Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1027: Không thể không tranh




- Nào, Tiểu Nhã, cho anh xem xem em béo lên hay gầy đi nào.

Khâu Tình Xuyên và Giao Giao rời đi không lâu, Liễu Tuấn liền giang tay ra nói với Lăng Nhã.

Giờ đã vào mùa đông, Lăng Nhã mặc một chiếc áo len phấn hồng cổ trễ, nổi bật áo sơ mi trắng muốt, quần màu đen, mặc dù là ở nhà nhưng cô vẫn đi giày cao gót. Nếu như mặc thêm một chiếc áo tây màu đen nữa, thì đúng là trang phục tiêu chuẩn của mỹ nữ công sở. Mái tóc dài quá cổ suôn mềm đen bóng, dung nhan kiều diểm, bờ môi gợi tình, toàn thân quyến rũ khó diễn tả thành lời.

Nghe Liễu Tuấn trêu đùa, Lăng Nhã nở nụ cười như đóa hoa nỏ rộng, tỏa ra sức hút vô cùng vô tận, giày cao gót gõ lên sàn gỗ, bờ hông đung đưa đi tới trước mặt Liễu Tuấn, tay đặt sau lưng, cười duyên nhìn y.

Liễu Tuấn sau khi tới Tiềm Châu bị đủ mọi việc quấn lấy người, cả hai đã có một khoảng thời gian không gặp nhau rồi, nghe được điện thoại của Liễu Tuấn nói hôm nay về nhà, Lăng Nhã sung sướng vô cùng, vội vàng trang điểm, thay mấy bộ y phục cũng không vừa lòng, cuối cùng mặc đồng phục đi làm lên, từ ánh mắt "nảy lửa" của Liễu Tuấn có thể nhìn ra, bộ đồng phục này rất có sức dụ hoặc với Liễu thị trưởng.

Lăng Nhã người vốn đầy đặn gợi cảm, lại mặc áo len trễ cổ, làm hai bầu vú tròn trịa ẩn dưới lớn áo sơ mi như ẩn như hiện, muốn mới gọi người ta tới đó khám phá.

Liễu thị trưởng ngày càng trầm ổn, cho dù đối diện với những hồng nhan tri kỷ của mình, cũng tỏ ra kiềm chế hơn nhiều, không còn quá "háo sắc" nữa, chỉ cười nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới, như mới biết yêu vậy.

Loại ánh mắt đó làm Lăng Nhã ngây ngất.

Đột nhiên Liễu thị trưởng hơi cau mày lại, tựa hồ có chút lo lắng.

Lăng Nhã giật mình, không biết có chỗ nào không ổn. Nhưng cô cũng đề cao "cảnh giác", vì kẻ này luôn dùng loại thủ đoạn đó khiến cô hiểu lầm, kết quả cuối cùng phát hiện ra, kỳ thực y chỉ đóng kịch trêu gẹo mình mà thôi.

Liễu Tuấn thi thoảng lại lấy cô ra để mua vui.

Nhưng Liễu thị trưởng mày cứ nhĩu lại mãi, Lăng Nhã thấy bấn an, cuối cùng buông lỏng cảnh giác, đi tới trước mặt Liễu Tuấn, ngửa mặt lên nhìn y, lo lắng hỏi:
- Sao thế?

Lăng Nhã rất thích ngửa mặt lên nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Thế này không ổn.

- Không ổn ở chỗ nào?

Lăng Nhã càng nóng ruột.

- Ừm.. Em cứ ăn mặc thế này đi làm không ổn, người ta cứ hau háu nhìn không ngừng, anh rất khó chịu.

Liễu thị trưởng cố nhìn cười, nói với vẻ nghiêm nghị.

- Á, anh lại trêu em... Anh là đồ xấu xa, quá xấu xa.

Lăng Nhã giận dỗi, nhào vào lòng y đấm liên tục, tấm thân đầy đặn cứ uốn éo không ngừng, làm Liễu thị trưởng cổ khô rang, không kháng cự nổi, đưa tay ra, vén cả áo len lẫn áo sơ mi của Lăng Nhã luồn vào, không đợi cho Lăng Nhã cho phép đã khống chế lấy cao điểm.

