Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1115: Liễu thị trưởng rất tức giận (hạ)




Cốc chủ nhiệm vừa mới xuất hiện ở cửa phòng quay, Trương Quỳnh mặt sương giá đã vội chạy tới, bực bội nói:
- Cốc chủ nhiệm làm cái gì thế, bên trên an bài mà không thông báo với các đồng chí khác, làm người ta cho rằng tôi giả truyền thánh chỉ đấy.

Cốc chủ nhiệm nhìn cô ta với vẻ nghiêm khắc, rồi quay sang Liễu Tuấn, nặn ra nụ cười tươi tỉnh.

- Liễu thị trưởng.

Không ngờ Liễu Tuấn tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy đi thẳng khỏi phòng quay, không nhìn ông ta tới một cái

- Liễu thị trưởng.. Liễu thị trưởng xin chờ đã.

Cốc chủ nhiển vội vàng đuổi theo, Trương Quỳnh và Tằng Thiến cũng cuống quít theo sau.

Liễu Tuấn dừng bước quay lại nhìn Cốc chủ nhiệm, sắc mặt bình thản, nhưng ánh mắt sắc bén lướt qua, làm tim Cốc chủ nhiệm và Trương quỳnh thắt lại.

Vu Hoài Tín đi lên hỏi:

- Ông là ai?

- À, tôi họ Cốc, chủ nhiệm ban tin tức.. Liễu thị trưởng, phỏng vấn sắp bắt đầu, chuyện này...

Cốc chủ nhiệm chỉ nói với Liễu Tuấn.

Vu Hoài Tín nghiêm mặt lại:
- Xin lỗi Cốc chủ nhiệm, thời gian phỏng vấn đã qua rồi, thị trưởng của chúng tôi còn có nhiều công việc, thời gian eo hẹp, không thể làm lỡ ở đây được. Mời các vị thông suốt nội bộ trước rồi hãy hẹn thời gian phỏng vấn.

Liễu Tuấn gật đầu, tựa hồ tán đồng lời nói của Vu Hoài Tín, nhưng không nói một lời, xoay người rời đi.

Cốc chủ nhiệm mồm cứ há ra nhưng không nói được được gì.

Hình như Liễu thị trưởng rất tức giận.

- Người này thái độ kiểu gì vậy? Tưởng làm thị trưởng là to lắm à?

Thấy bóng lưng Liễu Tuấn và Vu Hoài Tín biết mất, Trương Qùnh liền bùng nổ, lớn tiếng quát om lên, làm cả Cốc chủ nhiệm lẫn Tằng Thiến giật mình, Tằng Thiến nhìn Trường Quỳnh có chút thương hại.

Cốc chủ nhiệm mặt âm trầm, hạ giọng nói:
- Tiểu Trương, ăn nói kiểu gì thế? Không biết chú ý ảnh hưởng gì cả.

Trương Quỳnh lúc này cũng ý thức được mình nói lời này trước mặt mọi người là không ổn lắm, bĩu môi không nói nữa.

Cốc chủ nhiệm quay sang Tằng Thiến:
- Tiểu Tằng, là thế này, chuyện phỏng vấn Liễu thị trưởng lãnh đạo có chút điều chỉnh, không kịp thời thông báo với cô, tạo thành chút hiểu lầm, cô đừng để trong lòng nhé.

Tằng Thiến mỉm cười:
- Chủ nhiệm nặng lời rồi, mọi người cùng làm kiệc trong ĐTH, phải phục tùng lãnh đạo ĐTH mà, nếu nhận được thông báo sớm đã không xảy ra chuyện hiểu lầm này! Vậy chủ nhiệm, tôi về phòng làm việc đây.

Cốc chủ nhiệm không ngờ Tằng Thiến hiểu lý lẽ như thế, gật đầu liên tục:
- Được, được, cô về phòng làm việc trước đi. Chuyện này tôi phải báo cáo cho giám đốc, xem phải làm sao.

Tằng Thiến gật đầu quay đầu đi

Trong chớp mắt xoay người đó, nụ cười trên mặt Tằng Thiến biến mất, đôi mắt ánh lên dữ dội, tựa hồ còn mang theo vẻ âm hiểm.

Thời khắc đó, Tằng Thiến nhớ lại cuộc đối thoại lần đầu tiên gặp Liễu Tuấn tới thăm cha chồng ở bệnh viện nhân dân tỉnh, khi ấy cô đã rất tò mò hỏi Trần Hướng Dương có phải Liễu Tuấn lợi hại lắm không, Trần Hương Dương trả lời: Lợi hại hơn cả tưởng tượng của con.

