Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 92




Bên ngoài, nghe Thượng Quan lão phu nhân nói, sắc mặt Nhị phu nhân thoáng trầm xuống, nếu là trước đây Kiều gia tới cầu thân, vậy thì thôi, nhưng ngay lúc này, bọn họ rõ ràng là thay Kiều Đại thiếu gia tới xin lỗi.

Không bao lâu, Kiều lão phu nhân đi ra, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Người lớn tuổi thường như vậy, Thượng Quan lão phu nhân dẫn bà tới viện của mình nói chuyện, để lại Kiều phu nhân và hai tức phụ.

Nhị phu nhân vào phòng xem nữ nhi, thấy nàng ngồi ở đầu giường, vội vàng đi qua an ủi: "Dung Nhi ngoan, nương sẽ không để Dung Nhi nhà chúng ta chịu ủy khuất."

"Nương, Kiều lão phu nhân nói, nếu con không muốn gả vào Kiều gia, bà ấy sẽ giúp con tìm một hôn sự tốt."

Nhị phu nhân ngẩn ra, quan trọng nhất của nữ tử là thanh danh hiện tại đã bị hủy, bà dẫn nàng hồi kinh vốn là muốn tìm cho nàng một mối hôn sự, phía Nam thương hộ nhiều, ý của Nhị lão gia là muốn nàng gả về kinh thành, nếu trước đó không xảy ra việc gì, hôn sự với Kiều gia quả thật rất tốt, nhưng hôm nay nghe vào tai Nhị phu nhân lại có chút hụt hẫng.

"Nương, người để Dung Nhi từ từ ngẫm lại." Thượng Quan Nghệ Dung nhỏ giọng.

Nhị phu nhân thở dài, bảo nàng nằm xuống, lại đắp chăn cho nàng: "Không vội, con cứ tĩnh dưỡng đi."

Bất luận Kiều gia có hành động gì đều không còn liên quan tới Trương gia, Thượng Quan tướng quân trước nay làm việc luôn sấm rền gió cuốn, nếu trong kinh thành đã có lời đồn, ông lập tức bẩm báo việc này với Hoàng Thượng, hoàng đế tuy ngồi trên cao, đương nhiên không quá rõ ràng chuyện của bá tánh.

Vừa nghe Thượng Quan tướng quân nói, Hoàng Thượng liền nổi trận lôi đình, thân là trưởng tức của một gia tộc, không vì gia tộc nối dõi tông đường, đã bị mang về nhà mẹ đẻ còn không biết hối cải, còn dám làm ra chuyện hại người này.

Thượng Quan tướng quân bên này đi trình tấu với Hoàng Thượng, Trương đại nhân và Trương phu nhân bên kia cũng đi cầu xin Trương Quý Phi, không phải vì để Trương Nghiên có thể về Kiều gia, mà là hi vọng Thượng Quan gia bỏ qua cho hài tử của mình.

"Quý Phi nương nương, thần phụ chỉ có một nữ nhi này, Nghiên Nhi cho dù ngàn sai vạn sai nhưng vẫn là hài tử của thần phụ, thần phụ sao có thể nhẫn tâm bỏ nó? Nó đã đủ khổ rồi, Quý Phi nương nương, cầu xin người cứu lấy Nghiên Nhi." Trương phu nhân quỳ dưới đất khóc thương tâm, Trương Quý Phi ngồi trên không khỏi đau đầu.

Phụ thân của Trương Quý Phi và Trương đại nhân là huynh đệ, bọn họ đều là hài tử của Tam phòng, nếu không phải bà vào cung từng bước bò lên, Tam phòng hôm nay sao có thể ngồi ăn cơm cùng bàn với Đại phòng? Nhưng nguyên nhân chính là vì bà đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, càng thêm rõ ràng một chuyện, Thượng Quan gia sẽ không từ bỏ.

"Tẩu tử, không phải ta không muốn giúp, Nghiên Nhi lần này thật sự quá phận, lần trước nhúng tay vào việc Nghiên Nhi đẩy di nương làm hại một thi hai mạng ta đã bị phê bình, ta chẳng qua chỉ là một phi tử trong cung mà thôi, Thượng Quan tướng quân chưa chắc đã cho ta mặt mũi." Trong triều, Trương Quý Phi không thể đắc tội với người tay cầm binh quyền, quan hệ giữa hai vị thiếu gia của Thượng Quan phủ và Định Vương vốn không tôi, bà càng không thể vì việc này mà khiến nhi tử của mình rơi vào khó xử.

"Muốn bồi thường bao nhiêu thần phụ cũng nguyện ý, chuyện này là Nghiên Nhi không đúng, nhưng hài tử này từ nhỏ thân thể đã không tốt, nếu đi xa thần phụ không thể chiếu ứng."

