Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1139: Đa mưu túc trí




Liễu Tuấn cười:
- Ha ha , đồng chí Tiên Dân luôn nóng vội, yên tâm, chỉ cần quy hoạch chỉnh thể của các đồng chí có lý, thì tiền thế nào cũng có cách.

Chử Tiên Dân tức thì mừng rỡ:
- Thị trưởng, có câu này là chúng tôi yên tâm rồi. Hắc hắc... Chỉ cần có tiền, dù lão Chử tôi có bị dọa toát mồ hôi lạnh cũng đáng rồi.

Mọi người trong quán không ngờ Chử Tiên Dân nói thẳng thừng như thế, tức thì ngẩn ra, Liễu Tuấn cười lớn, Chử Tiên Dân tính cách khoáng đạt, điều này y biết quá rồi. Liễu Tuấn không thích cấp dưới chỉ biết vâng vâng dạ dạ trước mặt mình không dám nói, đó chẳng phải là uy vọng mà là áp lực.

Uy vọng thức sự phải xây dựng trên sự tôn kính từ tận đáy lòng của cấp dưới.

Mặc dù Liễu Tuấn chưa từng hi vọng xa vời có thể tạo nên uy vọng trong lòng mỗi một cấp dưới, nhưng luôn hi vọng tỉ lệ uy vọng và áp lực có thể cân bằng một chút.

Điều này đối với những chư hầu một phương như Trương Vạn Vinh càng quan trọng hơn, một khi uy vọng này được thành lập nên, bọn họ sẽ trở thành những người đi theo trung thành nhất, tuyệt đối hơn hẳn chuyện phe cánh thông thường, bất kể trong hoàn cảnh nào, những người đi theo này đều trung thành một dạ.

Đối với một lãnh tụ mà nói, đây là điều tối quan trọng.

Đương nhiên điều này cần có thời gian nghiệm chứng xem sức hút của Liễu Tuấn có đủ làm người ta một lòng kính phục không.

- Được rồi, trước tiên thu lại bản đồ đi đã, Cẩu chủ nhiệm, hai vị vất vả rồi.
Liễu Tuấn nói.

Cầm một tấm bản đồ lớn như thế thời gian dài là chuyện rất phí sức , Cẩu chủ nhiệm và một cán bộ khác nghe thế thì cười cảm kích, lập tức thu bản đồ lại.

- Các đồng chí, tổng thế mà xét thì quy hoạch này khả thi, tôi rất tán đồng. Hiện giờ nói chuyện thực thi cụ thể đi, các đồng chí định thực hiện như thế nào.

Liễu Tuấn ngồi lại xuống cạnh bàn, cầm cốc trà lên uống, chủ quán chu đáo thay trà mời cho y. Vừa rồi Liễu Tuấn cùng đám Trương Vạn Vinh thảo luận không hề né tránh ông ta, làm người chủ quán này trong lòng thầm kích động.

Ông ta là thôn dân nơi này, nếu quy hoạch kia có thể thực thi thì ông ta và những thông dân khác là người hưởng lợi trức tiếp nhất. Dù là chỉ cần làm được một nửa kế hoạch đó cũng có lợi vô cùng rồi.

Điều này làm chủ quán sinh lòng kính trọng với những lãnh đạo bọn họ, những vị quan lớn này xem ra thực sự làm việc vì người dân rồi.

Trương Vạn Vinh liếc Chử Tiên Dân một cái, ý bảo hắn nói, vừa rồi Trương Vạn Vinh biểu hiện trước mặt Liễu Tuấn lấn án hết Chử Tiên Dân, phải cho người cộng sự cơ hội lộ mặt. Đối với những người lọc lõi quan trường như bọn họ đây là điều cần thiết, dù sao họ làm gì có vốn liếc hùng hậu như Liễu nha nội mà có thể vượt quá giới hạn.

