Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1130: Thế trận lớn




Sáng ngày hôm sau hơn mười giờ Trình Tân Kiến mới liên hệ với Liễu Tuấn, đoán chừng đêm qua Liễu thị trưởng có tiêu hao thể lực tới đâu, ngủ muộn thế nào cũng phải rời giường rồi.

Cơ bản Trình Tân Kiến đoán chính xác, chỉ sai lệch một chút là Liễu thị trưởng đúng là đã dậy, nhưng tạm thời chưa rời giường, vẫn còn đang cùng Tiểu Vũ nằm dính lấy nhau trên cái giường cung đình lớn khủng khiếp của phòng tổng thống.

Tiểu Vũ như con mèo nhỏ, cuộn mình nằm trong lòng Liễu Tuấn, ngủ rất hạnh phúc, khuôn mặt xinh xắn hiện ra nụ cười hạnh phúc. Liễu Tuấn nằm nghiêng người vừa nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy vuốt ve gò má mềm mại.

Tối hôm qua đúng là Tiểu Vũ rất vất vả, tuy là lần đầu tiên, nhưng cố hết sức chiều chuộng y, dù Liễu Tuấn yêu cầu rất quá đáng, Tiểu Vũ cũng không chút do dự.

Đôi khi Liễu thị trưởng cũng cảm thấy mình rất kỳ cục, hơi giống "ác ma" chuyển thế rồi.

Có điều được cùng cô gái mình yêu thích hưởng thụ khoái lạc nguyên thuỷ nhất, đúng là rất sướng.

Thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình di dộng, Liễu Tuấn khẽ rút tay dưới cổ Tiểu Vũ ra, ngồi dậy nhận điện.

- Tiểu Tuấn, đã rời giường chưa?
Giọng Trình Tân Kiến hơi quai quái.

- Vẫn chưa?
Liễu Tuấn đáp rất vui vẻ.

Trình Tân Kiến lại cười rộ lên, trêu:
- Phải chú ý tới sức khỏe, quá mức không tốt đâu.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Thôi đi, Trình cục trưởng, anh cho rằng em là ai? Em thấy anh mới cần chú ý sức khỏe đấy, Mao Đài tuy ngon, nhưng đừng uống nhiều.

Trình Tân Kiến thích uống rượu, hơn nữa thường uống Mao Đài, thói quen này có hai mươi năm rồi, không dễ sửa. May lúc ở Đại Ninh, Liễu Tuấn kiếm cho hắn mấy cửa hiệu kinh doanh điện thoại di động, làm ăn phát đạt, hiện giờ mở cả mấy chi nhanh, thu nhập mỗi năm đủ cho khoản "Mao Đài" của Trình Tân Kiến, cuộc sống của Trình cục trưởng rất khoan khoái, có thể thực sự chống đỡ lại được sự sa ngã.

Điều này cũng chính là một trong số nguyên nhân chủ yếu khiến Trình Tân Kiến được Nghiêm Ngọc Thành và Lương Quốc Cường coi trọng.

Trình Tân Kiến cười ha hả:
- Không sao, anh đây khỏe như trâu vậy, có mấy chén Mao Đài đã là cái gì ... Này Tiểu Tuấn, Trương Khắc Hành tìm Đinh Hoài Dương ra mặt xin xỏ đấy.

Liễu Tuấn cười nhạt không đáp.

Trình Tân Kiến hiểu y không định nể mặt bất kỳ ai rồi.

Cũng phải, nam nhân nào chịu nổi việc này? Liễu Tuấn để cho cơ quan công an làm theo trình tự thông thường đã là đại lượng lắm rồi. Nếu đổi lại là một tên nha nội độc ác nào khác, toàn bộ đám Trương Dương không ra nổi tòa biệt thự kia là cái chắc. Mấy năm qua kinh thành xảy ra không ít vụ mất tích.

Vụ án kiểu này nhiều lắm.

- Tiểu Tuấn, cậu ra điều kiện đi.
Trình Tân Kiến chẳng vòng vo.

Liễu Tuấn chẳng do dự lấy một giây:
- Được, vậy bảo cơ quan công an công bằng chấp pháp, muốn chứng cứ gì cũng có.

