Thời điểm Tề Hạo Thịnh dạy Tề Quý Phẫm viết chữ, Thúy Nhi ở bên ngoài cùng một nha hoàn đang phơi quần áo, nơi này là lúc trước Thúy Nhi cầu xin Gia Cát Ngọc Hân an bài cho họ, đối với người ở Cẩm Trúc Viện mà nói, Tề Quý Phẩm mắc bệnh đậu mùa không chết vẫn không bọn họ sợ hãi không dám tới gần, mà Thúy Nhi cũng mong được thanh tịnh.
Về lại Cẩm Trúc Viện đã là giữa trưa, sáng sớm tin tức hắn ngủ lại viện của Thúy di nương, lại dạy cho hài tử kia viết chữ, mọi người liền nhận ra Tề Quý Phẩm mặc dù thân phận thấp kém vẫn tốt hơn thứ trưởng tử bị điếc của Cát di nương.
Gia Cát Ngọc Đồng đang uống canh bổ, nghe nha hoàn nói liền buông chén canh xuống, sắc mặt lạnh đi, ả đúng là xem nhẹ nhi tử kia, "Nghe nói hài tử rất giống nương của nó?"
Gả vào Nam Dương Hầu phủ, Gia Cát Ngọc Đồng ả là quý thiếp, so với những nha hoàn được nâng làm di nương tôn quý hơn nhiều, thân phận của Thúy Nhi ả căn bản không để vào mắt, chỉ là kinh ngạc, Tề Hạo Thịnh sao lại đột nhiên chú ý tới hài tử đó?
"Nghe mấy nha hoàn từng gặp qua nói xác thật rất giống, có điều sau lần bệnh đầu mùa này, trên mặt hài tử kia để lại không ít sẹo." Hầu hạ Gia Cát Ngọc Đồng so với hầu hạ thế tử phu nhân khiến các nàng sợ hãi hơn nhiều, hầu hạ Gia Cát Ngọc Đồng nhiều năm, Tiểu Tình rất rõ tính tình của ả, hiện tại chỉ biết cẩn thận thu dọn chén bát, lại lệnh người bên ngoài vào dâng trà.
Gia Cát Ngọc Đồng nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng trên tay, bức họa của Liễu Nhứ Nhi nàng từng ở thư phòng của Tề Hạo Thịnh thấy một lần, xác thật là nữ tử khiến người ta phải mê muội, nhưng như thế thì sao, hài tử nàng sinh có thân phận như vậy, chú định ở Nam Dương Hầu phủ không thể ngẩng đầu, ngay cả nhận tổ quy tông cũng không được.
Gia Cát Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hiện tại có Nam Dương Hầu hài tử không thể nhận tổ, nhưng một khi thế tử kế thừa Nam Dương Hầu phủ, hắn muốn cho hài tử kia nhận tổ quy tông, ai có thể ngăn cản?
Nghĩ đến, Gia Cát Ngọc Đồng liền đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy đi tìm Gia Cát Ngọc Hân.
Gia Cát Ngọc Hân vừa dùng xong bữa trưa, đang cùng Chu ma ma thương lượng tìm cho Tề Quý Nhan một ma ma biết giáo dưỡng hài tử bị điếc, cho dù chỉ có một chút cơ hội, có thể giúp đứa nhỏ này học nói cũng là rất tốt.
"Ngươi tới đúng lúc lắm, dù sao cũng là mẹ đẻ của hài tử, chuyện tìm ma ma giáo dưỡng nó, ngươi cũng nên để tâm một chút." Gia Cát Ngọc Hân thấy ả tới, nói.
"Không phải có bà vú rồi sao, Lạc Ninh không cần mời ma ma giáo dưỡng, mời cho Nhan Nhi dường như không ổn." Gia Cát Ngọc Đồng ngồi xuống, thoáng nhìn qua hài tử kia, đáy mắt hiện lên một mạt chán ghét, quay đầu nhìn Gia Cát Ngọc Hân, cười thành khẩn.
