Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1199: Tiểu tiểu




Ngoài Liễu Tuấn ra, thì cách muôn trùng khơi có một người khác đầy bụng lo lắng cho Bạch Dương, tất nhiên đó là mẹ của Bạch Dương rồi, Bạch phu nhân biết con gái sẽ sinh trong một hai ngày tới, nhưng không thể tới Chicago chăm sóc, trong lòng lo thế nào khỏi nói cũng biết, nhưng chỉ có thể liên tục gọi điện thoại cho con gái an ủi và khích lệ.

Mà Chicago là trong nước thời gian chênh nhau tới mười mấy tiếng, bà cứ phải dò xét lúc Bạch Kiến Minh ra ngoài tản bộ, lại còn phải tính thời gian chênh lệch hai bên để không ảnh hưởng tới Bạch Dương nghỉ ngơi.

Trước kia khi Bạch Dương lấy dũng khí thương lượng với mẹ sang Chicago học và sinh con cho Liễu Tuấn, suy nghĩ đầu tiên của Bạch phu nhân là "hoang đường"!

Nhà mình là thế nào chứ?

Bạch Kiến Minh thân là lãnh đạo của đảng và quốc gia, Bạch Dương là quan lớn cấp chính sở, là cán bộ trẻ tiền đồ vô lượng ai cũng khen ngợi, kết quả con gái nói là muốn sinh con "chui" cho người ta.

Sự chấn động của Bạch phu nhân lúc đó quả thực khó mà có thể hình dung được.

Bạch Dương vốn cũng biết mẹ nhất thời khó mà tiếp nhận được sự thực này, nhưng cô phải báo cho mẹ biết để sau này còn phối hợp với cô che giấu Bạch Kiến Minh, chứ nếu không xảy ra chuyện ầm ĩ thì vấn đề quá nghiêm trọng.

Bạch Dương yêu Liễu Tuấn cho nên mới quyết định muốn sinh con với y, nhưng tuyệt không muốn vì con mà hủy tiền đồ của Liễu Tuấn.

Bạch phu nhân thấy con gái thần sắc kiên định mới biết Bạch Dương không nói đùa. Bac liền bình tĩnh lại phần tích kỹ càng tính khả thi của lời Bạch Dương nói.

Hiển nhiên là Bạch Dương không định kết hôn nữa.

Khi Bạch Dương mới ly hôn, Bạch phu nhân đã làm rất nhiều công tác, vợ chồng Bạch Tú Khôn cũng tới nói vun vào rất nhiều nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Bạch Dương quyết tâm kiên định, trước nay chưa từng có chút dao động nào. Cùng với thời gian trôi đi Bạch phu nhân cũng dần dần bỏ tâm tư này, chỉ biết than thầm trong lòng.

Cho tới khi Bạch Dương đột nhiên nói với bà lời "long trời lở đất" kia, Bạch phu nhân mới hiểu, thì ra căn nguyên Bạch Dương không chịu kết hôn là ở chỗ này.

Là ở Liễu Tuấn.

Chuyện này thực sự không biết phải nói thế nào.

May mà Bạch phu nhân cũng chẳng phải nhân vật đơn giản, sống cùng Bạch Kiến Minh bao năm, có thể coi là biết nhiều hiểu rộng, hơn xa người phụ nữ bình thường, bà thường thích thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất.

Bạch Dương đã thích Liễu Tuấn mà cả hai không thể kết hôn với nhau, nếu như không muốn con gái cô đơn cả đời thì đề nghị của Bạch Dương là lựa chọn tốt nhất.

Lựa chọn tốt nhất trong bất đắc dĩ.

Bạch phu nhân nghĩ thông điều này, tâm thái lập tức thay đổi, hình thành nhất trí với con gái, suy tính làm sao "giải quyết hậu quả", Bạch Dương thấy mẹ thay đổi thái độ trong lòng mừng rỡ, vội đem phương án trao đổi với Liễu Tuấn báo cho mẹ biết. Bạch phu nhân suy nghĩ kỹ thấy cũng chỉ còn cách đó.

Nếu không thì Bạch Dương chỉ có đường ra nước ngoài sống.

"Kế hoạch sinh sản" của Bạch Dương được khởi dộng, Bạch phu nhân không ngày nào không thấp thỏm lo âu, hiện giờ 10 tháng sắp qua, Bạch phu nhân lại càng lo lắng.

