Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)

Chương 85: Ba Kiều giá đáo




Edit: Otaku Bi

Hai người đi dạo rất lâu, cuối cùng Hoa Ấu Lâm lên tiếng: "Này, Kiều Kiều bạn tiêu tiền của Giang Phóng như thế, có thật sẽ không bị sao không?"

Kiều Kiều biết, bất kể là những lời mà Phương Khuynh Nhan từng nói với cô, hay là của Hoa Ấu Lâm hiện tại, họ đều vì nghĩ cho cô cả. Từ Mạn chưa từng nói những điều này với cô, là bởi vì các cô từ nhỏ cùng nhau lớn lên,cũng hiểu rõ hình thức ở chung của bọn họ. Từ Mạn cảm thấy đương nhiên, nên giống với Kiều Kiều thấy chuyện chẳng có gì để nói cả.

"Bạn sợ mình phung phí quá, để cho Giang Phóng đá mình sao?"

"Đúng vậy." Hoa Ấu Lâm cũng cười.

"không sao.Mình biết mọi người đều vì muốn cho mình tốt cả, nên không hi vọng mình quá dựa dẫm vào Giang Phóng, nhưng mà thật sự là mình không thấy chuyện này có gì không phải. Mình nói ra sợ bạn cười mình, có đôi khi mình còn cảm thấy mình quá đáng quá, không phải là một con sâu gạo dựa dẫm vào nam nhân sao? Nhưng mà vì sao mà chính mình còn cảm thấy việc tiêu tiền của anh ấy là chuyện đương nhiên."

Những lời này của Kiều Kiều nghe rất vô lại, thế nhưng biểu cảm mê man của côkhiến cho Hoa Ấu Lâm buồn cười.

"Nếu bạn thấy đó là điều đương nhiên, thì đó chính là đương nhiên không sao cả, có lẽ là do chúng mình suy nghĩ nhiều quá. Mình lại thấy chưa bao giờ Từ Mạn nói chuyện như thế này với bạn đúng không?” nói xong, Hoa Ấu Lâm mình cũng cảm thấy kỳ quái.

"Hi hi." Kỳ thực Kiều Kiều suy đoán, hình như là Từ Mạn cũng có suy nghĩ giống nhưcô thì phải, cảm thấy việc cô tiêu tiền của Giang Phóng là chuyện tất nhiên, chảy mồ hôi.

"Kiều Kiều, Hoa Ấu Lâm..." một giọng nữ vang lên.

Hai người quay đầu lại: "cô Viên?"

Chỉ thấy cô Viên cũng mang theo túi lớn túi nhỏ, xem ra cũng thu hoạch được không ít nha.

"Hai cô nhóc cũng đi shopping à?" cô Viên khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất phúc hậu

"Đúng vậy."

"Hình như hai trò chẳng thu hoạch được nhiều lắm. Ha ha."

"cô giáo mua được không ít nha." Hoa Ấu Lâm cảm khái, ở Mỹ Thần này, mà mua nhiều đồ như thế, chắc cô chảy nhiều máu lắm.

"cô Viên đi một mình sao?" Kiều Kiều hỏi.

"Đúng vậy. Thế nào? một người thì không thể đi dạo phố sao?"

"Đương nhiên không phải, ý em muốn nói là, chúng ta cùng nhau đi ăn đi, ha ha, em đói bụng rồi. Sáng sơm nay không ăn nhiều lắm." Kiều Kiều mỗi tay kéo một người.

"Em nói cho hai người nhé, em biết một nhà hàng, ăn ngon siêu cấp nha. Đến cả Giang Phóng cũng khen không dứt miệng, nhanh, em mang mọi ngươi đi ăn thử, em mời." nói đến chuyện đồ ăn ngon gì đó, Kiều Kiều chảy cả nước miếng rồi.

Giáo sư Viên lái xe tới, rất may, nhà hàng mà Kiều Kiều muốn tới cũng khá gần.

Nhìn quán cơm Mân Nam cổ kính.

Hoa Ấu Lâm gật đầu, "Uhm, nhìn bề ngoài không tồi nha, nhưng không biết đồ ăn ra làm sao? Mình rất hoài nghi phẩm vị của bạn đó."

