Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 55




Tề Hạo Thịnh phong trần mệt mỏi trở về, hôm sau, Tề Hạo Minh mới dẫn Oánh Tú tới viện của họ, thời điểm bước vào, Tề Hạo Thịnh đang ôm Lạc Ninh, vui đùa chơi với nó, bôn ba hơn một tháng, cả người tang thương không ít, ngay cả cằm cũng lỏm chỏm râu.

Thấy bọn họ tới, Tề Hạo Thịnh giao hài tử cho nha hoàn bên cạnh, đi tới vỗ vai Tề Hạo Minh, cười nói: "Lên đường vội vàng không kịp đi xem hai người, lần này ta mang về cho đệ không ít đồ tốt." Hắn lấy hộp gấm đặt trên bàn, mở ra trước mặt Tề Hạo Minh, bên trong là một gốc linh chi rất lớn.

Ánh mắt Tề Hạo Minh lóe lên, cười gật đầu: "Quả nhiên là đồ tốt!"

Tề Hạo Thịnh vui vẻ cười: "Ta đã nói Nhị đệ là người biết hàng mà, lần này xuống Nam điều đắc ý nhất chính là tìm được món này." Đóng hộp gấm lại, Tề Hạo Thịnh nhìn Oánh Tú đứng sau Tề Hạo Minh, "Đây là đệ muội?"

"Đại ca." Oánh Tú cười gật đầu với hắn, trong lòng ẩn ẩn không thoải mái.

"Đệ muội, Đại tẩu muội đang ở cách vách chọn lông chồn, sao muội không qua cùng nàng ấy xem một chút, thuận tiện lấy mấy phần về làm áo choàng?" Tề Hạo Thịnh ra hiệu cho Yến Chi dẫn Oánh Tú ra ngoài, tới chỗ Gia Cát Ngọc Hân đang xử lý hai rương lông chồn.

"Đệ muội tới thật vừa lúc, hai phần này đang định đưa qua chỗ muội." Gia Cát Ngọc Hân kéo nàng qua, chỉ hai tấm lông đặt trên giường, sơ rất vô cùng rắn chắc, "Lông chồn này hình như chỉ có phương Bắc mới có, vừa lúc giao dịch hai năm một lần gặp gỡ, đặc sản bốn phương tụ họp, vô tình gặp nên mua nhiều một chút. Yên Chi, đưa chỗ này tới viện của phu nhân, bên này đưa đến Nhị phòng."

Gia Cát Ngọc Hân sửa sang tới mệt mỏi, đỡ eo ngồi xuống bên cạnh Oánh Tú, gương mặt lúc này đã nở nang không ít.

"Đại ca trở về không trách Đại tẩu chứ?"

Gia Cát Ngọc Hân lắc đầu: "Hôm qua trở về không kịp hỏi, sáng nay nhắc tới, ta nói thân mình nặng nề nên nhờ đệ muội đi, chàng cũng không nói gì."

"Vậy thì tốt rồi. Oánh Tú vuốt ve tấm lông trong tay, cười ôn hòa.

Ở hầu phủ nghỉ ngơi hai ngày, Tề Hạo Thịnh liền gấp gáp tới biệt viện, không chờ thông báo đã vội vàng vào sân, suýt nữa đâm trúng Thúy Nhi đang ra khỏi phòng. Liễu Nhứ Nhi nhiều ngày không được gặp hắn, hiện tại nghẹn ngào không biết nói gì.

Hài tử trên giường thấy mẫu thân bỗng nhiên không để ý tới mình, tranh nhau nhào vào lòng nàng. Liễu Nhứ Nhi thu hồi ánh mắt, ôn nhu dỗ dành hài tử: "Được rồi, đừng náo loạn nữa, các con xem ai tới kìa!"

Lần trước gặp hai đứa nhỏ đã là mấy tháng, Tề Hạo Thịnh giống như đã rất lâu rồi không gặp, lúc này, bọn chúng đã biết kêu cha, so với Lạc Ninh, chúng càng dễ khiến nội tâm Tề Hạo Thịnh xúc động. Liễu Nhứ Nhi thấy hắn bế một hài tử, vành mắt đỏ lên, nức nở: "Hạo Thịnh, tên của chúng còn chưa đặt."

Tề Hạo Thịnh thoáng cứng đờ, thả hài tử xuống, xoay người ngồi xuống giường, ôm lấy Liễu Nhứ Nhi, đặt một nụ hôn trên trán nàng: "Ta sớm đã nghĩ ra tên cho chúng, ca ca tên Tề Quý Đình, đệ đệ tên Tề Quý Phẩm."

Mỗi một thế hệ truyền xuống, tên đều đặt theo gia phả, thế hệ của Tề Hạo Thịnh có một chữ "Hạo", đời sau dùng một chữ "Quý", vừa nghe hai cái tên này, đáy lòng Liễu Nhứ Nhi liền dâng lên một tia mong đợi, hai hài tử của nàng, tương lai sẽ vào gia phả của Nam Dương Hầu gia.

