Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 80




Nhớ kĩ lời dặn dò của Tô Mộ Tịch, Hoa Ngữ và Xảo Tâm chia nhau rời đi theo cửa Đông và cửa Tây của hoàng cung, đi được một đoạn thì tất cả đều bình an vô sự. Nhưng Hoa Ngữ đi càng xa thì trong lòng càng thấy bất an, bởi vì nơi này yên lặng một cách đáng ngờ. Mặc dù hoàng thượng đã phái hai mươi mấy đại nội cao thủ đi theo bảo vệ, nhưng Hoa Ngữ vẫn không thể ngừng lo lắng. Nhìn hai mắt tiểu Minh Nhật mở to nằm trong lòng mình không khóc cũng không nháo, trong lòng Hoa Ngữ đã nghĩ ra biện pháp. Quả nhiên đúng như dự đoán của Hoa Ngữ, đoàn người đi được một đoạn nữa thì bị một nhóm hắc y nhân không dưới bốn mươi người bao vây, không nhiều lời liền xông lên chém giết.

Không lâu sau, các đại nội cao thủ rơi vào thế hạ phong. Ám vệ ẩn nấp ở một nơi bí mật thấy tình hình không ổn thì cũng gia nhập cuộc chiến. Nhất thời hắc y nhân và ám vệ khó phân thắng bại, Hoa Ngữ thừa lúc rối loạn ôm Minh Nhật rời đi, một hắc y nhân cầm kiếm chém về phía nàng, Hoa Ngữ nhắm chặt mắt ôm chặt Minh Nhật vào ngực. Một ám vệ đỡ một kiếm này nhưng cũng kịp thời cầm kiếm trong tay đâm vào ngực hắc y nhân, ám vệ và hắc y nhân cùng ngã xuống đất.

Hoa Ngữ hồi phục tinh thần sau khi bị hoảng sợ, lại tiếp tục ôm Minh Nhật chạy đi. Đi chưa được mấy bước thì đã bị một hắc y nhân đuổi theo, Hoa Ngữ kinh hãi, nhưng may mắn là một ám vệ đã chạy tới giết chết hắc y nhân. Ám vệ kêu to: “Ta sẽ chặn bọn chúng, mau ôm tiểu hoàng tử rời đi.” Nói xong, liền đánh nhau với hai hắc y nhân vừa xông tới.

Xung quanh tối om, Hoa Ngữ không tìm được đường đi. Dựa vào chút ánh sáng mờ ảo có thể thấy được một ngõ nhỏ, Hoa Ngữ tìm một nơi có thể trốn liền nấp vào. Bây giờ nàng đang ôm tiểu Minh Nhật, nàng không thể để con của tiểu thư gặp chuyện không may, không thể mạo hiểm chạy trốn vì sẽ rất dễ bị đuổi theo. Tìm chỗ trốn có vẻ an toàn nhất, bây giờ chỉ hi vọng tiểu Minh Nhật không khóc thì thật tốt.

Không lâu sau cuộc chiến chấm dứt, cuối cùng chỉ còn ba hắc y nhân sống sót. Ba người tìm một vòng, cũng không tìm được Hoa Ngữ và Minh Nhật. Trong đó một người ném kiếm trong tay đi, nôn nóng nói: “Không ổn rồi, lại để nữ nhân và đứa bé kia chạy thoát. Khi trở về chúng ta nên nói sao với trưởng công chúa đây?”

“Hư, người muốn chết sao? Nếu để ai nghe được thì chúng ta đừng mong được sống.” Một hắc y nhân khác tiến lên ngăn cản.

“Phi, ngươi còn lo lắng chuyện này, để cung nữ kia ôm tiểu hoàng tử chạy mất, ngươi nghĩ trưởng công chúa sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?” Hắc y nhân nói sự thật.

Hoa Ngữ nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì hoảng sợ, thì ra hắc y nhân là do trưởng công chúa phái tới.. Nhìn tiểu Minh Nhật mở to hai mắt nhìn mình, Hoa Ngữ miễn cưỡng cười với bé. Trong lòng thì âm thầm cầu nguyện, bây giờ tiểu Minh Nhật đừng gây ra tiếng động gì, nếu không thì hai người chết chắc.

