Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1004: Sản nghiệp trụ cột




Sau 4 ngày đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, Liễu Tuấn về thành phố Ngọc Lan.

Chuyến này y đặc biệt đến thăm thị trưởng tiền nhiệm Tiềm Châu Trần Hướng Dương đang an dưỡng ở phòng bệnh danh cho cán bộ cao cấp tại bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Đây không chỉ là lễ phép mà còn là trình tự nên phải làm.

Đầu năm vừa rồi Trần Hướng Dương lần thứ hai được chọn làm thị trưởng, một cơn hồng thủy trôi qua thì đã ngã. Trên cảm giác dường như là Liễu Tuấn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Mặc dù Liễu Tuấn không có ý nghĩ như thế nhưng cũng nên tới thăm một chút, một số chuyện trên công tác cũng phải đến trò chuyện cùng Trần Hướng Dương.

Thị trưởng của một thành phố cấp khu, tại bệnh viện Nhân Dân tỉnh thân phận cũng không tính là hiển hách. Tuy nhiên Trần Hướng Dương bởi vì chống lũ cứu tế mới bị bệnh, lãnh đạo trong tỉnh đích thân chiếu cố, bệnh viện Nhân Dân tỉnh cũng rất để tâm, dành cho Trần Hướng Dương điều kiện an dưỡng rất tốt.

Nơi của Trần Hướng Dương là phòng bệnh cao cấp dành cho cán bộ, so với phòng bệnh thông thường thì khác một trời một vực, vừa đi vào còn không rõ, còn tưởng rằng mình đã đi nhầm nơi, như vào căn hộ khách sạn. Căn phòng thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, thậm chí ngay cả đệm chăn trên giường cũng trắng tinh như hoa lan, rất là ấm áp. Đoán đây không phải là trong bệnh viện có sẵn mà là mang từ trong nhà qua đây.

Khi Liễu Tuấn đến, Trần Hướng Dương vẫn chưa nằm trên giường nghỉ ngơi mà là ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện cùng Cận Hữu Vi.

Nhìn thấy Cận công tử, Liễu nha nội mỉm cười.

Trần Hướng Dương là chi chính tâm phúc của Cận Tú Thực, hiện nay lui xuống từ vị trí thị trưởng, Cận Hữu Vi đại biểu cha cậu ta tới thăm chính là điều đương nhiên. Cận Tú Thực đi hội nghị hiệp thương chính trị của tỉnh, rất nhiều quan hệ cũng cần Cận công tử đi chải chuốt. Đối với điểm này, Liễu Tuấn cũng không lo lắng cho Cận Hữu Vi, chỉ số thông minh của cậu ta cũng không dưới Liễu thị trưởng, lại từng trải việc đời, hiểu rõ thế sự, kiểu như nói đi một ngày đàng, học một sàng khôn vậy.

Trần Hướng Dương đã hơn 50 tuổi, lần này lui xuống, khả năng tái đảm nhiệm một chức vụ thực cấp sở khu cũng không lớn. Chiếu theo quan điểm thế tục thông thường, đã gần đến lúc gần đất xa trời, đã không đáng để coi trọng. Cận Hữu Vi chủ động đến thăm hỏi, chủ yếu là Cận công tử có tình ý có nghĩa.

Theo thời gian trôi qua, lực ảnh hưởng của Cận Tú Thực cũng sẽ từ từ giảm đi, Cận Hữu Vi cũng đối mặt với một sự thay đổi, từ đệ nhất nha nội ngày xưa của tỉnh A đang chuyển biến thành một thương nhân chân chính.

Trong phòng bệnh ngoại trừ Trần Hướng Dương và Cận Hữu Vi, còn có một cô gái trẻ độ hơn 20 tuổi, dung mạo xinh đẹp, mặc một chiếc quần dài màu xanh nhạt dài qua đầu gối, đang ngồi bên cạnh Trần Hướng Dương. Mỉm cười lắng nghe hai người nói chuyện, đoán là thế hệ con cháu của Trần Hướng Dương, cũng không biết là con gái hay là con dâu.

"Ha ha, Liễu Tuấn, cậu cũng tới à!"