Mong là như thế.

Tằng Thiến vừa đi vừa lấy điện thoại ra.

Lên xe không bao lâu, di động của Vu Hoài Tín vang lên, nhìn màn hình thì là số lạ, không biết ai gọi tới. Vu Hoài Tín chần chừ một lúc mới nhận cuộc gọi.

- A lô... vâng... Là tôi.

Quả nhiên điện thoại do Tằng Thiến gọi tới, vốn khi Tằng Thiến làm việc ở Tiềm Châu, thường phỏng vấn các lãnh đạo thành phố, nên Vu Hoài Tín cũng quen với số điện thoại của Tằng Thiến, có điều sau khi Tằng Thiến lên tỉnh lại thay đổi số điện thoại nên không nhận ra.

- Được, cô đợi một chút.
Vu Hoài Tín quay người lại:
- Thị trưởng, điện thoại của Tằng Thiến.

Liễu Tuấn nhận lấy điện thoại, nói:
- Tằng Thiến à?

- Xin lỗi, xin lỗi ... Chú Liễu, cháu không ngờ lại như thế, ... Làm lỡ thời gian quý báu của chú.
Vu Thiến nói có chút lắp bắp.

Liễu Tuấn cười, Tằng Thiến quả nhiên không phải là cô gái đơn thuần, đầu óc rất nhanh nhẹn, riêng một tiếng "chú Liễu" này, không phải là người thường có thể gọi ra được.

Có điều Trần Hướng Dương là người tiền nhiệm của y, từ quan hệ này mà xét, Tằng Thiến miễn cưỡng có tư cách xưng hô với Liễu Tuấn như thế, hơn nữa Tằng Thiến không kể ủy khuất của mình, mà lại xin lỗi y, giọng nói rất chân thành, đủ thấy cô gái này cực kỳ thông minh.

- Nói đi, có phải là có kẻ cố ý làm khó cháu không?

Liễu Tuấn hỏi ôn hòa, lấy giọng điệu trưởng bối ra, rất có khí độ của "chú Liễu".
Vừa rồi Liễu Tuấn đứng ngoài nhìn, cũng thấy bên trong có vấn đề, đây là một cuộc phỏng vấn đậm chất chính trị, đừng nói là ĐTH tỉnh dù là ban tuyên truyền, cục điện ảnh và truyền thông tỉnh đều hết sức coi trọng. Nếu đã an bài Tằng Thiến phỏng vấn, đến nơi lại đổi người, đúng là quá trò hề, không biết kẻ nào trong ĐTH đột nhiên bị rò não.

Nhưng dù là vì sao, thì ý đồ nhắm vào Tằng Thiến cũng rất rõ ràng.

Liễu Tuấn không muốn thấy điều này, dù giữa y và Trần Hướng Dương không có qua lại mấy, nhưng ấn tượng với Trần Hướng Dương rất sâu sắc, khi lũ tới, Trần Hướng Dương mang bệnh vẫn kiên trì lên tuyến đầu, làm người ta khâm phục. Sau khi lên làm thị trưởng, Liễu tuấn phát hiện ra cán bộ Tiềm Châu đánh giá tốt về Trần Hướng Dương rất nhiều, điều này đủ chứng tỏ Trần Hướng Dương là lãnh đạo tốt.

Quan trọng nhất Liễu Tuấn tới là với tiền đề là Trần Hướng Dương nghỉ bệnh lui về tuyến hai, từ ý nghĩa nào đó có hiểm nghi "nhân lúc người ta nguy nan", tiếp đo Lưu Huy vì vụ án Bạch Hồ mà phải rời đi, cả hai vụ việc đều có díu líu với Liễu Tuấn.
Hiện giờ Trần Hướng Dương vừa mới lui về tuyến hai, người nhà đã bị chèn ép là không thích hợp.

Chuyện này liên quan tới thể diện của cán bộ bản địa Tiềm Châu, nếu gặp phải chuyện này mà Liễu Tuấn không ngó ngàng gì tới, để truyền đi, không hỏi làm những cán bộ Trần hệ thất vọng.

Vì thế Liễu Tuấn đi thẳng vào vấn đề.

Bên kia điện thoại, Tằng Thiết đột nhiên khóc nghẹn ngào, tiếng khóc như cố kìm nén lại càng làm người ta bất an, dù Liễu thị trưởng sớm được quan trường rèn cho thần kinh rất cứng rắn, lúc này không khỏi có chút xót xa.

Có điều Liễu Tuấn không nói, chỉ im lặng chờ đợi.