Ba người thảo luận trong chốc lát, một người nghĩ được biện pháp liền lên tiếng: “Nếu chúng ta không muốn chết, thì hãy làm theo cách này. Lát nữa chúng ta quay về báo cáo tình hình với trưởng công chúa, cứ nói là nhiệm vụ đã hoàn thành. Tiểu hoàng tử và cung nữ kia đã bị chúng ta giết chết rồi ném xác ra bãi tha ma, đã xử lý sạch sẽ không lưu lại dấu vết. Chỉ cần ba người chúng ta không nói ra, thì trên đời sẽ không có người thứ tư biết chuyện.”

“Như vậy có được không? Nếu trưởng công chúa và tướng quân phái người đi kiểm tra, chúng ta……….” Một hắc y nhân có tính tình nhát gan hỏi, chuyện lừa gạt người này càng khiến hắn lo lắng hơn.

“Ngươi sợ cái gì? Các ngươi thử nghĩ xem, nếu trưởng công chúa và Dạ hoàng tử cướp ngôi thành công, nhất định cung nữ kia sẽ bế tiểu hoàng tử trốn đi, sao còn dám quay lại? Cung nữ kia không phải là đứa ngốc. Hơn nữa nếu Dạ hoàng tử và trưởng công chúa thất bại, đến lúc đó hoàng thượng tra ra chúng ta đã giết tiểu hoàng tử, ngươi nói chúng ta còn có thể sống sao? Nhưng, nếu tiểu hoàng tử còn sống, không chừng hoàng thượng sẽ không giết chết chúng ta.” Cũng chỉ là một nữ nhân và một đứa bé mà thôi, cũng không gây ra sóng gió gì lớn cho bọn họ, cho dù có chuyện gì bọn hắn cũng có thể lợi dụng.

Hai người còn lại cũng thấy có lý, đều gật đầu đồng ý, ba người cùng nhau xử lí chuyện thi thể rồi rời đi. Xác định ba người đã đi rời đi, Hoa Ngữ mới ôm tiểu Minh Nhật đi ra. Nhìn nụ cười của tiểu Minh Nhật trong ngực nàng, tâm trạng hoảng sợ của nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, may mắn là tiểu hoàng tử không khóc khi ở trong bóng tối. Tiểu hoàng tử đúng là một đứa bé thông minh, tương lai nhất định sẽ làm nên đại sự.

Nhìn đại nội thị vệ và ám vệ tiểu thư phái tới không một ai sống sót, Hoa Ngữ thở dài, xem ra lúc này nàng không có cách nào có thể đưa tin cho tiểu thư. Thôi vậy, trước phải tìm một nơi có thể ở, xem xét tình hình thế nào rồi tính tiếp. Nhìn bầu trời đêm không có một vì sao, Hoa Ngữ âm thầm hi vọng Xảo Tâm và tiểu Minh Nguyệt cũng có thể bình an vượt qua nguy hiểm.

Dĩ nhiên bên phái Xảo Tâm cũng bị không ít hắc y nhân bao vây. Nhìn những người ngã xuống, Xảo Tâm sợ run người, muốn ôm tiểu Minh Nguyệt rời đi. Một cái đầu người bay qua trước mặt nàng, Xảo Tâm sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất. Nhìn ám vệ tiểu thư phái tới và cao thủ đại nội lần lượt ngã xuống, Xảo Tâm biết nếu tiếp tục như vậy, thì nhất định nàng và tiểu Minh Nguyệt phải chết ở chỗ này, cố lấy dũng khí ôm tiểu Minh Nguyệt lao ra khỏi vòng vây của hắc y nhân.

Xảo Tâm thành công, nhưng khi nàng chạy vào một ngõ nhỏ, không chú ý tới một hắc y nhân đang cầm kiếm chém về phía nàng. Nàng không may mắn như Hoa Ngữ, không ai giúp nàng đỡ một kiếm này. Kiếm xuyên qua ngực Xảo Tâm, lúc bị kiếm đâm trúng nàng đã để tiểu Minh Nguyệt ra xa ngực mình nên bé không bị thương. Xảo Tâm vui mừng khi kiếm không làm bị thương tiểu Minh Nguyệt rồi sau đó nàng ngã xuống. Trên mặt tiểu Minh Nguyệt dính máu, được Xảo Tâm ôm lăn hai vòng cũng không khóc chỉ mở to mắt nhìn nàng, có lẽ bị hù dọa rồi.