"Ngươi đừng quên nhi tử ngươi không thể nghe thấy, không mời ma ma có kinh nghiệm trong việc này giáo dưỡng, không lẽ ngươi thật sự muốn nó cả đời không có cơ hội nói chuyện sao?"
"Có thể nói được thì như thế nào, tỷ tỷ đừng quên, cho dù có thể nói chuyện, nó với vị trí kia đã vô duyên rồi." Đáy mắt Gia Cát Ngọc Đồng không hề che giấu tham vọng, "Hiện tại tỷ tỷ không phải lo lắng hài tử này có thể nói chuyện hay không, hẳn là đang lo thế tử không có trưởng tử kế thừa."
Gia Cát Ngọc Hân không muốn trả lời, dù sao cũng là hài tử mười tháng hoài thai, thế mà một chút cũng không quan tâm lo lắng, "Vậy ngươi nên nghĩ cách kéo thế tử tới phòng mình." Ngữ khí của Gia Cát Ngọc Hân đã lạnh đi vài lần, kêu bà vú ôm hài tử ra ngoài.
"Việc này tỷ tỷ phải giúp đỡ mới được." Gia Cát Ngọc Hân nhấp ngụm trà, tán dương, "Quả nhiên chỉ có chỗ của tỷ tỷ mới có trà ngon."
Nghe ngữ khí nửa châm chọc nửa đố kỵ kia, Gia Cát Ngọc Hân kêu Yên Chi đi lấy hộp trà tới, ném lên bàn: "Có gì nói đi."
"Tỷ tỷ chắc cũng đã nghe nói tối qua thế tử ở lại chỗ của Thúy di nương, sáng nay còn dạy hài tử kia viết chữ." Gia Cát Ngọc Đồng thong dong đưa hộp trà cho nha hoàn phía sau, nói.
"Tuy hài tử kia không thể nhập gia phả Tề gia, nhưng nếu thế tử chú ý, tương lai được nhận tổ quy tông cũng không biết chừng, hài tử này là vấn đề lớn." Gia Cát Ngọc Đồng thấy nàng im lặng, tiếp tục, "Thế tử nhất định rất hoài niệm Liễu cô nương, đương nhiên sẽ đối tốt với hài tử kia, một khi có cơ hội sẽ cho nó vào gia phả Tề gia."
"Gia Cát Ngọc Đồng, ngươi đúng là điên rồi!" Gia Cát Ngọc Hân cắt ngang lời ả, quát lớn, "Sao hả, ngươi muốn nó chết thế nào, trún độc hay chết đuối, hay là dứt khoát tìm người đưa nó ra khỏi Nam Dương Hầu phủ?"
"Lời này của tỷ tỷ nghiêm trọng quá rồi, muội muội chỉ muốn nói nếu hài tử kia vào gia phải, tỷ tỷ sẽ gặp bất lợi, muội không hề có ý muốn hại nó."
"Đủ rồi, đem những tâm tư đó của ngươi dùng trên người thế tử, hoàn thành nhiệm vụ sinh hạ hài tử khỏe mạnh khi vào Nam Dương Hầu phủ đi, còn những việc khác ngươi không cần nhúng tay vào, đừng quên, nơi này không phải Khánh vương phủ, ngươi an phận một chút!"
Nhìn sắc mặt Gia Cát Ngọc Đồng trắng bệch, Gia Cát Ngọc Hân tiếp tục: "Sao hả, ngươi cảm thấy mình sinh hạ được hài tử thì có thể bò lên đầu ta, ngươi chẳng qua là thứ nữ của Khánh Vương phủ, là di nương của Nam Dương Hầu phủ này, cho dù hôm nay Gia Cát Ngọc Hân ta chết, ngươi cũng không có cơ hội ngồi vào vị trí thế tử phu nhân!"