Liếc mắt thoáng nhìn thấy Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi vừa cười vừa nói, trong giọng nói có chút kinh hỉ, liền đứng dậy.

"Là Liễu thị trưởng à, thực sự là không dám nhận!"

Trần Hướng Dương cũng cười đứng dậy, nắm chặt tay với, dáng tươi cười trên mặt rất chân thành tha thiết.

Vu Hoài Tín đi theo sau đem lễ vật gôm một ít hoa quả và các vật phẩm dinh dưỡng đặt trên bàn.

"Trần thị trưởng, sức khỏe khôi phục được chưa?"

Liễu Tuấn nắm tay Trần Hướng Dương hỏi. Coi tình hình, sắc mặt Trần Hướng Dương nhìn rất tốt, khi nói trung khí cũng đủ, phỏng chừng đã khôi phục được kha khá rồi. Dù sao tháo xuống được chính vụ nặng nề, trong lòng được thả lỏng. Về phần có cảm giác mất mác khi bỗng nhiên bị mất đi quyền hành thì không biết được, chí ít cũng không có thể hiện ở trên mặt.

"Ha ha, già rồi, đa tạ Liễu thị trưởng lo lắng. Tới đây, mời Liễu thị trưởng ngồi. Vu Thiến, mau mau pha trà cho Liễu thị trưởng."

Trần Hướng Dương mời Liễu Tuấn nhập tọa, một bên phân phó cho cố gái bên cạnh.

Cô gái kia gọi là Vu Thiến, nghe thế liền đi pha trà cho Liễu Tuấn, trong đầu thì thầm kinh ngạc.

"Liễu thị trưởng, đây là Vu Thiến, là con dâu của tôi, đang công tác ở đài truyền hình Tiềm Châu." Trần Hướng Dương giới thiệu một chút thân phận của Vu Thiến cho Liễu Tuấn: "Vu Thiến, đây là người mà ta thường hay nói với mọi người, Liễu bí thư của thành phố Ngọc Lan, hiện tại là thị trưởng Tiềm Châu."

Vu Thiến càng giật mình hơn, vừa rồi nghe cha chồng luôn mồm gọi Liễu Tuấn là "Liễu thị trưởng", cũng đã giật mình không ít, người thanh niên trước mắt, mặc dù khí độ trầm ổn, nhìn bộ dạng tuổi chỉ tới hai mươi mấy, cũng tương đương với mình, so với Cận Hữu Vi còn nhỏ hơn vài tuổi, vậy mà là một thị trưởng sao? Mặc dù cô ta làm ở Tiềm Châu, trong mấy ngày này vẫn ở tỉnh thành, cùng mẹ chồng chăm sóc bệnh của Trần Hướng Dương, đối với việc thay đổi nhân sự ở Tiềm Châu cũng không có mẫn cảm, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không ngờ tới người thanh niên này không ngờ lại là người kế nhiệm của cha chồng, tân nhậm thị trưởng của thành phố Tiềm Châu. Lập tức hơi cúi đầu với Liễu Tuấn, nhỏ giọng chào hỏi.

"Chào Liễu thị trưởng!"

Liễu Tuấn đứng dậy nắm tay với Vu Thiến.

Chẳng qua là một câu nói, cảm nhận của Liễu Tuấn đối với Vu Thiến cũng rất tốt, Nguyên nhân cũng chỉ là Vu Thiến cũng không nói nhiều từ ngữ kiểu như ngưỡng mộ này nọ, sắc mặt mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không nịnh nọt, biểu hiện ra là một người rất có giáo dục.

Mọi người lại cùng nhau ngồi xuống, mới hàn huyên vài câu Cận Hữu Vi liền đứng dậy vừa cười vừa nói: "Liễu Tuấn, cậu ở lại trò chuyện cùng Trần thị trưởng đi, tôi cáo từ trước đây."

Liễu Tuấn mỉm cười: "Ngồi đi, vội như vậy làm gì, tôi cũng không phải là cọp."

Vu Thiến liền mím môi cười.

Lúc này Cận Hữu Vi cáo từ chỉ là xuất phát từ lễ phép, người ta là hai thị trưởng, khẳng định có chút việc trên công tác muốn trò chuyện, mình cũng không thể ở bên cạnh làm bóng đèn mà, không ngờ Liễu Tuấn lại không lưu tâm.