"Lễ một tuổi chàng không kịp đến, ca ca chọn cây kiếm, đệ đệ chọn một quyển sách." Liễu Nhứ Nhi ra hiệu Thúy Nhi mang đồ hai huynh đệ chọn tới.

Tề Hạo Thịnh nhìn đồ vật thủ công không quá tinh xảo, nhíu mày: "Kiếm tước thô ráp như vậy, làm tay hài tử bị thương thì làm sao đây!"

"Lớn nhỏ trong biệt uyển này đều dùng chi phí của hầu phủ, thiếp không thể tùy ý như ở Họa Phương, chọn đồ vật đoán tương lai chẳng qua là việc nhỏ mà thôi."

Nghe nàng nói như vậy, Tề Hạo Thịnh nhíu mày càng sâu, chi phí Nam Dương Hầu phủ chẳng lẽ không đủ để làm đồ vật đoán tương lai hạng tốt hay sao?

"Lễ một tuổi chỉ có một lần, sau có thể tùy tiện như vậy, ta lập tức sai người chế tạo một thanh kiếm nhỏ, làm vật tùy thân cho hài tử này, văn võ song toàn." Tề Hạo Thịnh ôm cả hai hài tử vào lòng, có lẽ vì quan hệ huyết thống, cho dù không thân thuộc, chúng cũng đều rất thích hắn.

Đáy lòng Liễu Nhứ Nhi dâng lên một tia chua xót, bề ngoài vẫn giữ vẻ vui vẻ hòa thuận, nhưng từ sau khi hắn có hài tử của mình liền rất ít khi đến biệt uyển qua đêm, hắn phải về Nam Dương Hầu phủ, nơi đó có thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, thê tử ruột thịt.

"Sao vậy?" Tề Hạo Thịnh thấy hai hài tử nháo tới mệt, liền giao chúng cho bà vú, thấy nàng tựa vào đệm mềm nghĩ ngợi liền lại gần ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.

"Lại một năm xuân đi hạ tới, hạ đi thu về, thì ra thiếp ở biệt uyển đã hơn hai năm, nhưng lại luôn cảm thấy tất cả phảng phất như ngày hôm qua." Liễu Nhứ Nhi tựa vào lòng hắn, nhìn rừng trúc sum xuê bên ngoài mà thương cảm.

"Sẽ không còn lâu nữa, chờ hài tử kia chào đời, ta sẽ nói với phụ thân đón mẫu tử các nàng về." Trái tim Tề Hạo Thịnh bất giác đau nhói, giống như hai năm trước ở Họa Phường, thời điểm Liễu Nhứ Nhi cự tuyệt hắn.

"Nếu cái thai lần này của thế tử phu nhân vẫn là nữ nhi?"

Đáy mắt Tề Hạo Thịnh hiện lên một mạt lạnh lùng: "Nếu nàng ấy không sinh được đích tử, Tề Hạo Thịnh ta đã có trưởng tử ở đây, nên đón mọi người về."

Liễu Nhứ Nhi khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: "Như vậy, thiếp có thể thường xuyên gặp chàng, không cần ở đây chờ đợi đúng không?"

Tề Hạo Thịnh ôm nàng cần chặt, chỉ cần ở bên nhau, không cầu gì khác, Liễu Nhứ Nhi, đây là một phần chấp niệm đã lâu, hắn muốn hoàn thành nó, trong lòng không ngừng kêu gào rằng, mặc kệ phía trước có bao nhiêu gian nan hiểm trở, hắn phải càng không sợ hãi, càng phải chiến thắng.

Nhưng Gia Cát Ngọc Hân kiêu ngạo kia lại khiến hắn kinh ngạc, nữ nhân đó hoàn toàn không nằm trong khống chế của hắn, nàng cũng không ngại hắn đi đâu, càng không quan tâm hắn đến biệt uyển làm gì, nàng chỉ muốn sinh được đích tử, điều này khiến Tề Hạo Thịnh cảm thấy hắn như món đồ giúp nàng có được hài tử, những thứ khác đều không cần.

Hai nữ nhân đối lập, Tề Hạo Thịnh càng thích người dễ khống chế, thấu hiểu tâm tư.

OoOoO

Tháng tám, thời tiết dần chuyển lạnh, Oánh Tú phân phó Bão Cầm mang áo choàng ra sân phơi một chút, tới buổi chiều, chưởng quầy các cửa hàng đem sổ sách tới, sau lần chỉnh đốn trước đó, Tề Hạo Minh xếp người của mình vào, Oánh Tú cũng tới Tề phủ lấy khế ước của cả nhà Thanh Bích, điều Đại ca và Nhị ca của nàng tới hai thôn trang.

Sổ sách lần này đưa tới đã thanh minh hơn rất nhiều, xem xong của sáu cửa hàng, Oánh Tú bỗng nhiên chăm chú nhìn một gian bán son phấn cuối cùng, buổi tối chờ Tề Hạo Minh trở về, nàng liền hỏi thăm cửa hàng son phấn.

