Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 79: Lệnh cấm đặc biệt, buổi đấu giá bắt đầu




Ngọc Tình nhìn người trên bục đấu giá, ánh mắt cô hết sức tập trung, cô khẽ cười, cô còn cứ tưởng thế nào, hóa ra là như thế này!

Đứng trên bục bán đấu giá là một người phụ nữ mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, vóc dáng y như một chiếc đồng hồ cát, chiếc váy tím từ trên xuống dưới làm cho cô ấy nhìn trong rất sáng trọng.

Cô gái này giống hệt với Tiên Ức.

Môi Ngọc Tình khẽ nhếch cười, nhìn Phong Nhã Trần. Xem ra bàn tay thần thánh của Kiều gia cũng dài ra phết!

Ánh mắt nhìn có vẻ thờ ơ của Ngọc Tình hướng về cô gái sau đó lại nhìn xung quanh. Cô phát ra sức mạnh tinh thần để thăm dò tất cả mọi thứ ở đây.

Nhưng khi sức mạnh tinh thần được phát ra, khi thâm nhập vào các căn phòng nhỏ khác thì lại bị đẩy ngược trở lại. Ngọc Tình hơi choáng, sau đó lại một lần nữa dùng sức mạnh tinh thần để thử thâm nhập.

Vẫn như lần trước, sức mạnh tinh thần bị đẩy ngược lại. Ngọc Tình khẽ nheo mày lại, cô nhìn vào những căn phòng nhỏ như tổ ong xung quanh, ánh mắt cô trầm lắng xuống như đang suy nghĩ điều gì.

“Tình Tình, em sao thế?” Phong Nhã Trần nhìn thấy Ngọc Tình nheo mày lại, cậu nắm lấy tay cô hỏi.

Ngọc Tình lắc đầu, ở đây có chút gì đó không bình thường.

Phong Nhã Trần nhìn nét mặt có vẻ nghi ngờ của Ngọc Tình, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ. Một ý thức thần bí khẽ phát ra.

Không sai, bây giờ Phong Nhã Trần cũng đã bắt đầu tu tiên. Với tư cách là người yêu của Ngọc Tình, là người quan trọng nhất cuộc đời này của cô, cô sao có thể nhìn cậu cứ như thế này già đi, thậm chí là chết đi? Vì vậy tu tiên chính là lựa chọn tốt nhất.

Ngọc Tình lật tưng Cửu Thiên Tiên Quyết mới tìm được một công pháp tu luyện phù hợp.

Tên của công pháp đó là: Hóa Kiếp Lục Biến.

Cái được gọi là Hóa Kiếp Lục Biến chính là bắt đầu từ lúc tu tiên phải tiếng hành sáu cái thay đổi. Nếu tu được sáu cái đó thì sẽ trở nên mạnh hơn. Hóa Kiếp Lục Biến và Cửu Thiên Tiên Quyết giống nhau, đều không phải là công pháp tu tiên thông thường, nhưng đều có hiệu quả như nhau. Đó chính là một khi tu thành rồi bắt buộc trở lại ngự trị tất cả những kẻ tu chân. Mức độ bá đạo đó chỉ có thể thấy rất ít.

Điều duy nhất không giống nhau đó là, Cửu Thiên Tiên Quyết tu luyện sức mạnh tinh thần còn Hóa Kiếp Lục Biến thì hình thành nên thần thức hay còn gọi là ý thức tinh thần.

Thần thức của Phong Nhã Trần từ căn phòng của họ từ từ trải ra, chạy vòng quanh căn phòng khách một vòng, sau đó lại từ từ tiến vào từng căn phòng một. Không có gì ngạc nhiên, thần thức của cậu bị một bức thành kì lạ chắn lại và đẩy trở về. Phong Nhã Trần hết sức ngạc nhiên, lại một lần nữa phát ra thần thức, thăm dò.

Lần này cũng không có sự thay đổi gì lớn, vẫn bị đẩy ngược lại. lần này, sắc mặt Phong Nhã Trần cũng có chút sầm lại nhìn Ngọc Tình.

Lúc này Ngọc Tình đang nheo mày suy nghĩ, rồi đôi mắt cô đảo khắp xung quanh một lượt, có chút nghi ngờ, cái bức tường vô hình đó rốt cuộc là cái gì.

Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình, khẽ cười, đột nhiên nghĩ ra có một hôm Ngọc Tình nói với cậu, khi cô là một người tu luyện sức mạnh đặc biệt, caaujd dã ngạc nhiên tới mức nào.

Bây giờ nhớ lại, cái bộ dạng lúc đó nhất định vô cùng buồn cười.

Cậu còn nhớ khi đó cô nhìn cậu với vẻ lo lắng và hồi hộp, chỉ sợ bản thân mình sẽ sợ cô. Thế nhưng cái cô bé ngốc đó làm sao mà biết được, cậu yêu cô vượt lên tất cả. Chẳng cần nói tới một ngày cô sẽ thành tiên, kể cả một ngày nào đó cô có biến thành yêu quái, thành ma quỷ thì cậu vẫn cứ yêu cô! Suốt đời suốt kiếp, cho tới khi chết đi mới thôi!

Cậu khẽ cười, nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt đó là sự kiên định và yêu thương. Tình Tình, cả đời này, nếu em trở thành tiên, anh nhất định sẽ cùng em bay lượn chín ngày. Nếu em thành ma quỷ, anh nguyện vì em mà bị đày đọa xuống đại ngục mãi mãi không bao giờ đầu thai kiếp khác! Kiếp này, chỉ cần có em, nơi đó chính là nhà của Phong Nhã Trần anh!

Ngọc Tình không biết suy nghĩ lúc này của Phong Nhã Trần, lúc này cô đang huy động sức mạnh tinh thần, đem nó sắp xếp thành một cái lưới, từng chút từng chút hướng về phía bức tường chắn vô hình kia.

Lần này, sức lạnh tinh thần không lập tức bị đẩy lại, mà là từng chút một thẩm thấu vào bên trong.

Tuy là có tiến triển, nhưng Ngọc Tình vẫn thấy không thoải mái. Bởi vì cô biết, bức tường này đương nhiên không hề đơn giản.

Quả nhiên khi mà sức mạnh tinh thần của cô từng chút thẩm thấu vào, bức tường đó cuối cùng cũng đã có phản ứng, một lực lượng đặc biệt được tập hợp lại, hướng thẳng về phía chiếc lưới sức mạnh tinh thần của cô.

Trong chốc lát, sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình giống như gặp phải khắc tinh, ngay lập tức bị đẩy ngược trở lại.

Ngay lúc đó, Ngọc Tình đột nhiên thấy mình có chút thông minh. Cô nhếch miệng cười khểnh.

“Thế nào rồi, Tình Tình?” Phong Nhã Trần thấy Ngọc Tình nhếch mép, cậu liền biết là có kết quả, lập tức hỏi.

“Ừm!” Ngọc Tình gật đầu, nhìn Phong Nhã Trần: “Bức tường này không phải là do kẻ tu tiên giăng lên, cũng không phải của kẻ tu thành ma quỷ. Cảm giác cái thủ đoạn này có chút giống với....”

Còn chưa nói hết câu ánh mắt Ngọc Tình liền bị thu hút bởi một người đang mở cửa đi vào.

Người đàn ông tóc đen chải bóng mượt, toàn thân toát ra một vẻ gì đó cao quý khó nói thành lời, anh ta ăn mặc cũng rất thoải mái, một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bỏ màu xanh da trời, cơ thể anh ra phát ra thứ gì đó khiến người khác nhìn vào thấy rất rạng rỡ.

Ánh mắt Ngọc Tình liếc nhìn vào chiếc áo trắng đó, chiếc áo chỉ được đơm cúc thứ tư, để lộ ra bộ ngực trần lực lưỡng, và trên chiếc áo, chiếc cúc thứ ba đã không còn tồn tại.

Phong Nhã Trần nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Tình di chuyển ra phía cửa, ánh mắt cậu cũng hướng theo.

Từ cái nhìn đầu tiên cậu đã biết người đàn ông này không đơn giản. Không nói tới khí chất toát ra từ cơ thể anh ta, con người này, mỗi hành động của anh ta đều làm cho Phong Nhã Trần có một cảm giác lo lắng và hồi hộp rất kì lạ.

Trong lòng thấy không vui, Phong Nhã Trần đưa tay lên nắm lấy tay Ngọc Tình.

“Tình Tình....” Ngọc Tình nghe thấy tiếng cậu gọi, khẽ cười, thu ánh mắt về.

