Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 7: Hiên Viên hạo Dạ(1)




Edit: Trucxinh

Sau khi dỗ Hiên Viên Hạo Thành ngủ, Tô Mộ Tịch mới từ trong nội điện lui ra ngoài. Đinh ma ma đi theo phía sau nàng : “ Tiểu thư, trước tiên người về phòng nghỉ một chút đi!. Bận rộn cả 1 ngày, người cũng mệt mỏi rồi.” Nhìn Tô Mộ Tịch bị Thành hoàng tử quấn quít một trận, cũng không mất kiên nhẫn, Đinh ma ma lúc này càng đối với nàng thêm kính trọng.

Mang Tô Mộ Tịch đến tây điện, kì thực chỉ cách đông điện của Hiên Viên Hạo Thành một chính điện, đều nằm trong Thần Hi cung, Tống ma ma thấy đoàn người tiến vào, hành lễ với Tô Mộ Tịch : “ Tiểu thư mệt mỏi cả một ngày rồi, để cho Xảo Tâm hầu hạ người, người nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tô Mộ Tịch gật đầu ngồi vào trước gương : “ Làm phiền Tống ma ma suy nghĩ chu toàn, Tịch nhi đa tạ.” Ma ma này, Tô Mộ Tịch cũng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt. Kiếp trước, nếu không phải nàng ta dốc sức trợ giúp, nàng cũng không nhanh như vậy nhìn ra bộ mặt thật của Hiên Viên Hạo Dạ. Nhưng mà, nói đến đây nàng cũng thấy hiếu kì, Hiên Viên Hạo Dạ tuổi của nhỏ làm sao có thể mưu lược như vậy? Chín tuổi đã biết lợi dụng người khác? Bên người hắn, nhất định có cao nhân. Người này, kiếp trước nàng cũng chưa từng gặp, rốt cuộc là người phương nào?

“Tiểu thư, tiểu thư…” Xảo Tâm giúp Tô Mộ Tịch rửa mặt, chải đầu, nhìn thấy Tô Mộ Tịch thất thần, sợ nước thái giám chuẩn bị lạnh mất, nhẹ nhàng gọi nàng vài tiếng.

“Ưm…” Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần.

“Nô tỳ trước giúp tiểu thư tắm rửa!” Xảo Tâm cảm thấy vị tiểu thư này không giống một hài tử 6 tuổi, là nàng bị ảo giác sao?

“ Không cần, ta tự tắm được rồi.” Tô Mộ Tịch cự tuyệt, trừ Hoa Ngữ, nàng không thích người khác hầu hạ bên người nàng.

Xảo Tâm vừa nghe, sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất : “Tiểu thư, nô tì đã làm cái gì không tốt, xin tiểu thư trách phạt.”

“Không cần sợ, ta chỉ không quen thôi. Đúng rồi, khi nào Hoa Ngữ có thể đến Thần Hi Cung?” Tô Mộ Tịch biết nha hoàn mình mang theo phải trải qua thụ huấn mới có thể bước vào hậu cung, nhưng bên người nàng không có nàng ấy, có chút không quen.

“Hồi tiểu thư, hoàng hậu nương nương đã căn dặn, nếu như Hoa Ngữ học nhanh, nhiều nhất là 2 ngày có thể trở lại bên người tiểu thư.” Đinh ma ma không mở miệng, Tống ma ma cướp lời, cần phải để Tô Mộ Tịch nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

“Vậy hai vị ma ma lui xuống trước đi. Nơi này có Xảo Tâm được rồi.” Tô Mộ Tịch liếc nhìn Tống ma ma một cái, sau đó nói.

“Vâng.” Hai người được rồi cái lễ, đều lui xuống.

“ Xảo Tâm, về sau nha hoàn bên người ta chỉ có ngươi và Hoa Ngữ. Ta không cầu các ngươi có thể làm việc gì to lớn, nhưng ta muốn các ngươi phải trung thành với ta, biết không?” Kiếp trước hầu hạ bên người nàng là Hoa Ngữ và A Bảo, Xảo Tâm không có cơ hội gần gũi nàng, nàng cũng không hiểu lắm về nàng ta. Cho nên, phải nói ngay từ đầu Xảo Tâm bị khí thế Tô Mộ Tịch tản ra dọa sợ : “ Nô tì, nô tì đã biết.” Trong lòng một lần nữa khẳng định, Tô Mộ Tịch không giống một đứa trẻ 6 tuổi.

