Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)

Chương 82: Cuộc sống nghỉ hè bận rộn




Edit: Otaku Bi

Rất nhanh đã được nghỉ hè, mà mùa hè này đối với rất nhiều người mà nói, bận rộn dị thường. Kiều Kiều trở lại Dân Giang ở đó một ngày rồi lại trở về Tân Dương, không có cách nào khác, ở công ty của Giang Phóng có một hạng mục mới vừa được bắt đầu nên hắn bận rộn không đi được, đúng lúc Kiều Kiều được nghỉ hè, nên tới để hỗ trợ, mặc dù không giúp được chuyện lớn gì, thế nhưng chút việc lặt vặt thì có thể làm được.

Khi Kiều Kiều về nhà gặp được Kiều Dĩnh đã đi làm được mấy tháng, kỳ thực Kiều Dĩnh chưa tốt nghiệp mà đã đi làm, tất cả chỉ vì cô ấy không có kiên trì với việc đi học, Kiều Kiều nghĩ, có đôi khi, đúng là không có cách nào ép buộc một người. Nếu như côkhông được trọng sinh trở lại, chỉ sợ là cũng sẽ không nghiêm túc học tập được như thế, cuộc sống trở nên hạnh phúc hơn, cuộc đời, đến bây giờ đều không cảm thấy thất vọng, cô hi vọng, nhiều năm về sau nữa, tiểu Dĩnh cũng không hối hận với quyết định của mình lúc này, vì thế Kiều Kiều đành tận lực dùng khả năng của mình giúp cô bé mới được.

Có lẽ là do hoàn cảnh công tác, nên được tiếp xúc với môi trường và những con ngườikhông giống nhau, Kiểu Dĩnh trở nên linh động hơn nhiều, không hướng nội như ngày trước. Khi nói ý kiến của mình cũng không rụt rè sợ hãi nữa, hiện giờ ở công ty Kiều Dĩnh làm ở bộ phận phân phối nhà của công ty, chung quy công việc cũng khá, nghenói một tháng tiểu Dĩnh có thể kiếm được năm nghìn tệ, mà cô ấy cũng chỉ tiêu hết có hai ba trăm tệ, nên tiền tiết kiệm có rất nhiều. Đến cả thím hai Kiều cũng không nghĩ được Kiều Dĩnh sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy, vô cùng ngạc nhiên.

Vấn đề chỗ ở của Kiều Dĩnh, Kiều Kiều biết được và cũng rất yên tâm, là do công ty của Giang Phóng chuẩn bị cho, hai phòng ở một phòng khác, tổng cộng có tám người ở, mỗi gian bốn người, nhưng mà hiện tại ký túc xá đó chỉ có 5 người ở, tiểu Dĩnh được ở phòng chỉ có hai người, một phòng khác có 3 người, còn 3 người khác đãchuyển ra ngoài ở. Dù sao trong ký túc xá, việc quản lý khá là nghiêm túc. Trong công ty có quy định, mặc dù là túc xá, nhưng không cho phép mang người lạ về, cũngkhông cho về trễ quá 10h tối, đây không phải là quản chế, mà đó là việc bảo vệ quyền lợi của tất cả mọi người, nếu như không chấp nhận thì có thể chuyển ra ngoài ở. Dù sao với tiền lương của mấy người, thuê một phòng ở bên ngoài không phải việc khó khăn, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ. 

Hơn nữa, nếu như đã xin chuyển ra, ngoại trừ việc lại xin vào ở thì không được phép bước chân vào trong ký túc xá.

Kiều Kiều nghe Giang Phóng nói sơ qua về quy chế ở ký túc xá của công ty bọn họ cảm thấy thế là hà khắc, thế nhưng Giang Phóng cũng nói, công ty cũng có suy tính của chính mình, chỗ khác không nói, đặc biệt là bộ phận kinh doanh nhà ở này, đều là các cô gái tuổi còn nhỏ, nếu như mà ở trong ký túc xá mà có chuyện xảy ra thì sao, công ty không có cách nào để xử lý được, vì để tránh cho phiền phức về sau, tốt nhất là ngày từ đầu đã đề ra chế độ quản lý nghiêm ngặt một chút, dù sao, tiền lương cao như vậy rồi, nếu như có ai cảm thấy bất tiện đều có. Đương nhiên nếu như có ai mà vi phạm quy định của công ty sẽ bị đuổi việc thôi.

