Ngày hôm sau Thanh bang rời khỏi Dương Châu, mà đồng thời, Cái Bang nhận được tin tức, rất nhiều môn phái cũng có cùng vấn đề tương tự. Lúc trước khi vừa mới xảy ra chuyện đại đa số các môn phái đều bảo trì trầm mặc, mà hiện giờ tình thế đã không khống chế được. Ngay cả quan phủ cũng nhúng tay vào.
Các bang phái lần lượt tới Cái Bang xin dược, theo ý Tiêu Lạc Ngọc, Lỗ Bình đem phương thuốc của Hoa Diệc Khê ban ra.
Nguyên bản sóng gió võ lâm, đã bị phương thuốc tiêu diệt triệt để, các môn phái tuy có tổn thất, nhưng cũng không lớn.
Mặc dù tại trong chốn giang hồ có người truyền tin Thanh bang hạ độc thủ, nhưng Cái Bang ra mặt làm chứng Thanh bang là được Cái Bang mời đến giúp đỡ, vì thế tin đồn cũng dần dần tiêu tán.
Tiêu Lạc Ngọc cũng không vội đi thăm dò chuyện này, sự tình chung quy có rất nhiều. Việc cấp bách là cùng Hoa Diệc Khê du sơn ngoạn thủy, vì thế hai người rời khỏi Dương Châu, đi Tô Châu. Hơn nữa Tô Châu còn một môn phái mấu chốt khác trong chuyện này, nơi Tàng Kiếm sơn trang tồn tại.
Dựa theo tính cách Tiêu Lạc Ngọc, đó là nhất định phải tra ra manh mối trước, trải qua một đời, võ lâm đ*o nghĩa linh tinh hắn đã không để ý.
Hiện tại người hắn để ý chỉ có Hoa Diệc Khê.
Hoa Diệc Khê ngồi trên xe đọc sách, thấy ánh mắt Tiêu Lạc Ngọc vẫn nhìn mình, mặt thoáng đỏ ửng, càng ngày càng đỏ cuối cùng có chút giận dữ đem sách vỗ vào mặt Tiêu Lạc Ngọc.
Tiêu Lạc Ngọc cười ha ha, kéo y qua nhịn không được lại hôn loạn một hồi. Hắn cảm giác mình cứ tiếp tục vậy, sớm muộn gì sẽ biến thành một con sắc lang từ đầu đến đuôi.
Thực nhanh liền tới Tô Châu, Tiêu gia bảo có biệt viện riêng tại Tô Châu, đoàn người chậm rãi đi vào, nào biết vừa mới tiến đến cửa, thì thấy Thi Kỳ Nhi.
“Thật đúng là âm hồn bất tán.” Tiêu Vân nói.
Phượng Tiên các ngay tại Tô Châu, bọn họ đều biết, vốn nghĩ Tô Châu rộng lớn không gặp nhanh thế, không nghĩ tới xui xẻo như vậy.
Thi Kỳ Nhi ở tại Phượng Tiên các, trước Phượng Nhan từng ở trong biệt viện Tiêu gia bảo Tô Châu một thời gian, có một chút đồ vật ở trong này, sai cho Thi Kỳ Nhi ghé qua lấy vài thứ.
Không nghĩ tới đúng lúc gặp.
“Bảo chủ.” Thi Kỳ Nhi nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, nhịn không được gọi lớn. Tiêu Lạc Ngọc xuống xe ngựa trước, rồi sau đó xoay người lại ôm Hoa Diệc Khê xuống xe ngựa. Nhìn thấy Thi Kỳ Nhi cũng có chút kinh ngạc “Thi cô nương.”
Thi Kỳ Nhi nhìn Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê, trong mắt có tia không cam tâm “Bảo chủ sao lại đến Tô Châu?” Chẳng lẽ là tìm Phượng Nhan? Thi Kỳ Nhi nghĩ thầm, nàng biết Tiêu Lạc Ngọc sẽ không thích nàng, nhưng mà Tiêu Lạc Ngọc đối với Phượng Nhan tốc độ chuyển biến quá nhanh, hiện giờ Thi Kỳ Nhi vẫn chưa có cảm giác chân thực.
“Bảo chủ là bồi Hoa công tử đến du ngoạn.” Tiêu Vân nói nhỏ, hắn nhìn thoáng qua túi này túi nọ trong tay Thi Kỳ Nhi. Có chút tức giận bất bình.