“Loại thủ đoạn này dường như đến từ phương Tây.” Ngọc Tình mở miệng nói tiếp về chủ đề ban nãy.

Phong Nhã Trần nghe thấy vậy ngạc nhiên: “Lẽ nào, trên thế giới này thật sự có thiên sứ và quỷ hút máu?”

Ngọc Tình khẽ cười, đôi mắt cô liếc nhìn thăm dò mọi thứ ở đây: “Thế giới này rộng lớn như thế đương nhiên sẽ có nhiều điều kì lạ, phương Đông có kẻ tu chân, vậy thì phương Tây tại sao lại không thể có sự tồn tại của quỷ pháp chứ?”

Phong Nhã Trần gật đầu như hiểu ra: “Vậy thì, loại thủ đoạn này là?”

Ngọc Tình lắc đầu: “Em không biết, đây chỉ là một lệnh cấm đặc biệt, không có thủ đoạn công kích gì, vì vậy không nhìn ra được thêm điều gì, có điều....”

Ánh mắt Ngọc Tình lại hướng ra phía cửa, khẽ cười.

“Anh còn nhớ con đường mà chúng ta đi vào không?”

Hai câu nói trước sau chẳng hề có liên hệ gì, nghe có vẻ kì kì, thế nhưng hai câu nói này đã làm ánh mắt Phong Nhã Trần sáng lên.

“Em muốn nói....”

Câu nói còn lại không cần thiết phải nói ra, Ngọc Tình khẽ cười, trong ánh mắt là sự hứng thú.

Xem ra cánh tay thần kì của Kiều Thị gia tộc cũng dài đấy! nghĩ vậy Ngọc Tình khẽ cười, ngón tay khẽ động đậy, chiếc cúc áo thứ ba kia đã xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

Cô nhìn chiếc cúc áo, mỉm cười, dường như trò chơi này đúng là càng ngày càng hay ho đây.

Phong Nhã Trần nhìn chiếc cúc áo trong tay Ngọc Tình, cậu nghĩ ngay tới người đàn ông vừa đi vào kia. Ánh mắt cậu hơi trùng xuống, nhưng chỉ trong chốc lát.

Cậu biết Ngọc Tình không phải là người làm việc mà không có lý do, đương nhiên cũng biết Ngọc Tình là người không dễ động lòng. Trừ....người đàn ông lúc ban đầu đó.

Không thể không nói, người đàn ông đó đúng là một người đầy sức quyến rũ. Trước đây cậu có chút không hiểu, nhưng dần dần khi lớn lên, cuối cùng cậu cũng hiểu ra, tại sao Ngọc Tình lại yêu người đó.

Người đó khi cậu gặp đều muốn tiến lại gần, huống hồ là Ngọc Tình, từ nhỏ đã trưởng thành hơn so với cậu.

Thực ra bây giờ cậu đã không còn phản đối Ngọc Tình ở cùng người khác nữa, từ sau khi Ngọc Tình đem tất cả mọi chuyện nói cho cậu, cậu biết rồi sẽ có một ngày cô gái này sẽ đạt tới mức độ ngưỡng vọng của bản thân, cô gái này không thể chỉ thuộc về một mình cậu.

Cậu chỉ khẽ cười, nhìn Ngọc Tình, nhưng kể cả như vậy, kể cả cô gái này sẽ không thuộc về một mình cậu, cô cũng không phải là người mà ai muốn lại gần cũng có thể lại gần được.

Với tư cách người đàn ông quan trọng nhất của Ngọc Tình, điểm này cậu nhất định phải quản.

Ngọc Tình không biết suy nghĩ này của Phong Nhã Trần, nếu cô biết, có thể cô sẽ cảm động, cũng có thể cô sẽ cười.

Bởi vì bản thân cô đã không phải là một người đa tình, cả đời này cô trái tim cô mới rung động có hai lần mà thôi. Cô nếu đã chọn Phong Nhã Trần thì cũng nhất quyết sẽ không làm tổn thương cậu, phải biết rằng người đàn ông của Ngọc Tình là người để yêu chiều.

Cái con người ngốc nghếch này vì cô mà đã đánh đổi và trả quá quá nhiều, cô đều có thể cảm nhận được, vì vậy cho dù sau này cô có phụ lại tất cả mọi người trong thiên hạ, cô cũng sẽ không phụ một người – đó là Phong Nhã Trần.