Thi thoảng bên ngoài vẫn truyền đến tiếng đánh nhau, khó phân thắng bại. Trong ngõ nhỏ, một phụ nhân tinh thần có chút điên khùng ôm một đứa nhỏ đã gần tắc thở. Con gái của nàng sẽ không chết…….Sẽ không chết……Nàng đã sinh được ba đứa con trai, thật vất vả mới sinh được một đứa con gái, phu quân của nàng vô cùng vui mừng. Nữ nhi là đứa con cuối cùng nàng có thể sinh, đại phu nói sau khi nàng sinh con thì thân thể bị tổn thương, từ nay về sau không thể sinh được nữa. Bây giờ phu quân không có nhà, mà con gái đã không còn, khi trở về nhất định sẽ đuổi nàng đi. Không được………Nàng không thể để chuyện này xảy ra…………Nàng phải mau chóng nghĩ cách…………

Phụ nhân nghe được tiếng đánh nhau thì hồi phục tinh thần, không kiềm chế được tính tò mò đi ra ngoài. Trong bóng tối, chân phụ nhân không cẩn thận đá lên người tiểu Minh Nguyệt. Tiểu Minh Nguyệt bị đau, khóc hai tiếng tỏ vẻ kháng nghị. Phụ nhân nghe được tiếng khóc của trẻ con thì cúi đầu nhìn xuống. Trong lòng phụ nhân mừng như điên, nếu đứa bé này là bé gái thì nàng sẽ được cứu, nàng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà………..

Phụ nhân kích động ngồi xuống, đặt con gái đã không còn hơi thở xuống đất. Vươn tay ôm tiểu Minh Nguyệt lên, sờ sờ khắp người bé. Không lâu sau, phụ nhân vô cùng vui mừng, nếu không phải bên ngoài truyền ra tiếng đánh nhau thì đã cười lớn, đứa bé này đúng là bé gái, nhất định ông trời đã mang đứa bé này đến cho nàng, nhất định là như vậy. Thay tã lót cho hai đứa bé, hôn nhẹ lên mặt con gái đã tắt thở rồi nhẹ nhàng đặt con vào trong tay Xảo Tâm. Rồi nhanh chóng ôm tiểu Minh Nguyệt đang vẫy tay không ngừng vào lòng, nhanh chóng rời đi nơi này. Từ đầu tới cuối, phụ nhân không hề để ý đến miếng ngọc bội được đeo trên cổ tiểu Minh Nguyệt, và cái bớt mặt trăng màu đỏ trên cánh tay bé.

Một lát sau, cuộc chiến chấm dứt, những hắc y nhân đi đến nơi này, thấy Xảo Tâm và đứa bé ngã trên mặt đất. Một hắc y nhân đi đến, kiểm tra hơi thở của Xảo Tâm và đứa bé trong lòng nàng rồi ngẩng đầu nói với hắc y nhân cầm đầu: “Cả hai đều đã chết.”

Hắc y nhân cầm đầu có chút không tin, đi đến kiểm tra hơi thở rồi chém hai kiếm lên người của Xảo Tâm và đứa bé: “Bốn người ở lại, xử lí thi thể cho gọn gàng, bản tướng về Đỗ phủ trước báo lại cho trưởng công chúa.”

“Vâng, tuân mệnh.” Bốn người ở lại quỳ xuống, chờ hắc y nhân cầm đầu rời đi mới bắt đầu xử lí thi thể trên mặt đất.

Thần Hi cung, Tô Mộ Tịch lo lắng cả một đêm vừa mới chợp mắt thì trong mơ nàng thấy Hoa Ngữ và Xảo Tâm bị hắc y nhân truy đuổi. Sau đó, Hoa Ngữ ôm Minh Nhật trốn được còn Xảo Tâm bị đâm chết, Minh Nguyệt bị người khác bế đi. Nàng ra sức kêu to nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt người đã ôm Minh Nguyệt đi. Tô Mộ Tịch lập tức bật dậy, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Không hiểu sao nàng thấy trong lòng bứt rứt không yên. Nghĩ đến con mình rời đi không bao lâu, nhất định đã gặp chuyện không may, nếu không sao nàng lại có giấc mơ này. Tô Mộ Tịch gọi mấy tiếng, một ám vệ mới được chọn chính là cung nữ Thư Tâm bên người nàng, liền đi tới bên người Tô Mộ Tịch, Tô Mộ Tịch không kịp nghĩ nhiều vội hỏi: “Thư Tâm, nhóm người Hoa Ngữ đã truyền tin về chưa?”