Ăn sáng xong, Bạch Kiến Minh được nhân viên cảnh vệ tháp tùng tới công viên gần đó tản bộ, Bạch phu nhân vội vàng gọi điện tới di động của Bạch Dương.

Lúc này là vào khoảng 6,7 giờ tối ở Chicago.

Điện thoại vang lên, nhưng không có ai nghe máy làm Bạch phu nhân tức thì trở nên khẩn trương.

Chẳng lẽ đã vào phòng phẫu thuật?

Chính lúc Bạch phu nhân định cúp điện thoại thì bên kia có người nhận điện, truyền tới một giọng nam có vẻ mệt mỏi.

- A lô.

Bạch phu nhân ngẩn ra: Sao lại có giọng nam nhân.

Bà không biết Liễu Tuấn đã tới Chicago, thêm vào điện thoại đường xa dễ làm âm thanh biến đổi, Bạch phu nhân nhất thời không nghĩ tới Liễu Tuấn.

Bạch phu nhân nghi hoặc hỏi:
- Xin hỏi vị nào đó.

- Bác gái! Cháu là Liễu Tuấn.

- Liễu Tuấn? A, Tiểu Tuấn cháu ở Chicago sao?

Bạch phu nhân hết sức vui mừng.

- Vâng, cháu tới từ hôm qua ạ.

Liễu Tuấn cũng rất mừng, y vốn rất được Bạch phu nhân quý, sau khi quan hệ với Bạch Dương được công khai với bà, Liễu Tuấn càng có cảm giác thân thiết với Bạch phu nhân.

- Vậy thì tốt rồi.
Bạch phu nhân vốn đang lo sốt vó thì Liễu Tuấn cho bà một niềm vui quá bất ngờ, rối rít hỏi:
- Tiểu Tuấn, Dương Dương làm sao rồi? Có ổn không?

- Bác sĩ nói rất tốt, vị trí thai nhi bình thường, vừa mới đi vào phòng phẫu thuật xong.

Bạch phu nhân giật mình:
- Vào phòng phẫu thuật rồi?

- Vâng, tới kỳ sinh nở, bác cứ yên tâm, Dương Dương ở trong bệnh viên tư nổi tốt nhất Chicago, bác sĩ phẫu thuật chính là tốt nhất, trang thiết bị đều cấp cao, bác không cần lo, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.
Liễu Tuấn khôi phục lại sự trầm ổn thường ngày.

Bạch phu nhân nghe thế quả nhiên an tâm không ít, Liễu Tuấn tuổi tuy còn trẻ nhưng làm việc vững vàng làm người ta tin cậy, hơn nữa lúc này xuất hiện bên cạnh con gái bà, có thể thấy là người có tình có nghĩa, không uổng con gái mình hết lòng với y như thế.

- Tiểu Tuấn, có cháu ở Chicago là bác yên tâm rồi, nhất định phải chiếu cố cho Dương Dương cho tốt, đợi con sinh ra rồi lập tức gọi điện cho bác, bác ở bên này đợi đấy.

- Bác cứ yên tâm cháu nhất định sẽ gọi.

Liễu Tuấn một lần nữa cam đoán với Bạch phu nhân, cúp điện thoại rồi chầm chậm ngồi xuống ghế, một sự mệt mỏi lan đi khắp cơ thể, từ hôm qua đến nay y căn bản không hề chợp mắt.

Hắc Tử ở bên cạnh vội đưa cho y một *** nước giải khát.

Hắc Tử vốn định đưa cho y một điều thuốc, nhưng nhìn đống tàn thuốc bên cạnh y liền đổi ý. Hôm nay từ sáng sớm Hắc Tử đã tới bệnh viện Trái Tim, đi cùng còn có hai bà đỡ kinh nghiệm phong phú.

Mặc dù Mỹ Giai và Nhược Nam cũng có ở đây, nhưng cả hai đều là cô gái trẻ chưa có chút kinh nghiệm sinh nở, luạn tới trung thành bảo vệ chủ thì tất nhiên là hạng nhất, nhưng chiếu cố sản phụ và và trẻ con thì hoàn toàn mù tịt.

Hắc Tử là anh em tất nhiên phải toàn lực ứng phó.

Liễu Tuấn làm một hơi hết quá nửa *** nước, lúc này mới thở phào.