Trần Hướng Dương hơi giương lông mày lên, lập tức lại khôi phục như thường.

Cận Hữu Vi mở miệng thì gọi thẳng tên của Liễu Tuấn, mà không phải là xưng hô "Liễu thị trưởng" chiếu theo quy tắc quan trường. Mà thái độ của Liễu Tuấn đối với Cận Hữu Vi cũng rất tùy ý. Có thể nhìn ra được giao tình giữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn không đơn giản. Việc này đúng là có chút khó hiểu.

Trần Hướng Dương vẫn một mực dưỡng bệnh, Cận Tú Thực chỉ ra tình huống cho Lưu Huy, Trần Hướng Dương lại không rõ lắm, ông vẫn còn đang dùng ánh mắt đối đãi với Liễu Tuấn như quan hệ giữa Cận Tú Thực và Phái bản địa. Liễu Tuấn đăng môn thăm hỏi, Trần Hướng Dương trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong đầu lại đề cao cảnh giác.

Nói thật, Liễu Tuấn ở trong cảm nhận của Trần Hướng Dương tồn tại như một điều bí ẩn. Trần Hướng Dương mặc dù cách xa tại biên thuỳ phía tây nam tỉnh A, thân là thị trưởng của một thành phố cấp khu quan trọng, đối với cục diện chính trị trong tỉnh vẫn tương đối quan tâm. Có vẻ như hiện nay Liễu nha nội chính là một nhân vật bà ngoại không thương cậu không thích, vừa đến tỉnh A không lâu thì gọn gàng dứt khoát phế đi Trì Cố con trai của Trì An Phong, lại dồn ép Đinh Ngọc Chu tới mức phải bẽ mặt, đắc tội với hai cái vòng tròn lớn nhất của Phái bản địa. Mà hiện tại Cù Hạo Cẩm số 1 cùng Thai Duy Thanh số 2 cũng đều nhìn tiểu Liễu không vừa mắt. Đổi lại là bất kể một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ nào sớm đã không biết phải bị tống cổ đến chỗ nào mà ăn không ngồi chờ rồi, nói không chừng còn dính vào lao ngục tai ương.

Không ngờ người này đi bộ một vòng tại trường Trung ương đảng, ba tháng đã xong xuôi chương trình học của nửa năm, chắp hai tay sau lưng, bước khoan thai trở lại tỉnh A, đường hoàng ngồi trên ngai vàng của thị trưởng thành phố Tiềm Châu.

Trò ảo thuật này diễn như thế nào, quả thật khiến người vắt hết óc cũng nghĩ không ra một nguyên do.

Xem ra nha nội chính là nha nội, bối cảnh thâm bất khả trắc a!

Cù Hạo Cẩm có lợi hại mấy cũng không lay động được Tiểu Liễu!

Hiện giờ coi dáng dấp giữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn, Trần Hướng Dương xem như là nhiều hoặc ít cũng đoán được một ít manh mối, tuy nhiên không dám khẳng định. Giả dụ đúng như điều mà trong lòng Trần Hướng Dương suy nghĩ, Cận Tú Thực quả thực là tay già đời! Không nói không rằng đã cho con trai mình tìm một chỗ dựa còn vững chắc hơn cả bản thân mình.

Cận Hữu Vi biết dụng ý Liễu Tuấn giữ cậu ta lại, lập tức cười ha ha rồi ngồi xuống, ba người lại bắt đầu tán gẫu.

"Liễu thị trưởng, đối với công tác của Tiềm Châu đã hiểu rõ rồi chứ?"

Trần Hướng Dương chủ động nhắc tới đề tài công việc, rất hiển nhiên, Liễu Tuấn không chỉ đơn giản là đến để tìm ông ta nói chuyện.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói khiêm tốn: "Tổng thể đã hiểu một chút rồi, đã trao đổi qua với đồng chí Triệu Sư Phạm."