Gia Cát Ngọc Đồng nắm chặt góc áo, cánh môi tái nhợt, đáy mắt đều là không cam lòng, từ lúc ả gả vào, Gia Cát Ngọc Hân chưa từng nặng lời như vậy. Ả ngẩng đầu, lả chả chực khóc, run rẩy nói: "Sao tỷ tỷ lại nói muội như vậy? Muội làm tất cả đều vì giúp tỷ tỷ có chỗ đứng ở Nam Dương Hầu phủ này, phụ thân đã nói tỷ tỷ không muốn động tay vào âm mưu quỷ kế kia, không sao, muội có thể giúp tỷ làm, vì sao tỷ tỷ còn trách muội?"
"Vậy từ nay về sau ngươi đừng làm nữa, càng không cần nghe lời phụ thân tới dạy ta phải làm thế nào!"
"Tỷ tỷ, tỷ vì Quân công tử mà gả vào Nam Dương Hầu phủ, nếu tỷ trái ý phụ thân, vậy hắn..."
Gia Cát Ngọc Hân bỗng nhiên đứng lên từ trên cao nhìn xuống Gia Cát Ngọc Đồng, gằn từng chữ: "Vậy ngươi kêu phụ thân giết chàng đi!"
Sắc mặt Gia Cát Ngọc Đồng vốn tái nhợt nay thêm vài phần hoảng loạn: "Tỷ tỷ, tỷ không sợ phụ thân thật sự giết hắn sao?"
Gia Cát Ngọc Hân cười nhạo một tiếng, đi đến bên cửa sổ, tưới nước cho chậu hoa, đưa lưng về phía Gia Cát Ngọc Đông, thong thả nói: "Nếu phụ thân bắt được chàng, nhớ tới báo với ta một tiếng."
"Tỷ biết hắn chạy thoát khi nào!" Thật lâu sau, sau lưng truyền đến tiếng của Gia Cát Ngọc Đồng.
Ngọc Hân xoay người, cười nói: "Chỉ mới đây thôi, trễ hơn muội muội." Nàng cầm chậu hoa tới đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, ôn nhu khuyên nhủ, "Ngọc Đồng à, ở Nam Dương Hầu phủ này, ta là chủ mẫu, còn là tỷ tỷ của ngươi, cho nên lời ta nói, ngươi phải ghi nhớ, biết chưa?"
Nhìn đáy mắt Gia Cát Ngọc Hân không chút độ ấm, Gia Cát Ngọc Đồng ngẩn ra, gật đầu.
"Được rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi, tinh thần tốt mới có thể vì thế tử mà sinh hạ một hài tử khỏe mạnh." Gia Cát Ngọc Hân nhẹ nhàng vỗ vai ả, kêu Tiểu Tình trực tiếp đưa ả về.
Gia Cát Ngọc Đồng vừa ra khỏi phòng Gia Cát Ngọc Hân, lập tức gạt tay nha hoàn đi, ra ngoài Cẩm Trúc Viện.
OoOoO
Tháng mười một tới, thời tiết ở kinh thành đã rất lạnh, chỉ chớp mắt, cây cối trong sân đã trụi lá, trong Tề phủ, Oánh Tú nhìn Tráng Tráng tinh thần rất tốt đỡ lan can tự mình đi tới đi lui, cùng Nghiêm ma ma thương lượng ít công việc vặt trong nhà, xem có nam tử phù hợp không.
"Bão Cầm qua năm nay đã mười sáu, Thụy Châu cũng mười bảy, hôn sự của Thanh Bích mấy ngày trước mẫu thân nàng có tới hỏi ta, Tử Yên thì có thể giữ lại thêm hai năm, nhưng cũng nên sớm chuẩn bị."
"Ta thấy nhi tử của chưởng quầy phường vải không tồi, tiểu tử kia lớn hơn Thụy Châu một tuổi, là người thành thật." Nghiêm ma ma nghĩ nghĩ, nói.