- Hiểu rồi, như thế cần Sở Vũ tới lấy lời khai.

- Được.

- Còn nữa... Bàn Đại Hải ở chỗ anh đấy, tên tiểu tử đó sợ toát mồ hôi.

Liễu Tuấn cười:
- Để anh ta lo lắng một chút đi, mấy năm qua anh ta sống quá yên lành, thiếu tính cảnh giác, cảnh cáo một chút mới nhớ.

- Đúng đúng.

Trình Tân Kiến thở phào, nghe ý tứ này thì Tuấn thiếu gia chỉ muốn cảnh cáo Bàn Đại Hải một chút, vẫn nhận hắn làm anh em.

Trước kia ở huyện Hướng Dương thì đám ba người Hắc Tử đều quan hệ cực tốt với Trình Tân Kiến, mọi người theo Tuấn thiếu gia tung hoành thiên hạ, hiện giờ người là quan lớn cấp phó bộ, bét nhất là phó ở, mấy người đi làm ăn đều thành phú hào bạc triệu. Mỗi khi nghĩ tới những chuyện ấy Trình Tân Kiến đều rất vui, không muốn vì vụ việc này mà mất đi một người anh em.

Nói ra thì Bàn Đại Hải đúng là nhất thời sơ xuất, không ngờ tên khốn họ Diêm giở trò vào lúc này. Cũng coi là may mắn trong xui xẻo, nếu không có Liễu Tuấn ở đó, cô minh tinh tên Sở Vũ kia mà có chuyện gì thì Bàn Đại Hải khó sống, các anh em cũng vì thể mà lòng không vui theo.

Dừng một chút, Liễu Tuấn nói:
- Tiểu Vũ khi nào tới cho lời khai thì phải xem ý của cô ấy. Anh bào Bàn Đại Hải chuẩn bị đi.

- Ừ, được được.

Trình Tân Kiến vui vẻ cúp điện thoại.

Tiểu Vũ nhìn qua thì ngủ thật say, nhưng đầu vừa mới rời khỏi cánh tay Liễu Tuấn là lập tức tỉnh lại rồi, nghe Liễu Tuấn nói chuyện điện thoại, liền ngoan ngoãn nằm bên không lên tiếng. Tới khi Liễu Tuấn cúp điện thoại, châm thuốc hút, mới ngồi dậy nép vào lòng Liễu Tuấn, đưa tay ôm lấy y.

- Anh, có phải vụ án có chút phiền toái?

Một lúc sau Tiểu Vũ mới nhỏ giọng hỏi, núm vú hồng hồng khẽ cọ lên người Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười, khẽ xoa tấm lưng trơn láng của cô, nói:
- Không đâu, phiền toái gì được chứ?

Tiểu Vũ "vâng" một tiếng rồi không hỏi nữa, hiện giờ cô đang chìm đắm trong vui sướng được hòa làm một với Liễu Tuấn, chuyện gặp phải ngày hôm qua đã tức thì biến thành không quan trọng rồi. Thậm chí Tiểu Vũ còn mơ hồ nghĩ, không biết nếu không gặp phải chuyện này, Liễu Tuấn có tiếp nhận cô không, nói ra Trương Dương còn là "bà mối" của hai người nữa.

Vừa nghĩ tới đây, Tiểu Vũ tức thì cảm thấy Trương Dương không quá đáng hận nữa.

Tính cách của Tiểu Vũ có vài phần giống Lương Xảo, đều dễ tha thư cho người khác.

Liễu Tuấn dập thuốc, đưa tay xoa nắn bầu vú cao ngất của Tiểu Vũ, hỏi:
- Tiểu Vũ, tối qua em nói không muốn làm diễn viên nữa, có phải là thật không?

- Vâng, thật đó.. Em sợ lắm, giới diễn viên quá loạn..
Tiểu Vũ gật đầu.

Làm việc trong nghành điện ảnh mấy năm, Tiểu Vũ thấy rất nhiều chuyện, với thứ gọi là "quy tắc ngầm", cô cũng rất rõ, nếu chẳng phải có chỗ dựa lớn là Liễu tuấn, cô cũng không tránh khỏi thành vật hi sinh có thứ quy tắc tà ác này.

