Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1201: Không thể nói với người ngoài




Hai vợ chồng già tới thành phố Nam Phương vẫn theo tục lệ cũ của nông thôn huyện Hướng Dương, tới nhà con trai trước. Bộ đội của Lương Kinh Vĩ trú đóng ở một khu ngoại ô của Nam Phương, các lãnh đạo đều ở trong các biệt thự độc lập, yên tĩnh xinh đẹp không kém thì biệt thự thường ủy của thành phố Nam Phương.

Hai vợ chồng già ở trong biệt thự của con trai.

Có điều đa số thời gian Lương Xảo đón cha mẹ tới tòa biệt thự bên biển của mình ở, cả nhà tụ họp ở đó. Chủ yếu là nghĩ cho Liễu thị trưởng. Quân đội tuy là hệ thống độc lập với địa phương, nhưng không phải là có thể hoàn toàn không dính líu gì.

Con trai Liễu phó thủ tướng đã là một nhân vật đáng kể rồi, huồng hồ vị nha nội này nghe đồn rất được Hà lão coi trọng, là khách thường xuyên của nhà họ Hà ở tứ hợp viện tại thủ đo, biết được Liễu Tuấn đến, các quan viên chủ quản quân đội lại chẳng tới thăm hỏi.

Mà những tướng quân này có ai không trí tuệ hơn người?

Chỉ sợ chẳng cần bao lâu là nhìn thấu quan hệ của y và Xảo Xỏa, mà Nhạc Nhạc luôn miệng gọi "ba ba" chẳng phải là chuyện đùa.

Cứ cẩn thận là hơn.

Hai vợ chồng Lương Quốc Thành cho dù trong lòng không thoải mái, nhưng gặp Liễu Tuấn vẫn rất vui, thực sự Liễu Tuấn và nhà họ Lương có quan hệ quá sâu, có thể nói không có Liễu Tuấn không có nhà họ Lương ngày hôm nay, Lương Xảo trừ không có danh phận ra thì chẳng thiếu thứ gì.

Đây là một gia đình Tam đại đồng đường.

Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết vẫn phải làm việc, nhất là Lương Kinh Vĩ mới nhậm chức càng phải làm việc cho tốt, dù hắn là con rể Hà Trường Chinh, anh hùng chiến đấu toàn quân, nhưng 40 tuổi làm tới cấp phó quân đoàn, các chỉ huy trong quân vẫn có cả đám người không phục, Lương Kinh Vĩ phải cận thận củng cố địa vị của mình.

Những người khác thì nhãn nhã hơn, Dư Quốc Huân và Lương Thiếu Lan sau khi kết hôn xong không sinh con nữa, chỉ có Dư Đan và Dư Tắc con riêng của Dư Quốc Huân, Dư Tắc là chàng trai 15 tuổi, thừa hường ưu điểm của cha mẹ đẹp trai phong độ, lại lễ phép rất được mọi người yêu quý.

Lương Hán Ninh, con trai Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết năm nay 12 tuổi, vì trước kia hai vợ chồng công tác ở Hồng Kông, Lương Hán Ninh tới thủ đô học, hiện giờ kỳ nghỉ đông cũng tới ăn tết cùng ông bà nội.

Nhạc Nhạc nhỏ tuổi nhất theo đuôi các anh các chị chơi đùa, đám tiểu bối cũng hết sức hòa hợp.

Ngồi trong phòng khách sáng sủa nhìn con cháu đầy nhà, vợ chồng Lương Quốc Thành lòng già được an ủi, miệng luôn tươi cười, Dư Quốc Huan, Lương Thiếu Lan, Liễu Tuấn, Lương Xảo tiếp chuận cùng hai ông cụ.

- Ba mẹ bình thường năm mới hay làm gì?

Lương Xảo hỏi, sắp hết năm, nội dụng trò chuyện tất nhiên xoay quanh vấn đề này. Hai vợ chồng Lương Quốc Thành không hiểu kinh tế, chính trị, quân đội, chỉ có thể nói chuyện nhà.