Tô Mộ Tịch gật đầu, để tránh nàng ta nghi ngờ mình, nàng ra vẻ ngây thơ nói : “ Ừm, ngươi biết thì tốt rồi, xem ra biện pháp nương ta dạy có thể dùng, hì hì…” Xảo Tâm này hẳn là tuổi không lớn sai biệt với Hoa Ngữ. Xuất ra một cây trâm bình thường hay cài thưởng cho nàng : “ Xảo Tâm, đây là quà nương ta thưởng cho ngươi, ngươi lui xuống trước đi. Ta có thể tự mình tắm rửa.”

“ Vâng!” Xảo Tâm lúc này mới nhẹ thở ra, nguyên lai là Tô phu nhân dạy cho nàng. Nàng đã nói rồi, một tiểu hài tử 6 tuổi làm sao biết nhiều như vậy.

Một ngày trôi qua, Tô Mộ Tịch thật là mệt mỏi. Sau khi tắm rửa, liền nằm trên giường nghĩ đến những chuyện phát sinh ban ngày, giống như nằm mơ vậy.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ Tịch dạy rất sớm. Mở mắt ra đã thấy Tống ma ma cùng với Xảo Tâm. Hai người thấy nàng ngồi dậy. Tống ma ma đưa nước muối, Tô Mộ Tịch dùng ngón tay chấm một chút bỏ vào trong miệng, sau đó cầm lấy chén nước súc miệng Xảo Tâm bưng lại, đem dụng cụ giao cho tiểu cung nữ ở phía sau Xảo Tâm, lại tiếp nhận một cái khăn mặt trong tay cung nữ khác, mới để cho Xảo Tâm trang điểm cho mình.

Xảo Tâm chải đầu xong, Tô Mộ Tịch vừa đứng lên, Tống ma ma đã mở miệng : “Tiểu thư , lát nữa Dạ hoàng tử sẽ đến gặp người. Người mặc xiêm y màu phấn hồng đi!Sẽ nổi bật màu da phấn nộn của tiểu thư.”

Tô Mộ Tịch nhíu mày, làm sao có thể mặc giống như kiếp trước được, bất quá nàng cũng không định mặc xiêm y màu hồng : “ Không cần, lấy bộ màu thủy lam lại đây.” Tô Mộ Tịch khi nói chuyện kiêu ngạo giống như một tiểu hài tử bị chiều hư.

Tống ma ma sắc mặt cứng một chút, ý bảo tiểu cung nữ giúp thay xiêm y màu lam. Trong lòng nàng có chút không yên, nha đầu này thật khó bảo, cũng không dễ dàng bị dụ dỗ, nàng sẽ làm việc vì Dạ hoàng tử sao? Sau khi thay xong y phục, Tô Mộ Tịch làm bộ như không thấy biểu tình trên mặt Tống ma ma. Xoay người đi về phía nội điện của Hiên Viên Hạo Thành. Tống ma ma muốn để nàng ở chính điện chờ Dạ hoàng tử, nhưng mà vừa nghĩ đến thì Tô Mộ Tịch đã rời khỏi tây điện đi về hướng đông điện rồi.

Vừa đến nội điện, đã chứng kiến Đinh ma ma dụ dỗ Hiên Viên Hạo Thành ăn cơm. Nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn. Hắn mở to đôi mắt trẻ con, nhìn Đinh ma ma ra điều kiện : “Ma ma, ta có thể không ăn không? Thành nhi không có đói bụng, buổi trưa lại ăn có được không?” Bị chủ tử nhà mình mua chuộc, tâm của Đinh ma ma đều đã tan thành nước rồi. Nhưng nghĩ đến hắn chưa ăn được bao nhiêu. Trong lòng không biết nên làm thế nào cho tốt .