Trước kia Bảo chủ đưa cho các nàng quá nhiều đồ vật, thời điểm rời đi Bảo chủ đều để cho nàng mang đi, hiện tại thế nhưng còn đến biệt viện lấy. Tiêu Vân kế thừa nguyên vẹn phẩm chất của Tiêu Mạc, bắt đầu tính toán mấy thứ này giá trị bao nhiêu.
Thi Kỳ Nhi giải thích “Cái này trước Phượng tỷ tỷ để lại nơi này, nhờ ta tới thu hồi.”
Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của quản sự biệt viện không nghĩ tới hắn sẽ đến nói “Mau cho người thu dọn chủ viện.”
“Vâng.” Quản sự vội vàng chạy đi gọi người thu dọn, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đi vào biệt uyển, Thi Kỳ Nhi muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Thi Kỳ Nhi trở lại Phượng Tiên các, chuyện thứ nhất chính là tìm Phượng Nhan. Vài người trong các nói Thẩm công tử đến, Phượng Nhan ở phía sau.
Nàng đi vào hậu viện, Phượng Nhan một thân bạch y đang đánh đàn, một bên là Thẩm Khanh đệ nhất phú thương Giang Nam. Phượng Nhan mặt mày mỉm cười, nhưng có chút xa cách.
Thẩm Khanh ở một bên cầm quạt, dựa theo tiếng đàn gõ gõ vào lòng bàn tay. Một khúc kết thúc, Thẩm Khanh vỗ tay nói “Phượng tiên tử cầm nghệ quả nhiên thiên hạ vô song.”
“Thẩm công tử khách khí.”
Nhìn thấy bộ dáng Thi Kỳ Nhi tựa hồ có chuyện muốn nói, Thẩm Khanh cười cười, lập tức nói “Vậy Thẩm mỗ xin cáo từ, ngày mai lại đến bái phỏng Phượng tiên tử, hy vọng tiên tử suy xét sự tình Thẩm mỗ đã nhắc.”
Phượng Nhan gật đầu, Thẩm Khanh đi rồi Thi Kỳ Nhi hỏi “Hắn muốn tỷ suy xét cái gì?” Phượng Nhan trầm mặc, rồi sau đó nói “Hắn hy vọng ta gả cho hắn.”
Thi Kỳ Nhi không nói gì.
“Muội vội vàng trở về, có chuyện gì?”
“Là như thế này…ta gặp Bảo chủ, hắn…” Thi Kỳ Nhi đem chuyện gặp gỡ Tiêu Lạc Ngọc kể lại một lần, Phượng Nhan ngốc lăng lăng ngồi tại chỗ, rồi sau đó chậm rãi hỏi “Ngươi nói, hắn đi Tô Châu có phải tới tìm ta hay không?” Hay là vì sao cố tình đến Tô Châu?
Bên này Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi đang suy nghĩ ý của Tiêu Lạc Ngọc, bên kia Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn đến Tô Châu nguyên nhân thật sự chẳng chút liên quan đến Phượng Nhan, nói thật suốt dọc đường đi hắn chỉ nghĩ làm thế nào dỗ Hoa Diệc Khê vui vẻ, về phần Phượng Nhan, hắn đã hoàn toàn… quên .
Chính là lời như thế nói ra cơ hồ không ai tin, mà ngay cả ánh mắt của Tiêu Hàn luôn luôn trung thành tận tâm đều là ‘Ai, hóa ra ngài là đến tìm Phượng Nhan.’
Tiêu Lạc Ngọc ở sân trong đi qua đi lại mấy vòng, suy nghĩ làm sao giải thích cùng Hoa Diệc Khê. Vừa rồi lúc dùng cơm trưa, Hoa Diệc Khê không có bất luận biểu tình gì, mà ngay cả hắn trêu đùa đều không phản ứng. Điều này làm cho hắn có chút nóng vội, thầm nghĩ rằng Hoa Diệc Khê chớ hiểu lầm chứ.
Ngồi bên bàn đá, Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc xoay quanh, trong lòng có chút buồn cười.
“Diệc Khê, ngươi hãy nghe ta nói…ta…” Vừa muốn lên tiếng giãi bày thì có hạ nhân trong biệt viện cầm một phong thư chạy tới “Bảo chủ, Phượng Tiên các đưa thư tới.”