Trần Hướng Dương cười gật đầu: "Đồng chí Triệu Sư Phạm công tác vững vàng, đối với công việc trong thành phố cũng tương đối quen thuộc. . . Ôi , kinh tế trước đây của Tiềm Châu chúng ta vẫn không được như ý, trong lòng tôi vẫn thấy hổ thẹn, lần này được rồi, Liễu thị trưởng đã tới đây, kinh tế của Tiềm Châu nhất định sẽ phát triển siêu tốc, nhân dân Tiềm Châu có phúc phần rồi!"

Vu Thiến nhất thời trừng to mắt, tuy là Trần Hướng Dương xưa nay trước mặt cán bộ cấp dưới cũng không tự cao tự đại, tương đối bình dị gần gũi. Nhưng lấy giọng điệu tôn sùng như vậy để nói với Liễu Tuấn, đó là một chuyện ngoài dự đoán của Vu Thiến, không khỏi lại lén quan sát Liễu Tuấn vài lần. Người thanh niên này ngoại trừ khí độ hơi trầm ổn. Ừhm, còn có, cũng hơi đẹp trai, thật đúng là nhìn không ra có gì đặc biệt, anh ta quả thật có bản lĩnh có thể "Điểm thạch thành kim" hay không?

Phúc khí của nhân dân Tiềm Châu!

Lời này cũng không thể nói tùy tiện được.

"Trần thị trưởng quá khích lệ rồi, Liễu Tuấn không dám nhận. Mấy năm nay, tổng sản lượng kinh tế của Tiềm Châu vẫn ổn định đứng thứ 3 toàn tỉnh, đủ để nói rõ bí thư Lưu Huy cùng Trần thị trưởng, vì sự phát triển của Tiềm Châu đã tốn rất nhiều tâm huyết."

Liễu Tuấn nói vài câu khách sáo.

Trần Hướng Dương thì liên tục xua tay.

Cận Hữu Vi cười nói: "Liễu Tuấn, cậu cũng đừng giở giọng đó với Trần thị trưởng, tất cả mọi người đều biết thực tế. Tôi là thường dân, hai người đều là những người thống trị địa phương, lão luyện, có kinh nghiệm phong phú, nhưng tôi cũng phải cần phải nói, kinh tế của Tiềm Châu có một chỗ thiếu hụt rất lớn, chính là thiếu khuyết một sản nghiệp trụ cột, không có nhãn hiệu gì hết, ở toàn tỉnh thì rất có tiếng, nhưng khi đặt ở toàn quốc thì càng không đáng nhắc đến. . . xin lỗi, tôi hay thích nói thẳng!"

Xưa nay Cận Hữu Vi nói năng tùy tiện, nhất là tại trước mặt người một nhà. Cậu ta nói như vậy đã khiến Trần Hướng Dương xua tan một chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng, dựa vào lý giải của Trần Hướng Dương đối với Cận Hữu Vi, người này mặc dù nhìn qua hay bỡn cợt, nhưng tuyệt đối không nói bậy, hiện tại chính là đang làm rõ với ông ta, Liễu Tuấn cũng như ông thôi, cũng là người một nhà!

Trần Hướng Dương nghiêm mặt nói: "Hữu Vi nói đúng, đây là thất trách của tôi. Liễu thị trưởng, Tiềm Châu đúng là thiếu một sản nghiệp trụ cột, hạt cảnh lại tương đối rộng, rất nhiều huyện khu, còn có khá nhiều một bộ phận nông dân cùng cư dân thành phố, chưa thoát khỏi nghèo khó. Không biết Liễu thị trưởng đối với kiến thiết sau này, có cương lĩnh gì chưa?"

Liễu Tuấn nhăn mày, nói: "Trần thị trưởng, tôi mới đến nhận chức, đối với tình huống còn không quá quen thuộc, cương lĩnh thì vẫn chưa nói tới. Tôi dự định trước tiên đến các khu huyện phía dưới một chuyến, xem qua tình huống một chút rồi mới lên kế hoạch."

Trần Hướng Dương gật đầu, đối với Liễu Tuấn lại tăng vài phần cảm tình. Người này quả nhiên không giống như một nha nội trẻ tuổi đắc chí, không lên giọng phách lối, xem ra cậu ta có thể tại Ngọc Lan cùng khu Trường Hà đạt được chiến tích rực rỡ như vậy cũng không phải là may mắn!