Tô Mộ Tịch cười rồi đi vào: “Tịch nhi tham kiến Thành hoàng tử.”

“Tịch nhi, ngươi đã đến rồi, mau nói với Đinh ma ma, Thành nhi không đói bụng, không muốn ăn cơm.” Hiên Viên Hạo Thành vừa nhìn thấy nàng, như nhìn thấy cứu tinh, lôi kéo tay áo làm nũng , không muốn ăn cơm.

Xảo Tâm bê một cái ghế đặt ở bên người Tô Mộ Tịch, Tô Mộ Tịch ngồi xuống. Cầm bát trên tay Đinh ma ma qua, giòn giã nói: “Đương nhiên không thể.” Khi nói chuyện liền múc một muỗng cháo bỏ trong miệng của hắn.

Nuốt xuống muỗng cháo kia, lập tức há miệng hỏi: “Vì sao? Thành nhi không muốn ăn!”

Tô Mộ Tịch thở dài, hài tử trong hoàng gia, vốn không thể yếu ớt. Lấy khăn tay trong tay cung nữ, nhẹ nhàng lau miệng cho Hiên Viên Hạo Thành, học bộ dáng của mẫu thân giảng đạo lý cho hắn: “Hoàng tử có muốn chơi cùng Tịch nhi không? Có muốn cùng Tịch nhi đi thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu không?”

“Ưhm… đương nhiên muốn.” Nói xong liều mạng gật đầu, phụ hoàng và mẫu hậu đối với hắn rất tốt, đã lâu rồi hắn không có tự mình đến Quan Sư Cung thỉnh an bọn họ. Đều là bọn họ đến thăm hắn, hơn nữa mỗi lần đến đều mang vẻ mặt sầu lo.

Tô Mộ Tịch vừa lòng gật gật đầu: “Nếu muốn, vậy ngoan ngoãn ăn cháo, ăn no, bệnh của hoàng tử mới mau khỏi. Mới có thể cùng Tịch nhi chơi đùa, còn có thể đi thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, như vậy có phải tốt lắm không?” Tô Mộ Tịch vừa nói vừa uy, bây giờ mới phát hiện, ngốc tử này rất hiếu thảo.

“Ưhm!” Hiên Viên Hạo Thành gật đầu thật mạnh, cố gắng ăn cháo. Tô Mộ Tịch cẩn thận đút xong chén cháo, thấy Hiên Viên Hạo Thành nấc cục, mới buông bát ngọc xuống rồi lau miệng cho hắn.

Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó lặng lẽ rời khỏi nội điện. Quý công công bên cạnh hoàng thượng : “Hoàng thượng, người…”

“Đi thôi, đừng đi vào.” Hiên Viên Vinh Hi xem như an tâm, xem ra Tô Mộ Tịch sẽ không khi dễ Thành nhi. Người trong điện, hoàn toàn không phát hiện có người ngoài đến, nhìn hoàng thượng và hoàng hậu đến lặng lẽ, cũng không dám lên tiếng, tất cả đều đứng yên tại chỗ.

Đinh ma ma bội phục Tô Mộ Tịch sát đất, cư nhiên có biện pháp dụ Thành hoàng tử ăn nhiều như vậy. Tô Mộ Tịch nhìn bộ dáng của Đinh ma ma buồn cười nói: “Ma ma, ngươi không cần nhìn ta như vậy, trước kia nương ta cũng dỗ ta ăn cơm như vậy.” Hiện tại nếu thu nạp Đinh ma ma, tương lai sẽ có nhiều chỗ cần dùng.

“Ân, hôm nay còn phải cám ơn tiểu thư, hoàng tử đã lâu chưa ăn nhiều như vậy.” Đinh ma ma trước kia theo hoàng hậu vào cung, thân nhân trong nhà đều qua đời vì ôn dịch. Không có vướng bận, vào cung đã nhiều năm nhưng cũng không nguyện xuất cung, mới có thể ở lại trong cung làm ma ma cho Hiên Viên Hạo Thành. Chăm sóc Thành hoàng tử từ lúc mới sinh đến giờ, trong lòng không khỏi yêu thương.