Hắc Tử mỉm cười an ủi:
- Không sao, phẫu thuật rất nhanh.

Liễu Tuấn gật đầu.

Y cũng không phải là lần đầu tiên làm cha, nhưng tha hương xứ người trong lòng luôn không yên, hai là tuổi của Bạch Dương được coi là sản phụ cao tuổi rồi, mặc dù trước khi sinh kiểm tra mọi thứ hết sức bình thường, nhưng trong quá trình sinh nở luôn có nguy hiểm bất trắc, trong số tất cả hồng nhan tri kỷ, tình cảm của y với Bạch Dương là đặc biệt nhất.

Yêu cũng có mà quyến luyến càng nhiều hơn.

Dù Bạch Dương có chút gì ngoài ý muốn nho nhỏ thôi cũng nằm ngoài chịu đựng tâm lý của Liễu Tuấn.

May bệnh viện Trái Tim và bác sĩ Jones đều trình độ hàng đầu, quả nhiên không làm cho Liễu Tuấn thất vọng, Bạch Dương đi vào phòng phẫu thuật gần một tiếng thì một y tá mắt xanh tóc vàng ôm một đưa bé hồng hào đi ra mặt đày vui sướng.

Liễu thị trưởng như gắn lò so ở mông, nhảy bật dạy chạy tới, có thể hình dung là "mãnh thú" khiến cô y tá trẻ sợ tới thần người.

- Chúc mừng ngài Liễu, sinh được một cô con gái khỏe mạnh.

Cô y tá trấn tĩnh lại mỉm cười nói.

- Cám ơn, cám ơn, cám ơn...

Liễu thị trưởng luôn miệng cám ơn, nhìn con gái nhắm mắt nằm trong lòng y tá, cái mũi nhỏ hếch lên với vẻ "khó chịu", thi thoảng ngọ ngậy cái đầu.

Liễu thị trưởng thò một ngón tay ra cẩn thận chạm vào gò má phấn của con gái, tiểu nha đầu nhăn mũi, há cái miệng nhỏ "Oa" một tiếng khóc toáng lên.

- Con bé này ba có đụng một cái sao đã khóc ầm lên rồi.
Liễu thị trưởng nhất thời mừng có đâm ra hồ đồ.

Cô y tá nói:
- Xin lỗi ngài Liễu, chúng tôi còn phải tắm cho em bé, vợ ngài đang khâu vết mổ, rất an toàn, xin ngài yên tâm.

Liễu Tuấn gật đầu liên tục vội vã tránh đường cho y tá.

- Khá lắm.
Thấy mọi thứ thuận lợi, Hắc Tử cũng rất hưng phấn đấm vào tường đánh bịch một cái.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Anh cẩn thần, đừng làm sập bệnh viện.

Hắc Tử cười ha hả.

Ba tiếng sau, Bạch Dương nằm ở trên giường, con gái nhỏ hồng hào nằm bên người, Bạch Dương mệt mỏi nhìn tiểu nha đầu ngủ say sưa, lộ ra niềm vui vô hạn.

Lúc này cô mới thực sự cảm nhận được thế nào mới là một người phụ nữ hoàn chỉnh.

Liễu Tuấn đưa tay vuốt gò má Bạch Dương nói:
- Dương Dương, giờ đã vui chưa?

Bạch Dương lườm y một cái, vờ không vui:
- Chỉ chị vui cậu không vui sao?

- Vui, vui chứ, em sắp không nhớ mình họ gì nữa rồi.

Bạch Dương hé miệng cười nói:
- Thị trưởng đại nhân họ Liễu! Có điều con gái họ Bạch, ngài không ý kiến gì chứ?

Liễu Tuấn mắt nhăn nhỏ:
- Không phải nói em làm cha nuôi sao? Lấy họ em cũng không sao mà.

- Được thôi, khi Bạch bộ trưởng hỏi tới thì chị cứ nói thật.
Mẹ con bình an, Bạch Dương hết sức sung sướng, trêu tiểu ngoan đồng.

- Được được được, em đầu hàng đã được chưa? Nể mặt Bạch bộ trưởng, để cháu ngoại ngài được mang họ lão nhân gia.
Bạch Dương cười một hồi nói:
- A, con gái chúng ta lấy tên gì đây? Cậu xem nha đầu này mũi nhỏ, miệng nhỏ, cái gì cũng nhỏ, gọi là Tiểu Tiểu được không?