Tay Hoa Diệc Khê ngừng lại, trong lòng Tiêu Lạc Ngọc cơ hồ muốn chửi ầm lên. “Vứt đi…” Trong lòng mắng vài câu Phượng Nhan thật không biết điều, kéo tay Hoa Diệc Khê “Diệc Khê ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không biết.…”
Hoa Diệc Khê rút tay mình về, không lên tiếng. Tiêu Lạc Ngọc biết không thể trách Hoa Diệc Khê, là ai cũng sẽ nghĩ loạn, sớm biết như vậy thì đi Hàng Châu cho rồi, sẽ không xảy ra việc này. Hắn chỉ nghĩ du sơn ngoạn thủy vài ngày, rồi mới đi Tàng Kiếm sơn trang. Quả nhiên người định không bằng trời định.
“Bảo chủ, nhưng người truyền tin nói là có liên quan sự tình Cái Bang, bảo ta cần phải giao cho người.” Hạ nhân lại nói.
Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, ngược lại Hoa Diệc Khê vươn tay với hạ nhân “Đem lại đây.”
Hạ nhân chỉ cảm thấy thanh âm này nghe sao mà lạnh lùng đến thế, lập tức giao thư cho Hoa Diệc Khê. Y đưa cho Tiêu Lạc Ngọc “Nếu là Cái Bang, ngươi vẫn nên xem một chút cho thỏa đáng.”
Vẻ mặt Tiêu Lạc Ngọc đau khổ, mở phong thư, lập tức sắc mặt đại biến.
Trong đó chỉ có sáu chữ, viết: Tàng Kiếm sơn trang đứng sau.
Đời trước, cơ hồ là sau khi Thanh bang bị diệt môn, mới từ trong miệng người Thanh bang truy ra Tàng Kiếm sơn trang, đời này, lại là từ Phượng Nhan.
Tiêu Lạc Ngọc khẳng định Phượng Nhan cùng người đứng sau nhất định là nhận thức, thậm chí có khả năng ngay từ đầu hết thảy là một hồi âm mưu.
Bất luận thế nào — hắn nhất định phải đi Phượng Tiên các một chuyến.
“Ta chờ ngươi trở lại.” Hoa Diệc Khê hiểu Tiêu Lạc Ngọc, biết hắn đang suy nghĩ gì, Tiêu Lạc Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu “Ta sẽ nhanh trở về, ngươi cẩn thận chút.”
Hoa Diệc Khê gật đầu, “Có Canh Tinh ở đây, không có việc gì.”
Tiêu Lạc Ngọc đi rồi, Hoa Diệc Khê một người ngồi ở trong viện. Y biết nguyên nhân Tiêu Lạc Ngọc lựa chọn Tô Châu, bởi vì hai người trước đây, từng nói muốn tới Tô Châu một lần, nhưng cuối cùng vẫn chưa thực hiện.
Lúc này đây, Tiêu Lạc Ngọc là muốn bồi thường y — Hoa Diệc Khê mỉm cười, ngón tay vô thức vuốt đầu Canh Tinh, Canh Tinh híp mắt, buồn chán ghé vào đùi Hoa Diệc Khê.
“Đi chơi đi!” Hoa Diệc Khê cười nói. Trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc, có thể được y tươi cười chỉ có Canh Tinh. Canh Tinh ngẩng đầu nhìn y, nghe lời bò đi chơi đùa.
Ánh nắng thực ấm áp, Hoa Diệc Khê híp mắt, nhìn góc sân tinh xảo. Cuộc sống như thế, y khát vọng đã bao lâu rồi? Từ khi bắt đầu biết mình có tình cảm với Tiêu Lạc Ngọc, vẫn luôn ngóng chờ ngày này.
Cho dù tự hủy nội lực, cho dù cùng thế nhân thù địch, chỉ cần Tiêu Lạc Ngọc đồng ý cùng y một chỗ, cái gì cũng không màng.
Chính là… trong lòng vẫn luôn ẩn ẩn hoài nghi, Tiêu Lạc Ngọc vì sao chuyển biến nhanh như vậy — có phải là giống mấy người kia nói chỉ là lạt mềm buộc chặt với Phượng Nhan? Hay nên nói chỉ là phiền chán không lý do theo đuổi một người như vậy?
Vậy hắn đối với mình thì sao? Mình đối với hắn mà nói rốt cuộc là cái gì?
Cứ cho là áy náy cũng không sao, cứ cho là không yêu cũng không quan hệ, chỉ cần có thể cùng hắn một chỗ….
Chỉ là cuộc sống như thế, thật sự có thể tiếp tục sao? Có khi nào Tiêu Lạc Ngọc đi lần này, sẽ không chịu trở về. Lại biến thành bộ dáng trước kia đối xử với mình?
Hoa Diệc Khê nắm chặt tay, sau đó thở dài từ từ mở ra.