Trong số bao nhiêu nữ minh tinh của công ty Phượng Hoàng, chỉ có mỗi mình Tiểu Vũ là còn giữ thân như ngọc, dù là như thế, thiếu chút nữa là hôm qua xảy ra chuyện, chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy sợ hãi.

- Hơn nữa, em biết... Em không muốn mang lại phiền phức cho anh...
Tiểu Vũ nghĩ một lúc lại nói.

Với tên tuổi của Tiểu Vũ hiện nay, không biết có bao nhiêu tay săn ảnh, phóng viên rình rập, từ hôm nay trở đi, cô là nữ nhân của Liễu Tuấn, không muốn bị người ta moi móc ra chút tin tức gì ảnh hưởng không tốt tới Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười, tay tăng thêm chút sức.

Tiểu Vũ có thể nghĩ tới vấn đề này, đúng là trưởng thành rồi.

- Không làm diễn viên cũng tốt, kỳ thực làm diễn viên rất khổ, làm đại minh tinh lại càng khổ, thế này nhé, em ở công ty Phượng Hoàng làm phó giám đốc một thời gian, làm quen với mô hình quản lý một chút, sau đó an bài khác.
Liễu Tuấn trầm ngâm nói.

- Em làm phó giám đốc Cty Phượng Hoàng?

Tiểu Vũ cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, đôi mắt hút hồn đầy vẻ không tin.

- Ừ, có vấn đề gì à?
Liễu tuấn lấy làm lạ, hỏi lại.

- Em... Em mà cũng làm được à? Cty Phượng Hoàng lớn lắm.

Tiểu Vũ hơi sợ, quy mô của công ty Phượng Hoàng đâu chỉ dùng một chữ "lớn" mà hình dung được, công ty tài sản cả tỷ đồng, người điều hành nó phải có bản lĩnh thế nào? Tiểu Vũ không cho rằng mình có năng lực đó.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Không sao, ai chẳng phải rèn luyện thành. Cả chủ tịch Lương mà em sùng bái nhất cũng giống như em, từng trải qua quá trình này.

- Á, em làm sao so được với chủ tịch Lương?
Tiểu Vũ thốt lên, thần thái càng thêm đáng yêu.

- Hiện giờ đương nhiên là không thể, cho nên mới phải rèn luyện chứ. Yên tâm, Bàn Đại Hải sẽ tìm người hỗ trợ cho em, em cũng không cần gấp, từ từ học, một năm học không xong thì hai năm, hai năm không được thì ba năm. Quản lý công ty, kỳ thực chủ yếu là biết dùng người, em tâm địa thiện lương, nhất định có thể làm tốt.

- Ồ...

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, kỳ thực trong lòng cô muốn được như lúc ở khu Trường Hà, làm một cô giúp việc nhỏ, mỗi ngày dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, làm thức ăn đợi Liễu Tuấn về nhà, càm giác ấm áp đó với Tiểu Vũ mà nói là khắc cốt ghi lòng, là ký ức hạnh phúc nhất. Nhưng Liễu Tuấn an bài như thế, cô không dám phản bác.

Liễu Tuấn tựa hồ hiểu suy nghĩ trong lòng cô, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, nói:
- Tiểu Vũ, mỗi người phải có sự nghiệp của riêng mình mới được, nếu không khi không có anh, em sẽ rất cô đơn.

- Vâng em biết, em sẽ nỗ lực học tập.

... ...

Vào 4 giờ chiều, một chiếc BMW 600 dưới sự hộ vệ của hai chiếc Citroën đen xì, xuất hiện ở chi cục Bắc Hoàn. Tiểu Vũ từ trên xe đi xuống, vây xung quanh là mấy vệ sĩ lực lưỡng và nhân viên công tác, đi thẳng vào chi cục.

Cảnh sát chi cục há hốc mồm, quả không thẹn là đại minh tinh, có đi đưa lời khai cũng bày thế trận lớn như vậy