"Trước quyết định hôn sự của Thụy Châu, nha đầu này từ Kiều phủ theo ta, dù thế nào cũng không thể bạc đãi." Oánh Tú lại nghĩ tới vài người, nhưng đều không cảm thấy hài lòng. Hôn sự của Bão Cầm nàng để bụng nhất, viết mấy cái tên xuống, nàng uể oải xoa vai.
Tráng Tráng thấy Oánh Tú và Nghiêm ma ma không để ý tới mình, bám tay vịn ê ê a a mà kêu, Oánh Tú chỉ lo cho hôn sự của mấy nha đầu, hoàn toàn không nghe tiếng kêu của nó.
Qua nửa ngày, bên tai Oánh Tú truyền tới một thanh âm mềm mại: "Nương."
Vừa quay đầu nhìn, Tráng Tráng bám tay vịn đắc ý đi tới đi lui, thấy Oánh Tú đã chú ý tới mình, cái miệng nhỏ khẽ động, lần nữa kêu một tiếng nương.
Oánh Tú vội xuống giường, đi tới ngồi xổm bên cạnh hài tử, kéo tay nó, run giọng nói: "Tráng Tráng, gọi lại lần nữa đi."
Tráng Tráng ngây thơ mờ mịt nhìn Oánh Tú bỗng nhiên rơi lệ, duỗi bàn tay nhỏ tới giúp nàng lau đi.
"Lạnh." Tráng Tráng nhón chân, không cẩn thận liền nga xuống.
Oánh Tú vội đỡ nó dậy, nó bám lấy Oánh Tú không chịu buông tay: "Không phải lạnh, là nương, Tráng Tráng, gọi nương đi."
"Nương."
Trong lòng Oánh Tú như có dòng nước xiết chảy qua, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, Tráng Tráng vất vả lắm mới ôm lấy cổ Oánh Tú, thấy nương mình khóc, nó quơ tay sờ mắt nàng, không ngừng gọi.
Nước mắt rơi càng nhiều, đó là mỗi lần Tráng Tráng không cẩn thận té ngã, Oánh Tú đều sẽ xoa xoa cho nó mà an ủi.
"Nương không đau, gọi thêm một tiếng cho nương nghe, được không?" Oánh Tú nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hài tử, Tráng Tráng thấy nàng cười, liền mở miệng gọi nương, gọi càng thuận miệng.
Đêm đó Tề Hạo Minh trở về, biết nhi tử đã gọi được nương, y vừa vào cửa liền ôm Tráng Tráng muốn nó gọi cha. Tráng Tráng duỗi tay sờ râu còn chưa cạo trên cằm y, giòn tan gọi: "Nương!"
"Không phải nương, là cha, cha." Tề Hạo Minh cọ cọ vào tay hài tử, Tráng Tráng khanh khách cười lên, lại gọi một tiếng nương.
Tề Hạo Minh dở khóc dở cười nhìn nhi tử của mình: "Không đúng, là cha, gọi cha."
Tráng Tráng nghi hoặc nhìn y, thấy Oánh Tú vào phòng, tự hỏi nửa ngày, lại gọi nương.
Ngay cả Bão Cầm cũng cười, Oánh Tú vỗ nhẹ trán nàng ấy, phân phó: "Mau đi qua chỗ Kiều ma ma lấy đồ tới."
Tề Hạo Minh ngồi đối diện Tráng Tráng, một người ủy khuất, một người mê mang, Oánh Tú ôm lấy Tráng Tráng, chỉ vào Tề Hạo Minh: "Cha."
"Địch." Tráng Tráng há mồm nghẹn hồi lâu mới gọi một chữ.
Tề Hạo Minh bật cười: "Thôi được rồi."
Một lát sau, Bình Nhi tới dọn cơm chiều, Tử Yên đột nhiên chạy vào báo: "Tiểu thư, Kiều Nhị thiếu gia tới, nói là có việc gấp."