Trương Quý Phi thở dài. Hài tử này trước khi xuất giá vẫn còn tốt đẹp, Kiều gia và Thượng Quan gia đều không thể đắc tội, đặc biệt là Kiều lão gia tử, một khi đã lên tiếng thì ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể phản bác, giúp Nghiên Nhi hoàn hảo không hao tổn ở lại kinh thành, Thượng Quan gia chắc chắn không phục.

"Đại ca, chuyện của Nghiên Nhi ta thật sự không thể giúp, nếu Hoàng Thượng tới đây, ta có thể giúp mọi người hỏi thăm một chút."

Đây đã là giới hạn cuối cùng của Trương Quý Phi, Trương đại nhân không nhiều lời nữa, kéo Trương phu nhân xuất cung. Dọc đường, Trương phu nhân không ngừng lẩm bẩm: "Vậy phải làm sao đây?"

"Từ từ xem đã." Trương đại nhân vỗ vai bà ta. Nếu thật phải đưa nữ nhi đi, bọn họ cũng nên tìm trước một chỗ tốt.

OoOoO

Ban đêm, Hoàng Thượng tới tẩm điện của Trương Quý Phi, sau khi rửa mặt liền ngồi ở mép giường để bà ta xoa bóp.

"Hoàng Thượng, hôm nay Đại ca và tẩu tử tiến cung tìm thiếp." Trương Quý Phi nhẹ giọng.

Hoàng đế vốn híp mắt ngủ bỗng nhiên mở mắt nhìn chằm chằm Trương Quý Phi, thật lâu sau mới lên tiếng: "Vậy sao? Trương đại nhân không phải đang bận việc trong nhà à, sao lại có thời gian tiến cung thăm nàng?"

Trương Quý Phi thu lại xấu hổ trong đáy mắt, cười đáp: "Tất cả trong nhà Đại ca đều khỏe mạnh, làm sao có chuyện gì?"

Hoàng đế lần nữa nhắm mắt lại, Trương Quý Phi chỉ cảm thấy cả người băng giá, không dám mở miệng nhắc tới Trương Nghiên.

Một lát sau, hoàng đế mới nói: "Ái phi ở trong cung có chuyện không biết, hôm nay Thượng Quan tướng quân tới cáo trạng với trẫm, đối tượng là Trương thị bị Kiều gia hưu kia, nghe nói Trương thị này lại ghen tị, hơn nữa không thể sinh hài tử, trong thất xuất chi tội đã phạm mấy cái, còn hại chết hài tử của trượng phu, hiện tại lại bắt cóc nữ nhi của Thượng Quan gia, ý đồ hủy hoại danh dự của nàng."

Trương Quý Phi càng nghe càng cảm thấy lạnh lẽo, hoàng đế chậm rãi mở mắt nhìn bà ta, đáy mắt chứa đầy thâm ý: "Ái phi là cô cô của Trương thị, phẩm tính của ả, nàng chắc rõ ràng?"

"Thời điểm thiếp tiến cung hài tử kia chỉ vừa mới chào đời, tuy rằng khi nhỏ rất thương nó, nhưng số lần gặp mặt lại không nhiều, là một hài tử khá an tĩnh." Trương Quý Phi miễn cưỡng mỉm cười, chậm rãi xoa bả vai cho hoàng đế, "Hiện tại ngày càng ít gặp mặt, nó còn theo hôn phu của mình tới Nam Tầm."

"Hôm nay Thượng Quan tướng quân cầu xin trẫm làm chủ, trẫm lại không biết làm chủ thế nào, hai nha hoàn kia cũng là người, hơn nữa di nương và thứ trưởng tử của Kiều gia đã chết, ái phi cho rằng, tất cả nên thanh toán thế nào?"

Trương Quý Phi nhíu mày, tay bất giác run lên, muốn thanh toán thế nào? Đương nhiên là giết người đền mạng.

"Hoàng Thượng, Nghiên Nhi không thể sinh hài tử, bị Kiều gia hưu rồi sau này cũng không thể gả chồng, chi bằng cho nó làm bạn với Phật, vì người chết mà cầu phúc chuộc tội, được không?"

Hoàng đế chỉ nhìn bà ta, không đáp, lòng bàn tay Trương Quý Phi lúc này đã đầy mồ hôi. Thật lâu sau, hoàng đế mới khẽ cười: "Ái phi nhân từ, trẫm cũng nghĩ như thế."

OoOoO

Cuối cùng cũng như ý nguyện của Trương Quý Phi, Thượng Quan gia đồng ý cho Trương thị vào chùa tu hành, nhưng ngôi chùa này do Thượng Quan gia lựa chọn. Hoàng đế mờ mịt nói với Thượng Quan tướng quân, việc này không nên làm quá đáng, Thượng Quan tướng quân đương nhiên hiểu ý của ông ta, có thể đưa đi thật xa, nhưng cũng không thể để ả quá thiếu thốn, dù sao cũng là tiểu thư nhà quan lại.

Trương phu nhân khóc lóc không cho Trương thị đi, không phải nói để tóc tu hành lễ Phật có thể ở lại Vạn An Tự sao? Ngôi chùa Thượng Quan gia lựa chọn bà trước nay chưa từng nghe tới, hơn nữa còn ở phía Nam, kêu bà làm sao nỡ cho hài tử qua đó?