Ngọc Tình lặng lẽ nhìn chiếc cúc đó, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh chiếc nhẫn của người đàn ông hôm qua.

Chiếc nhẫn đó, Ngọc Tình nhìn thế nào cũng thấy nó có gì đó không bình thường, đang nghĩ tới con đường hôm nay lúc đi vào giống như một cái hang dơi, trong đầu Ngọc Tình tự nhiên có sự liên kết lại với nhau.

Lẽ nào....

Vào giây phút Ngọc Tình đang hoài nghi, buổi đấu giá ngày hôm nay cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Cô gái mặc chiếc váy sườn xám màu tím lúc nãy đang khẽ cười và đi ra giữa bục bán đấu giá.

“Chào mọi người, hoang nghênh mọi người đã bớt chút thời gian trong quỹ thời gian vàng ngọc của mình để tới đây, Tiên Hạ xin cảm ơn các vị!”

Giọng nói nhẹ nhàng từ từ vang lên với sự mê hoặc không giới hanh, làm cho người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ngọc Tình vừa nghe vừa khẽ cười, Tiên Hạ? Tiên Ức? Xem ra đúng là như vậy!

Bàn tay đang bê cốc trà của Phong Nhã Trần dừng lại, sau đó cũng khẽ mỉm cười, xem ra, hôm nay thu hoạch cũng không ít.

Vậy là hai người lại nhìn nhau, cùng cười, một lần nữa cảm thấy cánh tay thần của Kiều Thị đúng là dài thật.

Ngọc Tình cười nhẹ nhàng, nhìn về phía Tiên Hạ đang tiến rồi lại lùi trên bục. Cô gái này so với Tiên Ức có chút sành đời hơn. Lời nói hay hành động đều vô cùng trơn tru.

Để mà nói, Ngọc Tình vẫn thích Tiên Ức hơn.

Ngọc Tình khẽ gật đầu, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Ừm, xem ra cái cô nha đầu đó vẫn phải có được trái tim của cô ấy. ừm, cô ta dường như khá thích Tiêu Thần. Ừm, đương nhiên là vẫn chưa làm gì quá đáng, thôi cứ tha cho cô ta một lần đã.

Phong Nhã Trần nhìn nét mặt của Ngọc Tình, cậu khẽ lắc đầu cười bất lực, đương nhiên là cậu biết cô đang nghĩ gì.

Thời gian tám năm đã đủ để hai người họ có thần giao cách cảm, càng không cần nói, bọn họ có nhiều điểm tương đồng như vậy. Nói ra thì có vẻ như Tiên Ức rất thích Tiêu Thần, bây giờ ngày nào cũng thế, cứ thời gian rảnh là cô ta lại bám lấy Tiêu Thần, làm cho Tiêu Thần vừa thấy đã chạy, anh có lạnh lùng, hay bình tĩnh thì tước mặt cô cũng chẳng có tác dụng gì.

Được thôi, nói thật là, cậu và Ngọc Tình khá thích Tiêu Thần của bây giờ.

Kể từ sau khi được Ngọc Tình dạy bảo ngày hôm đó anh ta chẳng còn giống người bình thường nữa, ngày nào cũng lạnh như hòn băng, cái cảm giác đó như thể đột nhiên ba anh ta có bò dậy anh ta cũng chỉ nói một câu xin chào lạnh nhạt. Vì vậy sự tồn tại của Tiên Ức giống như một cơ hội – một cơ hội để cho anh ta hòa nhập với cuộc sống.

“Các vị chắc không phải lần đầu tiên tham gia lễ bán đấu giá, quy tắc chắc các vị điều biết rõ rồi. vậy thì Tiên Hạ cũng không phí lời nữa, bây giờ buổi bán đấu giá chính thức bắt đầu.”

Tiên Hạ khẽ cười, vừa dứt lời, liền có một thiếu nữ trẻ trung bê một chiếc khay bước lên. Trên khay là một bình hoa vô cùng tinh xảo.

Trên chiếc bình hoa đó là hình tượng con người và non nước đẹp và lương thiện, nó phản ánh trí tưởng tượng phong phú của người chế tạo. Nhìn tổng thể bình hoa đó rất tao nhã và tinh tế.