“Hoàng tử phi, không có, chắc hẳn lúc này bọn họ vẫn còn đang thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.” Thư Tâm ít khi thấy bộ dáng không bình tĩnh như vậy của Tô Mộ Tịch, giật mình một lúc rồi mới trả lời.

Còn chưa truyền tin về, không được, nàng không thể đợi nữa: “Thư Tâm, mau, truyền tín hiệu ra ngoài, để cho những ám vệ còn lại đi theo hai cửa Đông và cửa Tây tìm họ. Nhất định phải tìm được bọn họ, thấy bọn họ được an toàn thì lập tức quay lại báo cho ta.” Tô Mộ Tịch đứng dậy từ trên giường, gấp đến độ đi tới đi lui. Từ lúc biết Đỗ Chính Liên còn sống nàng vẫn luôn có linh cảm xấu. Nhưng từ đầu đến cuối nàng không hề nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với hai con, dù sao chuyện đưa hai con ra ngoài chỉ có nàng và hoàng thượng biết, ngay cả Hoa Ngữ và Xảo Tâm cũng chỉ biết khi nàng giao Minh Nhật và Minh Nguyệt cho hai người.

“Vâng, nô tỳ đi làm ngay, hoàng tử phi, người hãy đổi quần áo khác đi.” Thư Tâm nhìn quần áo nàng bị mồ hôi làm ướt thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Tô Mộ Tịch miễn cưỡng cười cười: “Thư Tâm, ngươi làm chuyện của ngươi đi. Không cần để ý đến ta.” Nếu không phải thân phận không cho phép thì nàng cũng muốn rời cung, không nhìn thấy hai con an toàn thì nàng không an tâm.

“Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Biên quan, Hiên Viên Hạo Thành cũng mơ một giấc mơ y như vậy. Bừng tỉnh khỏi ác mộng, trong lòng Hiên Viên Hạo Thành hoảng sợ, con và Tịch nhi sẽ không có việc gì, phụ hoàng đã đáp ứng hắn là sẽ bảo vệ tốt mẹ con nàng, sẽ không để ba người gặp bất cứ chuyện gì. Bây giờ hắn có một linh cảm không hề tốt, nhưng hắn cũng chỉ có thể ngồi đây lo lắng mà không thể quay lại Hoàng thành.

Sau khi Thư Tâm rời đi, Tô Mộ Tịch càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nàng lại không ngủ được liền thay bộ quần áo khác rồi nhanh chóng đi đến nơi giam giữ Lãnh Kì Duệ. Cho dù phải dùng biện pháp gì nàng nhất định phải hỏi ra nơi ở của Đỗ Chính Liên, tuy hoàng thượng đã bố trí ổn thỏa mọi chuyện. Nhưng Đỗ Chính Liên và hoàng thượng từng có quan hệ thân mật, nên sẽ hiểu rất rõ hoàng thượng, nàng không thể mạo hiểm như vậy.

Đi đến nơi giam giữ Lãnh Kì Duệ thì Tô Mộ Tịch liền thấy Thư Mai và Thư Hương đang lôi kéo Thiển Vũ với sắc mặt tái nhợt. Tô Mộ Tịch phất phất tay ra hiệu cho hai người lui xuống còn mình giữ chặt tay Thiển Vũ. “Tịch nhi, con đừng ngăn ta, nhất định ta phải giết nam nhân kia báo thù cho con ta.” Vừa nghĩ tới đứa con đã chết, Thiển Vũ hoàn toàn không giữ được bình tĩnh.

Tô Mộ Tịch cũng biết được một ít chuyện năm đó của Thiển Vũ, liền nói: “Sư phụ, nam nhân bên trong kia đã là tù nhân của chúng ta, bao giờ người giết hắn mà không được? Mà đầu sỏ hại chết con của người giờ không biết đang ở đâu, chẳng lẽ người không muốn tìm rồi giết nàng sao?” Nam nhân này không phân biệt được mọi chuyện đúng sai mà người đã ra tay giết chết con của sư phụ rất có thể là Đỗ Chính Liên.

Thiển Vũ nghe xong lời nói của Tô Mộ Tịch thì giật mình, đúng vậy, vì sao nữ nhân đó còn chưa giết chết Lãnh Kì Duệ? Suy nghĩ một lúc, Thiển Vũ liền đẩy cửa đi vào nơi Lãnh Kì Duệ bị giam giữ. Tô Mộ Tịch đứng ở ngoài cửa, không có ý định đi vào.