Chử Tiên Dân không khách khí, ưỡn thẳng lưng lên nói:
- Thị trưởng, đều này cần phải tính qua sổ sách kinh tế đã, vừa rồi Trương bí thư đã nói, cải tạo nâng cấp đường xa cần ít nhất 100 triệu, kế hoạch ban đầu xây dựng con đường đi bộ phải đầu tư từ 15 tới 20 triệu, căn cứ vào chỉ thị vừa rồi của thị trưởng phải mở rộng con đường này, con số tài chính cụ thể chưa thể ước chừng, tạm tính toán qua, thêm vầo chỗ giải trí, đánh cầu, câu cá... v..v..v.. Sẽ không ít hơn 50 triệu. Hai hạng mục cộng vào là 150 triệu... Thị trưởng, không giấu gì, thu nhập tài chính của huyện mỗi năm không thể nặn ra thêm một xu nào nữa... Số tiền đầu tư ngoại ngạch này phải nghĩ biện pháp khác.
Chử Tiên Dân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn, xem xem vị thị trưởng đại nhân này có phản ứng gì.

Liễu Tuấn cười nói:
- Trước tiên nói biện pháp của các đồng chí đi đã.

Chử Tiên Dân có cảm giác xấu hổ như bị nhìn thấu mưu đồ, cười ngượng nói:
- Thị trưởng, chúng tôi làm gì có cao chiêu gì? Đều là thủ pháp củ, đưa tay ra, xem xem tình và thành phố có thể cấp cho ít tiền hay không...

Liễu Tuấn hỏi:
- Kế hoạch ban đầu của các đồng chí là muốn xin của tỉnh và thành phố bao nhiêu tiền.

Chử Tiên Dân mặt méo xẹo.

Chuyện xin tiền này đâu phải do bọn họ nói mà quyết được, biết trả lời ra sao?

- Chuyện này... Thị trưởng, cái này tôi không dám nói bừa, do cấp trên quyết định... Nếu dựa theo ý tứ của chúng tôi, đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Rốt cuộc kế hoạch ban đầu của các đồng chí là muốn bao nhiêu? Tôi muốn hiểu rõ đường lối của các đồng chí.

Chử Tiên Dân cười khổ trong lòng, vị nha nội đúng là tích cực, xem ra sau này phải cận thân hơn, Liễu thị trưởng không dễ bị lừa.

- Thị trưởng, chúng tôi nghĩ, nếu trên tỉnh có thể cấp cho 10 triệu coi như là tốt lắm rồi, còn về thành phố, hiện giờ thị trưởng là đại gia rồi, chúng tôi tham lam một chút, thế nào cũng phải xin được 5, 6 chục triệu mới tàm tạm.
Chử Tiên Dân lấy quyết tâm nói.

Đám Cẩu chủ nhiệm thầm lo cho Chử huyện trưởng, vị này khẩu khí mở miệng ra một cái đòi 5,6 chục triệu mà mới là tàm tạm, coi thị trưởng là dê béo thật sao?

Liễu Tuấn không đổi sắc mặt nói:
- Cho dù như thế cũng mới chỉ có 6,7 chục triệu thôi, 90 triệu còn lại đồng chí định tính thế nào?

Chử Tiên Dân cừa cười vừa nói:
- Thị trưởng, cái này phải trông chờ vào thị trưởng rồi.

- Sao thế nào vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn rơi lên đầu tôi à? Vậy chẳng bằng đồng chí đưa thẳng báo cáo lên, nói muốn thành phố khảng khái mở túi tiền bao toàn bộ là được.

Liễu Tuấn tựa cười tựa không, ánh mắt sắc bén liếc qua mặt Chử Tiên Dân.

Chử Tiên Dân rụt cổ lại, vội nói:
- Thị trưởng đừng hiểu lầm, 90 triệu còn lại không phải huyện dám mưu đồ gì với thị trưởng. Tôi đáng nghĩ việc thí điểm cho thuê lấy vốn kia khi nào mới có thể mở rộng tới huyện chúng tôi? Toàn bộ hi vọng kiếm tiền của chúng tôi đều gửi gắm vào nó.

Nói thế còn có chút đạo lý, chuyện thí đểm hiện giờ chưa thể có câu trả lời chắc chắn được, chuyện này cần tập thể nghiên cứu, mới có thể nghiên cứu quyết định, một mình tôi nói không tính.

Chử Tiên Dân tức thì mặt mày nhăn nhó nói:
- Thị trưởng, nếu con đường này không thông, tôi thực sự hết cách, vay ngân hàng là không thể.. Thị trưởng cũng biết, mấy năm qua tín nhiệm vay vốn của chính phủ liên tục sụt giảm, những giám đốc ngân hàng kia ai chẳng tinh như ma, chẳng chịu mặc lừa cho chúng tôi vay...