"Tướng công, chàng thấy thế nào?" Oánh Tú đưa cho y một miếng xà bông, cái lần trước ở xuân phường Kiều gia nàng đã kiến nghị.

Oánh Tú cầm trong tay, ngửi ngửi: "So với lần trước hình như nhạt hơn một chút.

"Chúng ta không phải đang có một thôn trang bỏ trống sao, chi bằng mở một xưởng chuyên làm túi hương son phấn bán cho các tiểu thư phu nhân?" Người bình thường không thể dùng thứ này, nhưng ngày đó ở Kiều gia thấy các phu nhân tiểu thư rất thích, Oánh Tú liền nghĩ cách cải tiến một chút, định bán ở cửa hàng.

"Đây đều là nương tử làm sao?" Tề Hạo Minh nhìn mấy miếng xà bông màu sắc khác nhau trong hộp gấm, cầm lên xem từng cái, xác thật hương thơm đều khác nhau, "Vậy làm theo ý nàng đi, để Đại ca Thanh Bích quản lý."

Hôm sau, Oánh Tú phân phó mấy người Tử Yên thu thập cánh hoa, sau khi rửa sạch liền đem phơi khô, nghiền nát thành phấn, mãi tới khi bột phấn đã có thể hòa lẫn vào nước liền lọc lấy cặn, bỏ vào khuôn rồi để dưới chỗ râm mát chờ kết thành khối.

Làm xong một ít, Thanh Bích mang một phong thơ tới, nói là Thẩm lão gia đưa qua, muốn nàng tự mình mở.

Từ lúc Oánh Tú xuất giá, ngoại trừ ngày hồi môn, nàng và nhà mẹ đẻ dường như không có liên lạc, Thẩm phu nhân vì của hồi môn của mình càng không muốn gặp Oánh Tú, Oánh Tú cũng lười làm nữ nhi hiếu thuận, dứt khoát không trở về.

Oánh Tú kêu các nàng tiếp tục, bản thân cùng Thanh Bích về phòng, trong thư Thẩm lão gia nhắc tới Kiều gia, thế mà muốn Oánh Tú hỗ trợ làm mai, đối tượng vẫn là Kiều Cẩn Trạng, mà bên còn lại là cô em chồng của Thẩm Oánh Vận, tiểu nữ nhi của Nhị phu nhân Khang Bình Vương phủ, Công Tôn Oanh Oanh.

Trong thư của Thẩm Hạc Nghiệp, Công Tôn Oanh Oanh kia là nữ tử hiền hiệu, tri thư đạt lễ, cùng Kiều Cẩn Trạch cũng là gia thế xứng đôi, Nhị phu nhân nhờ Thẩm Oánh Vận truyền đạt với Lý thị, mà Lý thị lại nhờ Thẩm Hạc Nghiệp viết thư cho Oánh Tú, muốn nàng ra mặt đi nói chuyện với Kiều gia.

Xem xong, Oánh Tú trực tiếp đốt phong thư kia đi, Khang Bình Vương phủ và Kiều gia có quăng tám sào cũng không tới, bọn họ sao lại nhìn trúng biểu ca, hơn nữa hiện tại biểu ca đã đi Lô Châu, tuy không có chức quan trên người nhưng từ Lô Châu trở về thì lại không chắc, ông ngoại quan nhất phẩm, Đại cữu cữu phẩm cấp cũng không thấp, thật đúng là biết nhìn xa trông rộng.

"Thanh Bích, cho người hỏi thăm một chút, tình hình Nhị phòng Khang Bình Vương phủ là như thế nào, lại đi thăm dò Oanh Oanh tiểu thư kia." Khiến phụ thân hạ mình đi nói chuyện với nàng, Đại bá mẫu khẳng định đã cho họ không ít chỗ tốt, Oánh Tú chỉ nhớ lão gia Nhị phong kia không có chức quan gì, chỉ là một người rảnh rỗi trong Khang Bình Vương phủ, nếu Khang Bình Vương mất, tình cảnh của Nhị phòng này sẽ khó khăn rất nhiều.

Phương pháp trực tiếp nhất, ngoại trừ cưới một tức phụ có tiền vào, mang theo của hồi môn phong phú, còn một cách khác chính là gả nữ nhi vào nhà cao giống như Kiều gia, còn có thể giúp đỡ nhi tử của mình một ít.

Nếu là vậy, lợi ích phụ thân có được chắc cũng không ít, Oánh Tú suy nghĩ, tay cầm con dao nhỏ cắt xuống ngọn nến cắm trên giá, căn bản không suy xét tình cảnh của nàng ở Nam Dương Hầu phủ, mới gả vào mấy ngày đã vội vã muốn nàng mưu hoa cho họ, Thẩm gia như vậy, một chút cũng không đáng lưu luyến.