Nếu hết thảy đều phải trở lại hệt như cũ, y còn có thể giống trước kia — cứ vậy an tĩnh chờ đợi sao?
Thời điểm đó bản thân mình, có thể hay không giết chết Phượng Nhan? Giết chết tất cả những người liên quan?
Cười khổ một chút, Hoa Diệc Khê tự rót một ly trà, chậm rãi uống cạn. Lúc này đột nhiên nghe thấy động tĩnh sau lưng, sau đó một trận đau đớn kịch liệt từ cổ truyền đến, Hoa Diệc Khê chỉ thấy đầu choáng váng, tiếp theo cái gì cũng không biết.
Khi Tiêu Vân tới đưa điểm tâm, chỉ trông thấy Canh Tinh vây quanh cái bàn không ngừng xoay vòng, miệng hướng lên không trung, tựa hồ rất phẫn nộ.
“Hoa thiếu gia đâu?” Tiêu Vân hỏi. Canh Tinh chỉ nhìn không trung, không ngừng phát ra tiếng “Tê tê”. Tiêu Vân dạo qua trong viện một vòng, không tìm được Hoa Diệc Khê. Hắn gọi hai tiếng, cũng không có tiếng đáp lại.
Tuy rằng Hoa Diệc Khê rất lạnh nhạt, nhưng sẽ không như vậy, một chút động tĩnh đều không có. Tiêu Vân biết rằng không xong, ném khay chạy đi tìm Tiêu Hàn.
“Tiêu Hàn, không tốt, không thấy Hoa thiếu gia.” Tiêu Hàn mới rồi bị tổng quản biệt viện gọi đi xử lý vấn đề phòng vệ, nhìn thấy Tiêu Vân gào lớn chạy vào, có chút không hiểu.
“Làm sao vậy?”
“Không xong rồi, không thấy Hoa thiếu gia.”
Tiêu Hàn vừa nghe, trong lòng biết không tốt, vội vàng cùng Tiêu Vân tìm kiếm khắp biệt viện —
Bên Phượng Tiên các, Tiêu Lạc Ngọc mặt không đổi sắc ngồi ở bên bàn, trong lòng có chút bất an. Phượng Nhan còn chưa tới đây, hắn nhịn không được đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Hoa Diệc Khê có Canh Tinh bên người, còn có hộ vệ Tiêu gia bảo, hơn nữa tự thân tuy rằng không có nội lực nhưng là dụng độc thiên hạ vô song, không có khả năng có người có thể dễ dàng tới gần y.
Tuy rằng an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng thấp thỏm thật không giảm bớt. Trong lòng càng lúc càng mất kiên nhẫn, lúc này cửa phòng mở ra, một làn gió thơm thổi đến.
Phượng Nhan một thân váy dài hồng nhạt, đai lưng trắng ôm khít vòng quanh eo nhỏ yểu điệu, tóc đơn giản buộc lên dùng một cây trâm bạch ngọc gài lên, tóc dư nhu thuận thả xuống, dài tới tận thắt lưng. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đẹp mà không quá khó chịu. Nhìn ra được Phượng Nhan vô cùng dụng tâm trang điểm.
Tiêu Lạc Ngọc chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó cất lời chào “Tiên tử.”
“Tiêu bảo chủ.” Phượng Nhan còn bưng một cái khay, bên trong là bầu rượu tinh xảo, cộng thêm chén ngọc xanh.
“Tiên tử làm thế nào biết Tàng Kiếm sơn trang đứng sau màn sai sử?” Tiêu Lạc Ngọc lạnh lùng hỏi, đi thẳng vào chủ đề.
Tiêu Lạc Ngọc lạnh nhạt ngoài dự kiến Phượng Nhan, tươi cười trên mặt nàng có chút cứng ngắc “Tiêu bảo chủ cần gì phải gấp gáp, đương nhiên là có chứng cớ.”
Nàng buông khay xuống “Đây là rượu nho tốt nhất Tây Vực, Tiêu bảo chủ có nể mặt dùng một chén?”
Tiêu Lạc Ngọc lạnh lùng, đi đến trước bàn ngồi xuống. Phượng Nhan cũng thản nhiên ngồi bên cạnh, trên người hương khí không ngừng truyền vào trong mũi Tiêu Lạc Ngọc.
Mấy ngày nay quen ngửi dược hương trên người Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc phát hiện mình thế nhưng không thích ứng mùi thơm của Phượng Nhan. Bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Hoàn chương 14.