Lăng Nhã đôi vú vốn hết sức quy mô, lại ở tư thế "nữ trên nam dưới" này, làm Liễu nha nội phát hiện ra bàn tay to lớn của mình không đủ dùng.

Không nắm được hết rồi!

Liễu thị trưởng ở phương diện âu yếm các cô gái không được giỏi cho lắm, thủ pháo hết sức thô dã, dù nắn hay bóp, hoặc ngậm núm vú hồng hồng, đều dùng sức rất lớn.

Lăng Nhã nhíu đôi mi thanh thú, như đang chịu đựng sự đau đớn nào đó.

Thực ra đâu đớn kém xa so với khoái cảm có được, rất nhanh, người Lăng Nhã mềm dần mềm dần, rồi nằm bẹp trên người Liễu Tuấn, thở gấp gáp.

- Liễu Tuấn, em béo hay gầy?
Lăng Nhã ghé vào bên tai Liễu Tuấn thỏ thẻ.

-Chỉ dựa vào mỗi càm giác tay thì không phán đoán được.. Phải quan sát ở cự ly gần một chút..

Liễu thị trưởng nói là làm ngay, nhanh chóng cởi bỏ những thứ thừa thài trên người Lăng Nhã, chẳng bao lâu hai tấm thân trần trụi quấn lấy nhau trên ghế sô pha.

- Á.. Liễu Tuấn... Đừng.. Đừng mạnh quá.

Trong phòng khách thi thoảng lại truyền tới tiếng kêu yêu kiều của Lăng Nhã.

Trận chiến này, Liễu Tuấn tấn công hết sức mạnh mẽ, kịch chiến hồi lâu chưa dừng, tới về sau, Lăng xử trưởng trẻ trung khỏe khoắn chỉ còn sức để thở nữa thôi, buông thả tấm thân gợi cảm trên giường, bầu vú cao rung rinh thao nhịp điệu đầy quy luật, Liễu thị trưởng thi thoảng lại trêu ghẹo hai nụ hoa săn lại ngạo nghễ nhô cao kia.

Thấy mãi mà Liễu thị trường không có ý ngừng chiến, Lăng Nhã run sợ, cố sức xoay tấm thân trắng nõn, rúc mình vào lồng ngực hùng tráng của y, nắm lấy bàn tay hư hỏng đó, đặt lên lưng mình, rồi kéo chăn che đi thân hình hai người, để tranh thị giác và xúc giác của ý bị kích thích quá độ.

Lăng xử trưởng phải nghỉ ngơi lấy sức một chút mới được.

- Liễu Tuấn, cái vụ án Bạch Hồ kia liệu có rắc rối gì không?

Lăng Nhã biết những biệt pháp vừa rồi không đủ để làm dục vọng ngùn ngụt của Liễu nha nội nguội đi, cần phải di chuyển sự chủ ý của y, nếu không chẳng bao lâu nữa người này sẽ nhào tới, thế cũng đành đi, quan trọng nhất là y cực kỳ lắm trò, làm Lăng Nhã không đối phó được.

Làm Lăng Nhã "run sợ" là Liễu Tuấn tựa hồ đặc biệt cảm thấy hứng thù đối với cặp môi dày gợi cảm và chiếc lưỡi linh ho của cô, tìm trăm phương ngàn kế muốn cô dùng miệng làm việc kia.

Cho dù cô yêu Liễu Tuấn say đắm, nhưng vẫn xấu hổ với mấy yêu cầu cổ quái đó của y.

Lăng Nhã rất thông minh, biết phải làm sao để di chuyển sự chủ ý của y, quản nhiên vừa nói tới chuyện Bạch Hồ, Liễu thị trưởng không còn quá mức kích động nữa.

- Em nói thử xem có thể có rắc rối gì?

Lăng Nhã nhoẻn miệng cười:
- Thử em đấy à?

- Coi như vậy đi.

Lăng Nhã không vội trả lời, mà đột nhiên nhổm dậy, lấy một điếu thuốc lá trong ngăn kéo đầu giường, tự mình châm thuốc rồi cười khúc khích nhét vào trong miệng Liễu Tuấn.

- Chuyện này, em thấy trên tỉnh nhất định có kẻ túm lấy để giở trò.