"Hứ."

Nhìn hai người đấu võ mồm, cô Viên mỉm cười.

"Hai đứa đáng yêu quá!"

"cô giáo, cô đang khen bọn em sao?" Hoa Ấu Lâm sáng mắt.

Viên giáo thụ cười: "Mấy đứa nhóc này!"

"cô giáo, cô mua gì thế?" Kiều Kiều quen biết với cô giáo Viên lâu, nên không ngại ngần cười hỏi.

"Trời sắp lạnh rồi mà? Mua cho ông nhà cô với thằng nhóc mấy quần áo."

"Quần áo của anh Viên còn cần cô mua cho á?" Kiều Kiều đã từng nhìn thấy con trai của cô Viên một lần, đó là lần cô Viên ăn cơm ở nhà cô, vì xe của cô đem đi sửa nên con trai cô lái xe tới đón.

"Mấy đứa nhỏ cho dù có lớn thì với cha mẹ vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi, sau này khi con với Giang Phóng kết hôn có đứa nhỏ rồi sẽ biết. Còn bây giờ, vẫn chỉ là trẻ con." cô Viên cười xoa xoa đầu Kiều Kiều.

Này Kiều Kiều, không phải là đứa nhỏ to xác sao?

Kiều Kiều vừa muốn nói gì đó, điện thoại vang lên, thì ra là điện thoại của Giang Viễn, Kiều Kiều đem mọi việc giao phó xong rồi ngắt điện thoại, cô Viên mỉm cười.

"cô biết ngay mà, nhóc con không thể không mua gì. Lại còn nói cô mua nhiều."

Kiều Kiều bị viên giáo thụ cười đến ngại ngùng, "Con chỉ mua một cái áo khoác cho mình thôi, còn lại là của Giang Phóng với Giang Viễn."

"Đúng đúng, Kiều Kiều của chúng là đúng là hiền thê mà." Nghe lời trêu đùa đầy ý vị của cô giáo Viên, Hoa Ấu Lâm cười ha ha, Kiều Kiều đứng ở bên cạnh nện cho cô mộtcái.

Sau khi ăn xong cô Viên đưa Hoa Ấu Lâm trở lại trường học, lại đưa Kiều Kiều đến chỗ Giang Phóng.

Ở Cẩm Giang ai cũng biết Kiều Kiều, đều mỉm cười chào cô.

Khi Kiều Kiều vào cửa, Giang Phóng đang cùng Giang Viễn và mấy nhân viên đang làm việc, Kiều Kiều ngại ngùng lè lưỡi một cái, chui vào phòng nghỉ. Mấy người cũng khôngdừng lại, tiếp tục công việc bận rộn. Kiều Kiều nhìn y phục cô mua bị Giang Phóng đặt ở sô pha trong phòng nghỉ, Kiều Kiều đoán chừng là Giang Viễn để vào đó, bởi vì để rất ngay ngắn, nếu như là Giang Phóng, đoán là kiểu gì cũng ném tạm chỗ nào đó thôi.

Phòng nghỉ có một giá sách nhỏ, để nhiều loại tạp chí. Còn có mấy loại của nước ngoài, Kiều Kiều có xem mấy lần, cảm thấy chẳng hay ho gì. Vẫn là đọc truyên tranh hay nhất, Kiều Kiều thích đọc Conan. Mặc dù cô đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng rất HAPPY. Hắc hắc.

"I "m a big big girl, In a big big world! It "s not a big big thing if you leave me..." di động của Kiều Kiều vang lên.

Hử, ba?

"Ba ba?"

"Kiều Kiều con. Con đang ở đâu đấy, ba sắp tới Tân Dương rồi, qua đây có một ít công việc tiện qua thăm con."

"Con đang ở tập đoàn Cẩm Giang, vâng, ba tới đón con đi, Giang Phóng đang bận, con kệ anh ấy thôi, hai ba con ta đi ăn nhé Ta ở Cẩm Giang tập đoàn, ân, ngươi tới tiếp tađi, Giang Phóng đang ở bận, ta mặc kệ hắn." Kiều Kiều lăn lông lốc bò dậy.

