Trong lòng Hương Lăng hiện lên một suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Gia Cát Ngọc Đồng, thoáng nhìn màu son lóa mắt trên môi ả ta, hệt như giấc mộng quấn quanh chính mình: "Vậy phải làm thế nào?"
"Trong phủ đều nói cái thai này của Nhị nãi nãi nhất định là nam, thế tử của chúng ta còn chưa có nhi tử, sao có thể để Đinh Phong Viện đi trước?" Gia Cát Ngọc Đồng ghé sát tai Hương Lăng, thì thầm, "Vậy không để nàng sinh hạ hài tử là được."
Hương Lăng còn đang mơ màng bỗng nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Gia Cát Ngọc Đồng, còn có chút hoảng sợ, việc hại người Cát di nương nói ra thế nhưng thật phong đạm vân khinh.
"Không, không được, ta không thể hại tiểu thư." Hương Lăng lẩm bẩm, lắc đầu.
"Ta đâu kêu ngươi hại, không hạ thủ được thì đổi hài tử của nàng, Hương di nương, nếu ngươi không dám, làm sao yêu cầu thế tử tới phòng ngươi đây? Ngươi nên trở về nghiền ngẫm lại đi." Cát di nương nhìn vẻ mặt kinh hoảng của nàng ta, trong lòng khinh thường, nếu không phải chuyện lần trước bại lộ, hiện giờ bản thân không thể gần gũi Đinh Phong Viện, nếu không, ả đã sớm xuống tay, còn cần tìm đến nữ nhân ngu xuẩn này sao?
Hai chữ thế tử hiện lên trong đầu Hương Lăng, cơ hồ chiếm lấy tất cả, từ lúc vào Cẩm Trúc Viện, nàng ta chỉ gặp thế tử hai lần, hai lần, sao có thể đủ, kiên quyết trong đáy mắt càng sâu: "Để ta thử xem."
Trong Cẩm Trúc Viện, Gia Cát Ngọc Hân ôm Lạc Ninh trong lòng, híp mắt nhìn bà vú quỳ dưới đất, lạnh lùng hỏi: "Là ai dạy ngươi ở bên Đai tiểu thư xúi giục nó nói trong bụng Nhị nãi nãi là đệ đệ! Là ai dạy ngươi nói với nó trong bụng Cát di nương cũng nhất định là đệ đệ, muốn nó phải yêu thương đệ đệ hả!"
"Đệ đệ, đệ đệ." Nghe mẫu thân nhắc tới đệ đệ, Lạc Ninh ở trong lòng lại bắt đầu không an phận, mở to hai mắt nhìn Ngọc Hân, mềm mại gọi một tiếng nương.
"Phu nhân, tiểu nhân oan uổng, tiểu thư tuổi còn nhỏ, nghe bọn hạ nhân nói một lần liền nhớ." Bà vú cúi đầu, không khỏi kinh hách.
"Oan uổng?" Ngọc Hân giao Lạc Ninh cho Yên Chi ôm ra ngoài, đứng dậy, nhìn người quỳ dưới đất, "Ngươi là người của phụ thân, không có nghĩa tới nơi này của ta, ta không có cách trừng trị, nhìn ngươi hiện tại đang ở chỗ ai, liền biết chủ tử của ngươi là người nào, Cát di nương hiện tại đã không còn là Gia Cát Thập tứ tiểu thư, nàng ta chỉ là một tì thiếp. Đại tiểu thư không cần ngươi hầu hạ nữa, ta sẽ tìm ma ma khác chiếu cố nó, nếu ngươi thích, thì tới chiếu cố hài tử còn chưa chào đời của Cát di nương đi."
"Phu nhân, tiểu nhân biết sai rồi phu nhân, người để tiểu nhân chiếu cố tiểu thư đi, Đại tiểu thư mỗi lần ngủ thường dễ tỉnh, buổi tối nếu không có tiểu nhân Đại tiểu thư sẽ ngủ không được." Bà vú bỗng nhiên dập đầu một cái, động tĩnh lớn đến bên ngoài cũng nghe thấy.
"Ngươi đâu, lôi bà vú không tận chức trách này đi, đánh mười lăm đại bản, sau đó đưa cho Cát di nương, cứ nói ta tìm bà vú trước cho ả, bà ta từng chiếu cố Đại tiểu thư, kinh nghiệm rất phong phú." Gia Cát Ngọc Hân không thèm nhìn ma ma một cái, nếu không phải Lạc Ninh sau khi trở về không ngừng gọi đệ đệ, nàng thật không biết bà vú này dạy nữ nhi của mình nhiều thứ như vậy. Vui vẻ sống chung với đệ đệ trong bụng Cát di nương? Thật buồn cười, cho dù là nam hài, cũng chỉ là con vợ lẽ mà thôi, nó cần gì phải sống vui vẻ với nam hài đó?