Với hoàn cảnh sống như vậy lại rất thích hợp với đứa nhỏ như Kiều Dĩnh, bởi vậy mà con bé khá là ưng ý, mỗi tuần được nghỉ một ngày cô bé chỉ đến Kiều gia hoặc tới nhàcô Kiều, Kiều Kiều là một đứa nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, cũng biết công việc này là do Kiều Kiều giúp mà có được, rất là cảm kích, thường mang cho Kiều Mộc một chút đồ ăn vặt gì gì đó, cho nên bé là một người được Kiều Mộc rất quý mến.

Kiều Dĩnh nghe nói Kiều Kiều trở về vào hôm đó, nên ngày nghỉ tuần đó đến nhà Kiều Kiều để gặp được cô, ba chị em gặp mặt nói chuyện ríu rít. Kiều Kiều hỏi rất tỷ mỉ về cuộc sống của Kiều Dĩnh. cô cũng lo lắng cho cô bé, nhưng mà thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, tối thiểu, Kiều Dĩnh đã không còn yếu đuối rụt rè như trước nữa.

Biết Kiều Kiều ngày hôm sau sẽ trở lại Tân Dương, Kiều Dĩnh cũng có chút giật mình, nhưng nghe nói là ở bên đó có một tòa nhà vừa được khởi công, Kiều Dĩnh không nóigì nữa, làm việc ở công ty đã mấy tháng nên cô bé cũng hiểu được nhiều chuyện ròi.

Kỳ thực khi dì Kiều Kiều cùng với Kiều Dĩnh đi làm, không ai biết họ có quan hệ với Kiều Kiều hay là có liên quan gì đến Giang gia, có một lần Kiều Mộc đến tìm Kiều Dĩnh, oán giận với cô rằng chị gái của mình bị Giang Phóng chiếm đoạt đi mất đến nỗi khôngthèm về nhà thăm mình, lúc đó người khác mới kinh ngạc biết được, Kiều Dĩnh, Kiều Kiều, Kiều Mộc đều có họ Kiều sao? Khi người ta hỏi Kiều Dĩnh cô cũng không giấu giếm chuyện gì.

Kiều Kiều ở tập đoàn Cẩm Giang là một người có tiếng đó!

Khi trở lại Tân Dương ngày nào Kiều Kiều cũng chạy theo Giang Phóng giúp đỡ làm viêc, nhưng cuộc sống lại trở nên năng động, Quách Vũ Phi và tiểu Tam Nhi đều đến làm cùng. Giang Phóng đã thẳng thắn nói với hai người họ, là anh em tốt với nhau thìkhông tính toán, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng, miễn cho sau này hai bên lạikhông thoải mái.

Nghỉ hè hơn bốn mươi ngày, Giang Phóng cho bọn hắn mỗi người một tháng năm nghìn, bao cơm trưa, buổi tối nếu như tăng ca, cũng bao luôn bữa tối, tăng ca đều được tính phí. Hai người đều đồng ý, Giang Phóng cũng nói, sau khi khai giảng, bọn họ có thể đến công ty làm thêm, nhưng tối đa một tháng chỉ có thể được ba nghìn thôi, dù sao bọn họ còn phải đi học nữa. Nửa năm sau, bọn họ đến kỳ thực tập năm tư rồi, mà hai bên cảm thấy công việc không tệ thì nếu muốn làm tiếp ở Cẩm Giang, thì tiền lương sẽ do bộ phận nhân sự tính toán 

Hai người đều không có ý kiến gì với sắp xếp như vậy, Giang Phóng cũng nói, ở tập đoàn Cẩm Giang, chỉ cần anh có ý chí, kiên trì có năng lực thì sẽ không bị bạc đãi.

Cho đến khi thực tế tiếp xúc với công việc tại tập đoàn, hai người nhìn mọi người bận rộn làm việc, đến cả Kiều Kiều mà cũng co chân lên mà chạy theo đi làm. Bọn họ mới biết được, đây chính là nơi rèn luyện con người mà! Đây không chỉ là một cơ hội việc làm tốt mà chính là cơ hội được học tập chân chính. Sợ rằng thật khó mà có nơi nào có hệ thống công việc như thế này để họ được học tập. Tiểu Tam Nhi cảm khái, được Giang Phóng coi trọng, cho bọn họ làm thêm ở nơi này nửa năm thôi, nhìn vào những công việc đó, sau này không chỉ được ở lại Cẩm Giang làm thực tế cũng sẽ học được rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa.