"Vậy thì đi."

Nhìn thấy Kiều Kiều áo mũ chỉnh tề nhẹ nhàng ra khỏi phòng nghỉ, Giang Phóng híp mắt nhìn một cái, tiếng âm báo tin nhắn “tin, tin” vang lên.

Giang Phóng liếc mắt đọc một cái: Ba em đến, anh cứ làm việc đi, em đi ăn cơm đây.

Kiều ba nhìn con gái rượu nhà mình đứng vẫy tay sung sướng ở cổng tập đoàn.

Nhảy nhót chạy đến xông lên trên xe, Kiều Kiều nhanh nhẹn thắt dây an toàn: "Ba, có việc gì mà ba tới vậy."

"Vì chuyện công ty thôi. Ở đây ba không rành lắm, con nói đi, đến chỗ nào ăn đây?"

"Dạ, rẽ phải, không xa. Có một cửa hàng hải sản, đồ ăn ở đó ông chủ làm ngon lắm."

"Được, con sao không biết đường mà mặc thêm nhiều quần áo vào, bây giờ tháng mấy rồi, mà vẫn còn mặc váy." Kiều ba nói lảm nhảm.

Tiệm ăn rất gần, hai người nhanh chóng đi đến, ngồi vào chỗ của mình.

"Gần đây thế nào? Nhìn mặt con nhỏ lại gầy quắt thế kia là sao? Giang Phóng khôngchăm sóc con gái của ba cẩn thận sao?"

"Ngày nào anh ấy cũng nhì nhèo như mẹ già ý? Ba cứ yên tâm đi, ở nhà mọi người thế nào, tối hôm qua con gọi điện cho mẹ, mẹ không nói là hôm nay ba đến đây?" Kiều Kiều rót nước trà cho Kiều ba.

"ừ, đây là quyết định tức thời thôi. Chuyện trong nhà con không cần lo lắng, cũngkhông có gì lớn cả, mẹ con cùng Kiều Mộc đều rất tốt. Cả nhà chỉ lo cho con thôi. Sợ con với Giang Phóng sống với nhau không tốt."

"không có việc gì mà, ba, ba và mọi người cứ yên tâm đi, Giang Phóng đối xử với con tốt lắm. Mấy hôm trước còn đòi cưới cơ, nhưng mà con cự tuyệt."

Kiều ba nhìn cô nói như vậy, cười vui một chút: "thật ra chuyện này đắng nhẽ ba đãnói với con từ trước rồi. Nhưng mà chúng ta cũng suy nghĩ, sợ rằng con cũng đồng ý,thì ba mẹ cũng khó xử. không phải ba mẹ không muốn con với Giang Phóng lấy nhau, chủ yếu là tuổi con còn nhỏ quá, chúng ta không muốn con sớm như vậy đã đi làm vợ người ta."

"Á?" Lời này của Kiều ba Kiều Kiều lại không nghĩ đến, cô lại cho rằng ba mẹ cô mongcô lấy chồng sớm chứ!

"Vài ngày trước, lúc Giang Phóng trở về Dân Giang làm việc, nó với ba mẹ nó có mời gia đình mình ăn cơm, Giang Phóng nói ra chuyện nó muốn kết hôn với con sớm. Lúc đó ba với mẹ có suy tính rồi, thấy rằng tuổi của con còn nhỏ, mới có tý tuổi đã cho đilấy chồng rồi, thế nên từ chối. không nghĩ tới, thằng nhóc này thấy ba mẹ không đồng ý, lại đổi cách, nhắm sang dụ dỗ con."

"Tên xấu xa này. anh ấy chẳng nói gì với con cả. Chẳng biết cả ngày nghĩ cái gì trong đầu, toàn làm điều xằng bậy."