Ở Đinh Phong Viện, Oánh Tú đọc thư Kiều Cẩn Trạch gửi, bọn họ ở Lô Châu đã xuất phát, tính toán thời gian gian, hơn một tháng nữa Kiều Cẩn Trạch có thể về đến kinh thành. Bão Cầm mang sữa dê tới cho Oánh tú: "Dương ma ma nói muốn dọn tới đây."
"Vậy cho người dọn dẹp chỗ trước đây bà ấy ở đi, mấy tháng không có người ở, cái nên đổi mới đều đổi."
Buổi chiều, Dương ma ma tới, Định Vương Phi phân phó bà ấy tới chiếu cố Oánh Tú sắp sinh, bà đỡ Định Vương Phi cũng giúp nàng tìm một người, sớm ngày dọn vào Nam Dương Hầu phủ, miễn cho phát sinh ngoài ý muốn.
"Dương ma ma, lại làm phiền bà, thật ngượng ngùng." Oánh Tú kêu Bão Cầm rót trà cho Dương ma ma và bà đỡ kia, "Ta sẽ an bài thêm một phòng cho vị ma ma này."
"Không cần Nhị nãi nãi, đây là Lý ma ma, lão tỷ muội của ta, mấy năm trước được đại xá xuất cung, liền theo ta vào Định Vương phủ làm việc, căn phòng trước kia ta ở cũng không nhỏ, hai chúng ta ở cùng là được, qua mấy ngày nữa sẽ có thêm hai bà vú tới, Nhị nãi nãi chỉ cần an bài cho họ."
Oánh Tú cung kính gọi một tiếng Lý ma ma. Dương ma ma nói tiếp: "Ta nghe Nghiêm ma ma nói, Nhị thiếu gia vẫn luôn ngủ trong phòng Nhị nãi nãi, hiện tại tháng lớn, vẫn là tách ra ngủ riêng, bắt đầu từ ngày mai, lão thân sẽ đến ở cùng Nhị nãi nãi người."
Oánh Tú sửng sốt, ngay sau đó gật đầu. Trước đó Nghiêm ma ma có tới ngủ mấy đêm, nhưng đến cuối cùng lại bị Tề Hạo Minh nghĩ cách đuổi đi, sau mấy tháng tiếp theo Nghiêm ma ma không còn tới nữa, sương phòng sớm chuẩn bị y chỉ qua đó ngủ mấy buổi tối mà thôi.
Đến tối nhắc đến việc này, thấy biểu tình Tề Hạo Minh có chút không vui, Oánh Tú khẽ cười: "Dương ma ma là người chàng xin với Định Vương Phi, hiện tại không thể không vâng theo."
"Dương ma ma nói cũng có đạo lý, hai chân ta không tiện, nếu có chuyện gì, ngược lại gây thêm phiền toái cho nàng." Tề Hạo Minh vuốt ve bụng Oánh Tú, thai bảy tháng, hiện tại bụng đã lớn rất nhiều.
"Đây." Oánh Tú nắm tay y nhẹ nhàng đặt ở sườn khác của bụng, "Mỗi tối, đến lúc này, nó đều sẽ nghịch ngợm."
Chuyển động truyền tới, cho dù chỉ cái chớp mắt, trên mặt Tề Hạo Minh cũng có kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn Oánh Tú, Oánh Tú kéo tay y di động theo, đó là cảm giác vô cùng kỳ diệu, hình như là hài tử trong bụng đang chào hỏi.
Thai động qua sườn bên kia mới dừng, Tề Hạo Minh nhẹ nhàng tựa đầu vào bụng nàng: "Sao lại không động nữa?"
Oánh Tú khẽ cười: "Nó ngủ rồi."
Tề Hạo Minh đứng dậy ôm nàng, ngửi thanh hương nhàn nhạt trên tóc.
Hôm sau trong phòng thêm một ghế nằm, là Oánh Tú chuẩn bị cho Dương ma ma, Dương ma ma không chịu, nói như vậy không thể chiếu cố nàng tốt nhất. Tề Hạo Minh chỉ có thể dọn sang cách vách, tối đầu tiên, Oánh Tú ngủ không ngon, không có y, một mình nằm trên giường sẽ thấy thiếu gì đó, xoay người mấy cái, Dương ma ma ở ngoài bình phong liền giật mình.
Oánh Tú lập tức nằm yên, lại mở to hai mắt không ngủ được, ban ngày bận rộn nhiều việc chưa kịp suy nghĩ, Bão Cầm nói Hương Lăng lại đến, vẫn vì chuyện kia.
Chấp nhất một chuyện Oánh Tú không quá để ý, nhưng quá nhiều lần khó tránh sẽ khiến người sinh nghi, tuy rằng thân mình nặng nề, nhưng sau chuyện đổi thuốc kia, càng an tĩnh Oánh Tú càng bất an.
Nửa đêm mơ màng thiếp đi, hôm sau tỉnh lại, Bão Cầm vào hầu hạ nàng rời giường, Dương ma ma sớm đã thu dọn chỗ ngủ của mình, ăn sáng xong liền cùng Oánh Tú đi thỉnh an hầu phu nhân.