“Như mọi người nhìn thấy, đây chính là tác phẩm của Lý Mậu Thành tiên sinh, trên chiếc bình đã thể hiện được rõ nét sự buồn đau, thất vọng của nhân vật cũng như trạng thái tâm lý và những suy tư phức tạp của nhân vật. Không kể là nhìn từ bên ngoài hay nhìn từ nội tại, đây là vật hiếm bằng sứ không dễ gì có được! Vậy thì tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành đấu giá!”

Tiên Hạ khẽ cười: “Giá khởi điểm là 50 vạn usd, mỗi lần trả giả không được thấp hơn một vạn usd. Bây giờ bắt đầu đấu giá!”

Ngọc Tình nhìn chiếc bình hoa đó, phải công nhận rằng nó rất đẹp, nó toát lên vẻ thanh lịch, nhã nhặn, nhưng cô không phải một nhà sưu tầm, trong con mắt cô cái vật đó chẳng có giá trị đầu tư nào cả.

Vậy là Ngọc Tình bê cốc trà lên, lặng lẽ quan sát.

Cuối cùng chiếc bình đó đã được mua với giá 200 vạn, bị một người chuyên sưu tập bình hoa thu mua.

Vật đầu tiên được bán đấu giá thành công, bầu không khí cũng dần dần nóng lên. Tiếp sau đó là một bức họa cổ, là bức “Thiên Vương Tống Tử Đồ” của Ngô Đạo Tử.

“Bức họa này, không cần tôi giải thích nữa, thiết nghĩ mọi người đều có thể nhìn ra nguồn gốc của nó, không sai, đây chính là bức “Thiên Vương Tống Tử Đồ” của Ngô Đạo Tử!” Tiên Hạ mỉm cười:”Những cái khác không cần nói nữa, bây giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm của bức họa này là 5000 vạn usd, mỗi lần trả giá không được thấp hơn 100 vạn usd.”

“5100 vạn!” Tiên Hạ vừa dứt lời liền lập tức có người trả giá.

Anh ta vừa trả giá xong, điều đạt được không phải là sự ngưỡng mộ hay ghen tỵ như trong tưởng tượng, mà mọi người nhìn anh ta với ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, thêm có 100 vạn mà anh cũng có mặt mũi để lên tiếng.

Giá của bức họa này chắc chắn lên đến tiền trăm triệu!

Quả nhiên tiếp sau đó có người nói: “6000 vạn!”

6000 vạn? Người lúc trước trả thêm được 100 vạn ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy ngoài màu vàng sáng lạng của tổ ong đó ra thì không còn gì khác. Vậy là anh ta chỉ khẽ thở dài.

“6500 vạn!”

“8000 vạn!”

Giá vẫn tăng vọt lên không ngừng, Ngọc Tình đương nhiên là không có hứng thú gì với bức họa đó, vậy là cô nhẹ nhàng nhấp một ngụ trà rồi khi cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt hào hứng của Phong Nhã Trần.

“Một trăm triệu!” lúc này giá bức họa đã lên tới hàn trăm triệu.

Hai chứ một tỷ vừa vang lên, mọi người dừng lại mọi âm thanh, đứng trên bục Tiên Hạ khẽ cười: “Vừa rồi vị tiên sinh này đã trả giá một trăm triệu, còn có ai trả giá cao hơn không?”

Tiếp sau đó không ai nói gì, Tiên Hạ khẽ cười: “Một trăm triệu lần một!”

“Một trăm triệu lần hai!”

Lời cô ta vừa dứt liền nghe tiếng có người nói giọng trầm trầm: “Môt trăm mười triệu!”

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lại hướng về cùng một chỗ, Tiên Hạ khẽ cười: “Vị tiên sinh đây đã trả một trăm mười triệu, còn có ai trả giá cao hơn không?”

“Một trăm mười triệu lần....” Tiên Hạ còn chưa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên từ từ.

“Một trăm năm mươi triệu!”

Tiếng nói đó rất chậm rãi, không hề thấy có yếu tố tình cảm thể hiện trong đó, nhưng làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.

Tiên Hạ hơi đơ người ra, nhìn tới nơi tiếng nói phát ra: “Vị tiểu thư đây đưa ra giá một trăm năm mươi triệu, có ai trả giá cao hơn không?”

“Hai trăm triệu!” lúc này một giọng nói nghe có phần chán nản vang lên, Ngọc Tình nhướn mày.

“Hai trăm mười triệu!” Ngọc Tình nhẹ nhàng mở miệng.

“Hai trăm năm mươi triệu!” người đó lại lập tức lên tiếng, trong giọn nói còn có chút giễu cợt.