“Ma ma không cần lo lắng, về sau ta đều bồi hoàng tử dùng bữa.” Đối với ma ma này, kiếp trước Tô Mộ Tịch kính sợ, nhưng kiếp trước Đinh ma ma biết nàng đối với Thành hoàng tử không tốt, cũng không thích mình. Vì thế, tựa hồ không thân cận với mình.

Tống ma ma thấy một màn như vậy, trong lòng phiền chán muốn chết, nhưng vẫn theo quy củ lên tiếng: “Tiểu thư, Dạ hoàng tử đến, đang ở chính điện chờ gặp ngài, để hắn chờ lâu không tốt.” Dạ hoàng tử đã từng nói qua với nàng, không thể để cho Tô Mộ Tịch quá thân cận với Đinh ma ma, nàng phải nghĩ biện pháp châm ngòi một chút mới được.

“Vâng, Băng Lan, Thu Tịch, các ngươi mở cửa sổ ra, để mùi thuốc trong phòng tiêu tán một chút.” Vừa rồi chạm vào trán của Hiên Viên Hạo Thành, không có sốt. Nhưng mùi thuốc trong phòng nồng như vậy, không bệnh cũng sẽ thành ra bệnh.

“ Điều này…” Hai cái cung nữ không dám động đậy, Tống ma ma nói hoàng tử không thể ra gió.

“ Tiểu thư nói gì các ngươi không nghe thấy sao, còn không mau đi làm.” Tống ma ma sợ hai nha đầu kia sẽ khai nàng ra, cho nên lên tiếng khiển trách.

Hai tiểu cung nữ không dám nhiều lời, đi mở cửa sổ ra. Tô Mộ Tịch thấy thế trấn an Hiên Viên Hạo Thành một chút: “Đinh ma ma, ở lại chiếu cố hoàng tử đi, ta cùng Tống ma ma đi là được rồi.” Nói xong, liền xoay người theo Tống ma ma rời khỏi nội điện.

“Vâng.” Đinh ma ma lo lắng nhìn Tô Mộ Tịch, nếu như nàng nhìn thấy Dạ hoàng tử. Sau đó không thích Thành hoàng tử thì làm sao bây giờ?

Trên đường, Tống ma ma nhịn không được, rốt cục nói chuyện: “Tiểu thư, người biết không , chủ tử trong cung này. Dạ hoàng tử là tốt nhất. Tuổi còn nhỏ nhưng bộ dạng tuấn tú, vừa nghe tiểu thư tiến cung đã đến Thần Hi cung thăm người, thật là có lòng. Hoàng cung này nha, hoàng thượng nói hắn là một hoàng tử thông minh.” Tô Mộ Tịch cũng không nói gì, lẳng lặng nghe nàng nói xong.

Thấy nàng nói xong, Tô Mộ Tịch cũng không nói câu nào. Trong lòng cười lạnh, lúc này ta sẽ không trúng bẫy của các ngươi. Cố gắng áp chế lửa giận, giả bộ ngây thơ nói: “Thì ra Tống ma ma thích Dạ hoàng tử nha, nếu không, như vậy đi! Đợi lát nữa ta gặp hoàng hậu nương nương, sẽ nói giúp Tống ma ma một chút, điều ngươi đến Tử Kim Cung.”

Tống ma ma mở to mồm, lập tức quỳ trên mặt đất: “Lão nô đáng chết, lão nô lắm miệng, lão nô chỉ hy vọng tiểu thư mau chóng thích ứng với cuộc sống trong hậu cung và hiểu rõ người trong cung, không có ý gì khác.” Nếu để cho hoàng hậu nương nương biết, mình sẽ còn mạng để sống sao? Lúc trước Dạ hoàng tử đã nghĩ rất nhiều biện pháp mới có thể điều mình đến Thần Hi cung.

Tô Mộ Tịch trong mắt hiện lên dị quang: “Ma ma thật là, Tịch nhi chỉ tùy tiện nói một câu thôi, chúng ta mau đi đi. Đừng để Dạ hoàng tử chờ sốt ruột.”