ ràng với Phượng Trí Dũng.

Viên đá kia chẳng những ném trúng đầu Phượng Trí Dũng còn ném trúng uy vọng của hắn, bầu không khí của chính phủ Giang Thành liền trở nên "quỷ dị".

Năm ngoài Vương Hải đột ngột được bổ nhiệm làm phó thị trưởng thường vụ Giang Thành, Phượng Trí Dũng biết rõ đó là chiêu của Tô Duyên Quang nhằm kiềm chế mình.

Thế cục Giang Thành và Tiềm Châu có nhiều chỗ tương tự, đều là người đứng đầu chính phủ nắm vai trò chủ đạo, đươn gnhiên Phượng Trí Dũng có uy thế khác với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn có uy nhờ Lưu Huy và thân phận nha nội. Phượng Trí Dũng chủ yếu dựa vào tư cách lão thành ở Giang Thành, có mạng lưới quan hệ lớn ở đó, cùng tinh thần làm việc thiết thực được nhiều cán bộ ủng hộ.

Tô Duyên Quang dù được Hàn Húc ủng hộ vẫn ở thế yếu, đại bộ phận thường ủy là người của Phượng Trí Dũng, bề ngoài Phượng Trí Dũng rất giữ quy củ, thực tế khi cần không chịu lùi một chút nào, làm Tô Duyên Quang rất khó khăn.

Vương Hải tới nhậm chức đã giúp đỡ rất lớn cho Tô Duyên Quang.

Mặc dù Yêu Hải Anh đánh giá Vương Hải là "vô tích sự", nhưng thực tế đó chỉ là lời một phía của cô, Vương Hải mặc dù thiếu kinh nghiệm quản lý địa phương, nhưng kinh nghiệm đấu tranh chính trị lại rất phong phủ. Dù trước kia hắn chỉ ngồi hóng mát ở phòng khiếu nại, nhưng ở lâu trong thành ủy Tiềm Châu, nhìn thấy nhiều sự tranh đấu, thu được không ít tâm đắc, rất nhiều thủ pháp dùng ở Giang Thành hiệu quả thần kỳ, mau chóng lôi kéo được cả một cả đám người cả âm thầm lẫn công khai tranh đấu với Phượng Trí Dũng.

Vì Vương Hải thu hút sự chú ý của Phượng Trí Dũng, áp lực cả Tô Duyên Quang giảm bớt không ít, thong dong bố cục, chèn ép Phượng Trí Dũng. Trước sự kiện này diễn ra, Tô Duyên Quang và Vương Hải liên thủ đã dần tạo thành sự cân bằng yếu ớt, mặc dù tạm thời chưa thể làm lay động ưu thế của căn bản của Phượng Trí Dũng, nhưng ít nhất cũng không phải không có sức đánh trả như trước nữa.

Quan trọng hơn nữa, Vương Hải tới làm lòng tin của cán bộ Phượng phái bị đả kích lớn, một cán bộ phổ thông ở phòng khiếu nại đột nhiên làm phó thị trưởng thường vụ Giang Thành, có nghĩ là thế cục chính trị ở Tiềm Châu đã có biến hóa, Hàn Húc đang từng bước thoát khỏi thế yếu của mình.

Liễu nha nội tất nhiên là uy thế, nhưng có một sự thực cán bộ Giang Thành không ai quên, Hàn Húc là thân tín của Cù Hạo Cẩm, huyện quan không bằng hiện quản, Liễu nha nội lai lịch lớn đến đâu thì cũng là cán bộ thuộc quản lý của tỉnh A, mà Cù Hạo Cẩm lại là vị bí thư tỉnh ủy mạnh mẽ, sao có thể chấp nhận thân tín của mình bị Liễu Tuấn chèn ép.

Đấu tranh giữa hai lãnh đạo hàng đầu của Tiềm Châu chưa phân thắng bại.

Vì lo lắng này nên một số thành viên thường ủy Giang Thành trở nên cẩn thận.

Tới khi sự kiện quần chúng kia xảy ra, thế cục chính trị Giang Thành một lần nữa biến đổi, thừa lúc uy tín của Phượng Trí Dũng bị tổn thất lớn, Vương Hải ra tay liên tục, lôi kéo một đống cán bộ về phía mình. Tô Duyên Quang cũng chẳng nhàn nhã, trai qua công tác "tư tưởng" gian khổ, những thành viên thường ủy vốn không theo sát Phượng Trí Dũng lắm thay đổi lập trưởng ngả về phía Tô Duyên Quang.

Tô Duyên Quang đã có dấu hiệu khống chế ban thường ủy.

Trong lòng Phượng Trí Dũng buồn bực ra sao khỏi phải nói, nhưng chuyện đã thế Phượng Trí Dũng chì có thể nhẫn nhịn, công việc phải tiếp tục mới được.

Mọi người đều nói Phượng Trí Dũng là người của Liễu Tuấn, Phượng Trí Dũng nghe thế cũng chỉ cười, không tỏ thái độ gì, kỳ thực hắn biết rõ mình không phải là đích hệ của Liễu Tuấn, theo lẽ địch ta hắn là người do Trần Hướng Dương đề bạt nên mới ngả theo Liễu Tuấn, nhưng cách đích hệ của Liễu Tuấn một vạn tám ngàn dặm. Trừ năm mới chúc mừng, Phượng Trí Dũng cho tới nhờ chưa bao giờ bước qua biệt thự số mười sáu thưởng ủy Tiềm Châu.

Phượng Trí Dũng cũng rất muốn đàng hoàng bước vào tòa biệt thự đó, trở thành khách của Liễu thị trưởng, tìm cho mình một chỗ dựa mới, nhưng điều này cần thời cơ, muốn chen chân lên con thuyền của Liễu Tuấn chẳng phải dễ.

Quan trọng là phải xem hắn có bản lĩnh để được Liễu Tuấn nhìn trúng hay không.