Ngọc Tình nghe thấy, khẽ cười.

“Các hạ thẳng rồi!” nói xong cô nhìn vào mắt Phong Nhã Trần: “Xin lỗi anh, bức họa này....”

Phong Nhã Trần nghe thấy Ngọc Tình nói vậy, lập tức cảm động cười: “Thôi được rồi, bức họa này anh mua về cũng chẳng làm gì, vốn dĩ cũng chỉ là muốn làm cho lão gia nhà anh vui một chút thôi!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy nhoẻn miệng cười, cô đương nhiên biết Phong Nhã Trần không có hứng thú gì với bức tranh này, còn lão gia nhà họ Phong thì lại thích tranh vẽ đến phát điên, đặc biệt là những bức họa của Ngô Đạo Tử.

Tuy bây giờ đối với Ngọc Tình mà nói hai trăm năm mươi triệu usd cũng không phải số tiền quá lớn nhưng cô không muốn có thêm sự liên quan nào với kẻ đấu giá với cô.

“Ừm, về nhà rồi em lại tìm một bức khác!” Ngọc Tình khẽ cười, nắm lấy tay Phong Nhã Trần.

“Được!” Phong Nhã Trần gật đầu: “Nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Được thôi!”

ở bên này thì ngọt ngào mặn nồng, còn ở đầu bên kia thì là sự ngạc nhiên. Wiliam chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái đó lại dễ dàng nhận thua như vậy, nhìn vào bức họa mà anh ta có một cảm giác không nói nên lời. Anh ta chẳng có chút hứng thú gì với bức họa này cả.

Trong đôi mắt xanh màu nước biển đó hiện lên sự bất lực, anh ta khẽ mỉm cười, nhìn về phía căn phòng nhỏ của Ngọc Tình.

Phong Nhã Trần nhìn nét mặt yêu thương của Ngọc Tình, trong lòng vô cùng vui và hạnh phúc. Thực ra với thực lực trước mắt của cậu, số tiền đó cũng chẳng là gì, nhưng cậu lại từ sâu trong tận đáy lòng muốn nhận được sự yêu thương từ Ngọc Tình.

Bức họa này có là gì, chỉ cần Tình Tình vui, có hay không cũng không thành vấn đề! Thậm chí lão gia nhà cậu, tới lúc đó tìm cho ông ấy vài bức họa khác là xong!

Chẳng quan tâm tới ý nghĩ của mọi người, Tiên Hạ đã tuyên bố chủ nhân cuối cùng của bức họa này.

Ngọc Tình nghe và khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên:”Ở đây tôi có một vật phẩm muốn đấu giá, không biết có được chấp nhận hay không?”

Mọi người đều biết, Kiều Thị tiến hành đầu giá là có thể chấp nhận vật phẩm đấu giá của khách, vì vậy lời đề nghị này của Ngọc Tình cũng không lấy gì làm bất ngờ.

“Ồ, không biết vị tiểu thư đây muốn đấu giá vật gì?” Ánh mắt Tiên Hạ nhìn về phía tiếng nói vang lên.

“Một sợi dây chuyền!” Ngọc Tình nói nhẹ nhàng.

Cô vừa dứt lời mọi người đều bật cười.

“Một sợi dây truyền cũng dám đem ra đấu giá, cô bé, cô mau về nhà đi!”

“Là dây truyền gì mà muốn đấu giá? Cái thế giới này đúng là nực cười, hoa cỏ cũng có thể đem ra đấu giá, bây giờ tới một sợi dây truyền của một bé gái cũng có thể đem ra đấu giá! Cô bé, cô nghèo đến mức phát điên rồi à?”

.............Những lời lẽ tương tự thế này không ngừng vang lên.

Ngọc Tình nghe thấy vậy cũng chẳng để ý nhiều, cô mặc kệ, trên thế giới này luôn có những con người như vậy – thích tự đánh vào mặt mình, nếu đã như vậy, cô việc gì phải ngăn bọn họ chứ?

Chỉ thấy Ngọc Tình khẽ cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và chậm rãi: “Một sợi dây chuyền mà nữ hoàng Cleopatra của Ai Cập đã từng đeo.”

Cô vừa dứt lời, mọi người đều im bặt.

Nữ hoàng Cleopatra của Ai Cập? Đùa cái gì vậy chứ!