Thượng Quan Dịch tới dẫn người đi vô cùng có "thiện ý" mà giải thích: "Trương phu nhân, Càn Lan Tự là ngôi chùa ở phía Nam tốt nhất chúng ta lựa chọn, vị trí nằm trên núi cao, người thành kính đều muốn đi bái tế chỉ mất một ngày một đêm, hơn nữa phong cảnh rất đẹp, là nơi thích hợp để tu tâm dưỡng tính."

Trương phu nhân vừa nghe tới cái nơi xa xôi kia, chịu không được mà hôn mê bất tỉnh.

Nha hoàn phía sau luống cuống đưa người vào, Trương đại nhân nhìn nữ nhi này, không khỏi bất lực, toàn bộ Trương phủ thế mà không có nha hoàn nào nguyện ý đi cùng, bên cạnh lúc này chỉ có hai nha hoàn thân cận trước đó.

Trương Nghiên nhìn Trương phu nhân ngã xuống, ánh mắt chợt lóe lên. Thượng Quan gia muốn phái người đích thân dẫn Trương Nghiên đi, Thượng Quan Dịch xung phong nhận việc này, đương nhiên là vì hả giận cho muội muội.

Xe ngựa chậm rãi đi về cửa thành, Thượng Quan Dịch theo sau, phía trước là bốn thị vệ. Trương Nghiên xuyên qua khe hở nhìn ra phố xá bên ngoài, nét mặt vô cùng bình tĩnh.

Qua khu chợ náo nhiệt, xe ngựa đi ngang Thiệu phủ, nhìn bức tường kia, ả đột nhiên rút thanh đoản đao đâm nha hoàn bên cạnh, sau đó hất màn đẩy xa phu. Cả người xa phu nhào về phía trước, ngựa bị kinh sợ, lập tức phóng đi. Trương Nghiên nhân cơ hội này, nhảy xuống.

Tất cả tới quá đột ngột, Thượng Quan Dịch xuống ngựa kiểm tra mã phu, lại ra lệnh cho thị vệ đuổi theo. Trương Nghiên bị té ngã, cả người đau đớn, vội vàng chạy vào chợ lớn. Nơi này đồng ngươi, ả cắn răng, nâng váy trốn vào ngõ nhỏ, phía sau đã không còn thấy binh lính tủy đuổi.

Ả đã làm thì nhất định phải thành công, ả không muốn xuất gia, không muốn đi làm ni cô tụng kinh niệm Phật, không được, ả không muốn.

Trong đầu không ngừng vang lên thanh âm như vậy, Trương Nghiên như phát điên chạy về phía trước. Ả cầm dao xuyên qua các con ngõ nhỏ, vết cắt trên tay vẫn chưa phát hiện.

Thượng Quan Dịch đen mặt đuổi theo, Trương Nghiên vừa đẩy ngã hai người muốn chạy vào ngõ nhỏ, đã thấy trước mặt có một quan binh, ả vội dùng sức đẩy sạp trúc về phía bọn họ, lại chạy về hướng khác, lòng ngày càng sợ hãi.

Ả không thể bị bắt trở về, nhất định phải đào tẩu.

Trương Nghiên không ngừng chạy về phía trước, cuối cùng cũng thoát khỏi đám quan binh.

Đột nhiên nghe một tiếng "Cẩn thận", bị cái gì đó đụng trúng, thân mình như bay lên, ngã mạnh vào bậc thang một cửa hàng. Sau ót truyền tới đau đớn, ả rốt cuộc cũng không thể phân biệt chân đau hay eo đau, cả người không thể cử động mà nằm một chỗ, tay vô lực nắm chặt thanh đao.

Rất nhiều người vây xem, Trương Nghiên cảm thấy ngày càng khó hít thở, cho dù há miệng vẫn cảm thấy không đủ. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, Trương Nghiên cố gắng mở to hai mắt nhìn Thượng Quan Dịch, hắn thế mà muốn mang ả đi tìm đại phu. Thật buồn cười, ả muốn hại chết muội muội hắn, hiện tại hắn không nên rút kiếm cho ả một nhát sao?

Thượng Quan Dịch nhìn Trương Nghiên run rẩy cầm lấy thanh đoản đao, máu tươi không ngừng trào ra.

"Giúp ta." Trương Nghiên bắt lấy tay Thượng Quan Dịch, muốn hắn cầm lấy dao nhỏ, tay còn lại vô lực chỉ vào trái tim mình, "Giúp ta."

Sau ót ngày càng nhiều máu, Trương Nghiên biết mình đã tới đường cùng, nhẹ nhàng đẩy Thượng Quan Dịch ra.

Không cần ngươi giúp đỡ, ta không muốn ở lại thế gian này, không muốn đi niệm Phật, cũng không muốn nghĩ tới chàng ấy!