Cuối tháng tám, thời tiết dần chuyển lạnh, Bão Cầm mang theo một kiện áo choàng, theo sau Oánh Tú tới viện của hầu phu nhân.
Sắp tới ngày tế tổ của Nam Dương Hầu phủ, hầu phu nhân phá lệ bận rộn, Oánh Tú chỉ ngồi một lát, liền có rất nhiều quản sự bà tử vào bẩm báo sự tình hầu phủ, mà Bách Lý thị của Tam phòng cũng sắp sinh, Tề Lộ Hân lại vội vàng chuyện đính hôn, hiện giờ chưa phân gia, tất cả hầu phu nhân đều phải quan tâm.
Chờ Gia Cát Ngọc Hân tới thỉnh an, Oánh Tú và nàng ấy cùng cáo từ, hướng đi của Đinh Phong Viên và Cẩm Trúc Viện khác nhau, cho nên tới hoa viên hai người liền tách ra, đi được vài bước, Oánh Tú lại thấy Hương Lăng đứng chờ ở phía xa xa.
"Dương ma ma, phiền bà đỡ ta một chút, đi nhiều, eo bắt đầu đau rồi." Oánh Tú kêu Dương ma ma đỡ mình, chậm rãi đi về phía trước.
Bão Cầm cũng nhìn thấy Hương Lăng, đi trước vài bước, giọng điệu có chút không tốt: "Hương Lăng, sao ngươi lại tới nữa hả!"
"Ta..." Hương Lăng không khỏi nhìn Dương ma ma bên cạnh Oánh Tú, thời điểm thỉnh an không phải tiểu thư chỉ mang theo một nha hoàn thôi sao? Hôm nay sao lại có thêm một người? "Ta chỉ là muốn thăm tiểu thư một chút."
Oánh Tú nhìn Hương Lăng để tay phía sau, liền để Bão Cầm che chắn phía trước. Hương Lăng không thể vượt qua Bão Cầm, chỉ có thể hành lễ, sau đó rời đi.
Một mùi hoa nhàn nhạt phiêu tới, Oánh Tú cảm thấy có chút quen thuộc. Bão Cầm lại tức giận chỉ vào bãi nước dưới đất: "Ai lại thiếu đạo đức như vậy, không biết đường này mỗi ngày tiểu thư đều phải đi sao, sao lại làm ướt thế hả!"
Oánh Tú nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Hương Lăng, càng cảm thấy hương khí này vô cùng quen thuộc. Về tới Đinh Phong Viện, nàng phân phó Thanh Bích đi lấy hương liệu thôn trang đưa tới, sau khi ngửi qua mới xác định: "Thứ trong tay Hương Lăng là lấy từ xà phòng chỗ của ta."
"Nàng ta cầm cái đó theo làm gì?" Bão Cầm đóng hộp lại.
Oánh Tú sai người mang chậu nước tới, đổ trong sân, lại bỏ một khối xà phòng lên trên, ra hiệu cho Bão Cầm: "Ngươi thử dẫm lên xem."
Bão Cầm giao cái mâm cho Tử Yên, thật cẩn thận dẫm một chân lên, nhưng chân vừa chạm đất, xà phòng liền trơn trượt, cả người Bão Cầm theo đó mà ngã xuống.
Sắc mặt Oánh Tú lập tức trầm xuống, nếu vừa rồi nàng không cẩn thận dẫm lên cục xà phòng kia, hài tử này có phải sẽ không còn không?
Như Oánh Tú sở liệu, ngày hôm sau Hương Lăng không còn tới tìm nàng, dẫn theo Dương ma ma và Thanh Bích đi dạo trong hoa viên, đúng lúc gặp Cát di nương cũng mang theo hai nha hoàn đi tới.
Oánh Tú dừng bước, mỉm cười nhìn ả đi tới. Thanh Bích lặng lẽ chắn trước mặt nàng, duy trì khoảng cách.
Sắc mặt Cát di nương thoáng thay đổi, ngay sau đó cười chào hỏi Oánh Tú: "Nhị nãi nãi đang tản bộ sao? Hiện tại thân mình nặng như vậy còn đi thỉnh an hầu phu nhân, thật làm khó người."
"Cát di nương vừa hoài thai, trước đó nghe nói ngươi trúng hỏa độc, thân mình nên tĩnh dưỡng cho tốt." Oánh Tú cười ôn hòa, "Chỗ ta có mấy cây nhân sâm, hôm nào sẽ cho người đưa qua cho di nương, cố bồi bổ nhiều một chút."
Nụ cười trên khóe miệng Gia Cát Ngọc Đồng thoáng cứng đờ, mắt nhìn bụng của Oánh Tú, ý cười trên khóe miệng càng sâu: "Nhị nãi nãi vẫn là giữ lấy mà dùng đi, đều nghe mọi người bảo là nam hài, Nhị nãi nãi thật có phúc."
"Mượn cát ngôn của di nương." Oánh Tú cười như không nhìn ả ta, "Đường bên này không dễ đi, Cát di nương cẩn thận một chút."