Nhìn bộ dáng tức giận của Kiều Kiều, Kiều ba cười vui mừng, cũng phải nói, ông với mẹ mấy đứa nhỏ cũng biết, thằng nhóc Giang Phóng này đã sớm muốn cướp con gáirượu nhà họ đi lắm rồi! Đến cả Tiểu Mộc cũng ấm ức, nói anh Giang Phóng muốn chiếm đoạt chị mình. Nhưng mà bọn họ, cũng không thể phủ nhận, tình cảm của Giang Phóng dành cho Kiều Kiều là thật tâm thật lòng. Đến cả bọn họ cũng cảm thấy bất công, lúc nhỏ Kiều Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi việc đều không cần người trong nhà lo lắng bận tâm, trong nhà lại có tiểu Mộc, tất nhiên mọi sự quan tâm chủ yếu dành cho Tiểu Mộc. Mấy năm nay sợ rằng chỉ có Giang Phóng là người quan tâm chăm sóc cho Kiều Kiều nhất.

Hai cha con cô vừa ăn vừa nói chuyện, đang ăn thì Giang Phóng gọi điện thoại tới.

"Em với ba đang ở đâu đó?"

"Nhà hàng hải sản Khánh Hòa. anh muốn đến à? không phải anh đang bận lắm sao.anh cứ ở lại công ty ăn chút gì đó cũng được mà." Kiều Kiều đang gặm sờn cừu trong tay. thật là ngon, chẳng có tý dầu nào cả. cô thích nhất là ăn như vậy.

"đang ở đâu thì chờ anh, ba vợ tới mà anh không thể hiện một chút, bị trừ điểm thìsao. Em quá đáng chẳng nghĩ cho anh gì cả "

Chẳng mấy thời gian Giang Phóng đã xuất hiện ở cửa.

"Chú Kiều, con xin lỗi, bên con bận rộn quá, giờ mới tới được."

"không có việc gì không có việc gì. Hai ba con cũng chỉ ngồi nói chuyện nhà linh tinh thôi." Kiều ba cười, gọi nhân viên phục vụ. Chỗ đồ ăn hai người vừa gọi làm sao mà đủ cho ba người ăn?

"Để con để con." Kiều Kiều gọi thêm mấy món Giang Phóng thích ăn.

Kiều ba bộ dáng của con gái mình, "không cần gọi nhiều lắm, chỉ có ba người,ăn sao hết."

"Chú Kiều, chú không biết đó thôi, cô ấy á, là muốn đóng gói mang về đó. cô nhóc này thích ăn đồ ăn ở đây lắm." Ngồi ở bên cạnh Kiều Kiều, Giang Phóng đem tay áo vén lên bắt đầu bóc tôm cho Kiều Kiều.

Kiều ba thấy tình cảnh đó cười, ai có thể nghĩ đến, hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã hình thành cái thói quen này, thích ăn cái này cái kia, không thích làm, không ăn cái kia đâu, lại hầu hạ cô đâu vào đấy

Cuộc đời người, đều là duyên phận.

Giang Phóng với ai cũng có thể trừng mắt nghiêm mặt, nhưng lại không bao giờ to tiếng với Kiều Kiều.

Thời gian mà hai người không ở bên cạnh cô, Kiều ba và Kiều mẹ thường xuyên cảm thấy lo lắng cho con gái của mình, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy hai đứa nhỏ ở bên cạnh nhau, cách chúng đối xử với nhau, bọ họ lại yên lòng, cảm giác bản thân suy nghĩ nhiều. Hai đứa nhỏ này không phải là đứa nhỏ khiến cho người khác phải bận tâm.

"Kiều Kiều này, Giang Phóng bận rộn việc học ở trường và công việc ở công ty, conkhông giúp gì được cho nó, thì cũng phải làm chút đồ ăn cho nó chứ."

"Chỉ có chú Kiều thương cháu thoi." Giang Phóng nịnh nọt.

Kiều ba cười ha ha, "Con gái của chú chú biết chứ, chẳng bao giờ làm chuyện gì thiệt thòi cho mình cả, từ nhỏ đến lớn, hai đứa ở bên nhau rồi, lúc nào mà không phải thằng nhóc cháu bị thiệt chứ! Khi không ở cạnh, cô chú lúc nào cũng lo lắng, nhưng nhìn hai đứa, cũng yên tâm rồi! Chẳng có gì phải lo. Ha ha."

"Ba, ba thiên vị. Sao ba không bênh vực con gái chứ!" Kiều Kiều không chịu.

"Bởi vì chú Kiều biết, anh thương em từ trong cốt tủy."