Tằng Thiến cũng rất có chừng mực, chỉ khóc có chừng mười giây tự động dừng lại, lau nước mắt nói nhỏi:
- Chú Liễu, cái thói đời này sao biến đổi nhanh như thế.

Tiểu đó Tằng Thiến ấp úng kể lại chuyện của mình trong ĐTH, ban đầu vì phải điều tới ĐTH cho tiện chăm sóc cha chồng, cô phải tốn nhiều công sức, còn dùng cả quan hệ cũ của Trần Hướng Dương, vẫn bị một số cản trở. Sau này cùng chồng được người quen đưa tới bái phỏng Hạ phó giám đốc, ông ta nhiệt tỉnh biểu thị sẽ quan tâm tới việc này, còn hết sức chính khí, kiên quyết không nhận quà của bọn họ rất giống một vị trưởng giả hiền hậu.

Khi ấy Tằng Thiến và chồng còn khen Hạ phó giám đốc là người thật tốt.

Sau khi được toại nguyện tới ĐTH tỉnh, Tằng Thiến vẫn làm phóng viên lấy tin, làm phóng viên ĐTH tỉnh vất vả hơn ở Tiềm Châu nhiều, thường xuyên phải đi công tác, dãi mưa dầm nắng, cô gái yểu điệu như Tằng Thiến không chịu nổi, phải xin nghỉ bệnh hai lần. Hạ phó giám đốc rất quan tâm, đích thân tìm cô nói chuyện, tìm hiểu thình hình, Tằng Thiến rất vui vì cho rằng gặp được lãnh đạo tốt quan tâm tới cấp dưới. Đương nhiên trong lòng đoán, Hạ phó giám đốc có khả năng có quan hệ với người bạn nào đó của cha chồng, nên mới quan tâm tới cô.

Bất kể ở đâu, được lãnh đạo quan tâm luôn làm người ta phấn chấn, thường đại biểu cho tiền đồ gấm vóc.

Quả nhiên không bao lâu sau Tằng Thiến được an bài làm người dẫn chương trình thực tập.

Điều này làm Tằng Thiến hết sức vui mừng, cô có dung mạo khá xinh xắn, khí chất trang nhã, có tiềm chất thành người dẫn chương trình tốt. Tằng Thiến hạ quyết tâm phải làm việc tốt để lập thành tích đền ơn tri ngộ của Hạ phó giám đốc.

Nhưng Tằng Thiến không ngờ Hạ phó giám đốc muốn cô báo đáo không phải bằng thành tích.

Không lâu sau Hạ phó giám đốc lộ ra bản mặt thật, liên tục triệu kiến cô, nội dung nói chuyện cũng ngày càng xa rời công việc, tìm hiểu cuộc sống của cô, đôi khi vô tình hỏi tới vấn đề kín đáo của phụ nữ, làm Tằng Thiến xấu hổ. Đồng thời trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành, ánh mắt của Hạ phó chủ nhiệm ngày càng không che đậy gì, sao cô chẳng phát hiện ra.

Về sau Hạ phó giám đốc càng lộ liễu, muốn cô đi sâu tìm hiểu ý đồ của lãnh đạo, chủ động tới gần tổ chức. Thậm chí còn lợi dụng cơ hội, làm như vô tình có đụng chạm vào cơ thể cô.

Tằng Thiến sợ hãi không biết phải làm sao, lại không dám nói với chồng và cha chồng, sợ gây ra chuyện, dù sao Trần Hương Dương hiện giờ không còn là thị trưởng nữa, đương nhiên cũng lo mất việc dẫn chương trình không dễ kiếm này.

Mới ban đầu chương trình ( hành trình cải cách huy hoàng của tỉnh A), được sự quan tâm của Hạ phó giám đốc, Tằng Thiến được an bài làm người dẫn chương trình, Tằng Thiến còn chưa kịp hưởng thụ chức trách này, thì Hạ phó giám đốc thẳng thẳng đưa ra yêu cầu sai trái với cô trong văn phòng.

Tằng Thiến kinh hoàng, cố sức bỏ chạy ra ngoài.

Tiếp đó là xảy ra cảnh này.

- Chú Liễu, cháu phải làm sao bây giờ?
Vu Thiết nức nở nói.

Vu Hoài Tín phát hiện ra sắc mặt Liễu thị trưởng nghiêm nghị tới ghê người, một lúc sau Liễu Tuấn mới chậm rãi nói:
- Không sao, cứ yên tâm công tác, chuyện này sẽ được xử lý ổn thỏa