Vừa nói tới đây, Chử Tiên Dân vội vàng ngậm miệng lại.

Đề tài này quá mẫn cảm.

Cùng với việc thi thành chế độ phân thuế, thu nhập của chính quyền cơ sở sụt giảm mạnh, thêm vào TW yêu cầu thiết thực giảm bớt gánh nặng cho nông dân, lại càng sát thêm muối vào chỗ đâu. Tài chính cấp xã cơ bản là "toàn quân bị diệt" rồi, rất nhiều tài chính cấp huyện cũng đang vay vốn mà sống, Nhưng nợ mãi không trả, hơn nữa bọn họ chẳng có gì thế chấp, ngân hàng bị lỗ mấy lần học khôn, không chịu dễ dàng cho chính phủ vay vốn.

Nhưng đây là vấn đề phổ biến mang tính toàn cục, Chử Tiên Dân không dám đi sâu hơn.

Liễu Tuấn cười:
- Trừ ngân hàng ra, đồng chí hết chiêu số rồi à?

Chử Tiên Dân gãi đầu, nói ra Chử huyện trưởng cũng lấp ló 40 rồi, mà trước mặt Liễu thị trưởng làm ra động tác như "bề dưới" này, làm người ta phải giật mình.

- Hì hì, thị trưởng, chiêu số khác cũng không phải là không có, nhưng suy đi nghĩ lại không đáng tin lắm... Cái việc kêu gọi đầu tư cũng chỉ ở việc con đường đi bộ và khu giải trí thôi, còn tiền sửa đường, người ta chẳng chịu chi, nhưng đây lại đúng là khoản lớn nhất.

Chử Tiên Dân giang hai tay ra, nói với vẻ rất bất lực.

- Tiên Dân, nói như th là tầm mắt của đồng chí chưa đủ rộng rồi, ai nói sửa đường không thể kiếm được nhà đầu tư. Tôi cho các đồng chí một ý tưởng tham khảo, toàn bộ khu phong cảnh Hồng Sơn đều lấy làm một hạng mục đều tiến hành đàm phán mời gọi đầu tư, bên đầu tư có ý hướng hợp tác phải gánh vác chi phí đầu tư chỉnh thế, trong đó bao gồm cả sửa đường. Đạo lý này cũng giống như đầu tư xí nghiệp cả thôi, có xây nhà xưởng, có thiết bị mới có thể vận hành, khu phỏng cảnh này, trang thiết bị của nói chính là đường xá, nếu đường tốt, mới vận hành tốt, mới có lợi, nếu chúng ta làm tốt cả mấy thứ này rồi còn cần gì kêu gọi đầu tư nữa không? Trực tiếp quản lý là xong, đương nhiên trong chuyện này còn có vài vấn đề cần chú ý.

Nghe những lời này của Liễu Tuấn, đám Trương Văn Vinh đầu óc mở mang, bất giác ngồi thẳng lên nghiêm túc nghe Liễu Tuấn nói.

- Đầu tiên tài nguyên thiên nhiên nơi này không phải là miễn phí, nó là một tài sản vô hình, cho nên nhà đầu tư không thể sử dụng miễn phí, phải mua quyền sử dụng phong cảnh, có thể lấy nó làm tài sản của chính phủ mà nhập vào cổ phần. Thứ hai ban quản lý khu phong cảnh phải vận hành theo mô hình xí nghiệp. Thứ ba trong việc đàm phán hợp tác, chính phủ phải không chế cổ phần, nhưng quyền kinh doanh có thể giao cho nhà đầu tư vận hành, dù sao phương diện bọn họ tinh thông hơn chúng ta nhiều.. Hiểu chưa?

Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dan nhìn nhau gật đầu, Chử Tiên Dân vui mừng nói:
- Nếu như điều này có thể thực thi thì quá tốt rồi, lập tức có thể giải quyết được một vấn đề lớn.

- Có thực thi được hay không thi phải thử mới biết, có điều kiến thiết khu đi bộ tôi còn một kiến nghị nữa.
Đám Trương Vạn Vinh liền trong mắt ra nhìn.

Vị thị trưởng trẻ này đúng là đa mưu túc trí