- Làm cơm chiêu đãi họ hàng thôi, còn làm gì được nữa.
Bà Lương cười nói:
- Ừ, ba con thì đánh bài vui với người ta.

- Ồ, ba biết đánh bài rồi?

Lương Xảo ngạc nhiên.

Hiện giờ điều kiện kinh tế khiên hai vợ chồng Lương Quốc Thành không phải vất vả nữa, nhưng lại thành nhàn rỗi buồn té, hơn nữa chỉ mới hơn 60, không có việc gì làm rất không quen, Lương Quốc Thành học đánh bài cũng là một cách giải trí tốt.

Cho dù con trai con gái đều thành đạt cả rồi, Lương Quốc Thành vẫn rất khiêm hòa, cả đời hiền lành chất phác tới già càng khó sửa đổi, nghe thấy con gái "kinh ngạc" như thế thì cười nói:
- Đánh bài thì biết từ lâu rồi, có điều trước kia không có điều kiện không dám đánh.

Nhớ tới tình cảnh thê lương trước kia, Lương Quốc Cường lắc đầu, biệt thự xa hoa trước mặt thoáng như thế giới khác.

- Đánh bài cũng tốt, ba có đủ tiền không, con gửi cho ba mẹ một triệu nữa nhé.
Lương Xảo một lòng chỉ muốn cha mẹ được vui vẻ một chút.

Nghe câu này mọi người đều bật cười, Liễu Tuấn trêu:
- Xảo Nhi đúng là giàu có.

Lương Quốc Thành cười:
- Cần gì nhiều đến thế chứ? Mấy ông già chơi với nhau, chỉ đặt năm ba đồng thôi, một triệu biết đánh tới đời nào mới hết.

Lương Quốc Thành cũng biết hai cô con gái đều rất có tiền, còn có tiền tới mức độ nào thì không biết. Có điều nghe Thiếu Lan nói Xảo Nhi hiện giờ là dù xếp hạng người giàu trên thế giới cũng xếp hàng trên rồi, hẳn là phải nhiều tiền lắm.

- Ba, đành bài có thể rèn luyện đầu óc, có điều không nên đánh quá lâu, một hai tiếng phải đứng dậy hoạt động vài phút.

Dư Quốc Huân nói, hắn ta rất chú trọng chăm sóc sức khỏe, hơn 40 rồi mà thân thể vẫn rất khỏe mạnh. Hắn và Lương Thiếu Lan sau khi kết hôn xong tình cảm rất tốt, chênh lệch văn hóa căn bản không hình thành chướng ngại giữa hai bên, mặc dù không có con cái chung, nhưng Dư Quốc Huấn kính trọng hai ông bà như cha mẹ vợ.

Lương Quốc Thàn còn chưa kịp đáp, bà Lương đã tiếp lời:
- Đúng đấy, Quốc Huân nói rất phải , ông nhất đình phải nghe theo lời khuyên, một ngày không thể đánh bài quá lâu, hai ba tiếng là đủ rồi, sức khỏe là quan trọng.

Lương Quốc Thành dở khóc dở cười:
- Tôi không nghe hay sao? Tôi cũng đâu phải là ngày nào cũng đánh bài chứ.

Cảnh này làm đám con cái đều mỉm cười.

Mọi người nói tới chuyện ở huyện Hướng Dương và Bảo Châu, Dư Quốc Huân sống ở Bảo Châu lâu năm, cũng hiểu tiếng địa phương, thể là cả nhà vang lên ngôn ngữ của huyện Hướng Dương nghe vô cùng thân thiết.

- Tiểu Tuấn, hiện giờ con làm việc ở Tiềm Châu hả?

Lương Quốc Thành chủ động hỏi tới chuyện của Liễu Tuấn.

- Vâng thưa ba, hiện giờ con làm việc ở Tiềm Châu.

Lương Thiếu Lan giải thích cho cha:
- Ba, hiện giờ Tiểu Tuấn là thị trưởng của Tiềm Châu đó, to như thị trưởng Bảo Châu chúng ta vậy.