Liễu Tuấn quay đầu sang nhìn Lăng Nhã, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, có vẻ cô nói đúng tâm sự của y, tuy nhiên Liễu Thị trưởng vẫn thản nhiên như không hỏi:
- Vì sao? Ai sẽ lấy chuyện này ra giở trò? Giở trò như thế nào?

Hỏi một hơi ba câu, vai "quan chủ khảo" đóng rất đạt.

Lăng Nhã nằm xuống áp mặt lên ngực Liễu Tuấn, hơi cau mày lại suy nghĩ, môi cong lên, thấy cảnh này, Liễu Tuấn hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh.

Thực sự quá mê hoặc, dù y đã cực kỳ quen thuộc mọi nơi trên cơ thể này, những vẫn cảm thụ được một sức hút cực lớn.

- Ừm, chuyện này, em nói ra anh không được mắng em nhé.

Trầm tư một lúc, Lăng Nhã nhìn Liễu Tuấn nũng nịu nói.

Liễu thị trưởng sao chịu mắc lừa, "cười lạnh" đáp:
- Nghe thấy thoải mái thì không mắng, còn nói năng bậy bạ thì hừ hừ...

Thấy ánh mắt người này lại hơi "lóe sáng", Lăng xử trưởng giảu môi nói:
- Đồ nhỏ nhen, chỉ thích nghe những lời nịnh nọt...

Liễu Tuấn liền đưa tay ra bóp bầu vú khiến người ta chết đuối trong đó kia, hứng thù vầy vò, tựa hồ không muốn nghe Lăng Nhã nói nữa. Lăng Nhã không dám chần chừ, nói:
- Em cho rằng lần này anh kiên trì trở về tỉnh A làm thị trưởng Tiềm Châu, không biết trên tỉnh có bao nhiêu kẻ khó chịu đâu! Anh khiến cho một số đông tức giận rồi....

Liễu Tuấn hơi bất ngờ, đôi khi Lăng Nhã nhìn ra được điểm mấu chốt của vấn đề, không thẹn là người từ cơ quan lớn đi ra.

Cái ghế thị trưởng này là Liễu Tuấn cướp trắng trợn từ trong tay đại lão của tỉnh, khẳng định là loạn mưu tính của kẻ nào đó, nói không chừng vị trí này đã hứa cho người khác rồi, nhưng Liễu Tuấn chen ngang giành lấy.

Nói ra từ khi Liễu Tuấn tới tỉnh A, mỗi một lần lần vị trí ở tỉnh A có biến động,trừ Hà Duyên An ra thì không có vị đại lão nào ở tỉnh muốn cho y

Liễu nha nội lần nào cũng cướp lấy.

- Liễu Tuấn, em thấy, có phải anh quá mạnh mẽ hay không?

Lăng Nhã lựa chọn câu chữ khá uyển chuyển, nhưng ý tứ rõ ràng, trong mắt cô thì Liễu Tuấn vẫn còn chút ương bướng của tuổi trẻ, không chịu thua kém, phân tích theo lý lẽ thông thường, Liễu Tuấn có thể tìm một nơi khác ngoài tỉnh A, có hoàn cảnh thoải mái hơn, không có nhiều sự níu kéo, dễ làm thành tích, cớ gì cứ khổ sở chui vào vũng nước đục này.

Chẳng những Lăng Nhã cho là như thế mà đoán chừng đó là suy nghĩ của tuyệt đại đa số mọi người.

Liễu Tuấn cười, xoa gò mà của Lăng Nhã cười nói:
- Không phải anh muốn tranh, mà không thể không tranh.

Sự giác ngộ chính trị này không nói cho Lăng Nhã hiểu được, Liễu Tuấn hỏi:
- Em trước tiên đừng lo việc này, cứ nói xem kẻ nào sẽ giở trò.

- Ừm, em khó nói rõ ràng được, nhưng anh .. Anh nên trao đổi thêm với Cận bí thư đi, em thấy chuyện này sẽ không dễ giải quyết đâu....

Liễu Tuấn cười:
- Vậy thì em không phải là một quân sư hợp tư cách, có điều...

- Có điều làm sao?

Lăng Nhã thất kinh, cô lại nhìn thấy ngọn lửa "dâm tà" trong mắt nam nhân này.

Liễu Tuấn cười ha hả, lật mình đè lên người Lăng Nhã.

- Không... Không.. Đừng.

Lăng Nhã thét lên