- Ồ, vậy thì to lắm.

Bà Lương thốt lên, có điều cũng không ngạc nhiên nhiều lắm, ông nội của Nhạc Nhạc hiện giờ chẳng phải đang làm thủ tướng? Bà tất nhiên không biết ba mươi tuổi làm thị trưởng là khải niệm thế nào!

Lương Quốc Thành hỏi:
- Công tác có bận không? Sắp hết năm rồi phải xử lý nhiều viện lắm hả?

Liễu Tuấn cười đáp:
- Cũng được ạ, chính phủ đâu phải chỉ một mình con làm việc.

Lương Quốc Thành liền gật đầu, Liễu Tuấn nói rất thoải mái, nhưng một thị trưởng sao có thể nhàn nhã được, sắp hết năm Liễu Tuấn vặn dăm tới đây tiếp chuyện hai ông bà coi như không tệ rồi, khá có bổn phận con rể.

Từ đó có thể thấy tình cảm của y và Xảo Nhi luôn rất tốt.

Điều này làm Lương Quốc Thành khá yên tâm.

Lúc này "đội trưởng nhi đồng" Dư Đan nhận được điện thoại của Cố Khải Tú.

- Dư Đan, em đang ở đâu thế?

- Đang ở nhà dì em.

Nghe giọng nói thì cô và Cố Khải Tú tạm thời chưa có tiến triển lớn, Dư Đan bề ngoài trông rất tân thời, nhưng nội tâm bảo thủ, nhất là khi nhỏ trải qua chuyện của cha mẹ, có sự sợ hãi với hôn nhân, điều này hình thành chướng ngại tâm lý nhất định. May mà Lương Thiếu Lan sau khi tái hôn quan hệ với Dư Quốc Huân rất tốt, cha con hài hòa, ít nhiều có lợi cho việc "điều trị" chướng ngại này.

- Em không về Bảo Châu ăn tết à?

- Không, ba mẹ em đều tới Nam Phương ăn tết ở đây.

- Vậy tốt quá, bây giờ anh tới bái phỏng chú dì được không?

Cố Khải Tú thăm dù, từ lần trước ở CLB Trường Thành trở về biết được thân phận của Liễu Tuấn, hai cha con nhà họ Cố bắt đầu nghe ngóng khắp nơi thân thế của Dư Đan, mau chóng biết được bác Dư Đan là Lương Kinh Vì, dì là bà chủ của địa ốc Hoa Hưng và tập đoàn Thu Thủy, hào phú có hạng ở thế giới. Cho dù Dư Đan và Liễu Tuấn không có quan hệ huyết thống, nhưng riêng bằng hai chiêu bài lớn kia đủ cho cha con nhà họ Cố choáng váng.

Liễu Tuấn có thể vì Dư Đan mà nhận lời mời của Cố Khải Tú như vậy quan hệ với nhà họ Lương cũng không tầm thường.

Làm rõ nội tình, Cố Đồng Huy lại chẳng thúc con trai dốc sức theo đuổi Dư Đan? Cố Khải Tú còn đi học, hắn chưa coi trọng các mối quan hệ đó như cha hắn. Quách Nhữ Bác rớt đài, không còn bị tên nha nội hoàn khố Quách Phàm phá đám, Cố Khải Tú càng thêm tự tin, nhưng Dư Đan mãi không cho một câu trả lời rõ ràng, làm hắn lúc nào cũng thấp thỏm lo được lo mất.

Hiện giờ có cơ hội này hắn nhất định phải túm lấy.

Dư Đan nhìn Liễu Tuấn đang nói chuyện cùng ông bà ngoại bên kia, nói nhỏ:
- Hôm nay thì không được, nhà em sắp ra ngoài chơi rồi, để hôm khác em sẽ liên lạc với anh.

Dư Đan cũng biết quan hệ của Liễu Tuấn và dì không tiện để người ngoài biết