Hai anh chàng lại càng quyết tâm học tập thật tốt, làm việc thật trâu, kết quả ngày nào cũng cày bừa hùng hục! một tiền bối nhìn thấy hai người họ làm mệt đến mức chẳng cười nổi, nói bọn họ coi Cẩm Giang như là bạn gái rồi, dùng hết sức lực nam nhân đổ vào Cẩm Giang, nhưng mà thế là tốt, sẽ không cho mấy người phí hoài công sức đã bỏ ra.

Ở tập đoàn Cẩm thù lao, phúc lợi, vẫn luôn là số một .

Quách Vũ Phi cùng tiểu Tam Nhi cảm khái: "Mẹ ơi! Trước giờ cũng cảm thấy Giang Phóng có cuộc sống không dễ làm, nhưng mà không nghĩ tới bọn họ bận rộn đến mứckhông muốn sống nữa rồi!"

Về sau hai người cực kỳ mệt mỏi, cũng không thèm quan tâm gì nữa, vì nhiều thời gian đang làm cứ thế ngả ra đất đi nghỉ, khiến cho Kiều Kiều cười ngặt nghẽo.

Nhưng mà lần này đi làm thêm cũng khiến cho hai người thấy được thực lực của Kiều Kiều, không hổ là học sinh cưng của giáo sư Viên, người ta không phải chỉ có cái danhkhông đâu. Có năng lực thật sự đó, lại còn đưa ra rất nhiều ý kiến mà bọn họ khôngnghĩ ra được!

Nhìn thấy hai đôi mắt lóe sáng của hai người họ, trong thâm tâm Kiều Kiều thầm cảm khái, tôi không phải là thần tiên gì đâu, thật đấy, đó là do tôi có trí nhớ của kiếp trước thôi, tôi biết nhiều nhiều chuyện của kiếp trước lắm, hơn nửa, ngày ngày Giang Phóng ở bên cạnh cũng toàn nói những chuyện công việc đó. Cũng phải giúp đỡ hắn làm mộtvài việc nên kinh nghiệm của Kiều Kiều tự nhiên là nhiều hơn rồi.

đã hơn nửa tháng rồi Kiều Kiều chưa về nhà. Kiều mẹ không chịu được nữa, mang theo con gái út Kiều Mộc sang tìm Kiều Kiều, kết quả là mấy ngày hôm nay đôi vợ chồng trẻ đang bận rộn chân không chạm đất, nên chỉ chơi ở đó hai ngày rồi về nhà, nhưng trước khi đi Kiều Mộc lại ở lại, cô bế ở Tần Gia, Tần Tố Cẩm chăm sóc cô bé. nóilà để cho cô bé đến Tân Dương chơi mấy ngày, còn nói bà Tần rất yêu thương cô bé, Kiều Mộc trước giờ tính tình dễ tính thoải mái nên đồng ý ngay.

Tần Tố Cẩm mặc dù cũng là giảng viên tại đại học A, thế nhưng lại chủ yếu làm công việc nghiên cứu, ngành học của Tần Tố Cẩm không phải là ngành có liên quan tới kinh tế, nên không biết gì đến việc kinh doanh cả, thế nên hai con trai ai nấy đều bận rộn, chỉ có Tần Tố Cẩm là chẳng có việc gì, vừa lúc được nghỉ hè, Tần Tố Cẩm liền tới ở cùng với cha mẹ mình, rồi cùng với Kiều Mộc đi dạo xung quanh, nói thật, cho dù là ở Tân Dương sinh sống mấy chục năm nhưng Tần Tố Cẩm cũng chưa đi chơi nhiều ở đây.

Nhìn Kiều Mộc đến chỗ nào cũng vui vẻ ngạc nhiên la to, Tần Tố Cẩm cũng rất vui vẻ.

Hơn bốn mươi ngày nghỉ hè, vì bận rộn, nên Kiều Kiều cảm thấy thời gian trôi đi thậtlà nhanh, chẳng mấy đã đến ngày khai giảng. Thậm chí cô chẳng có cảm giác được nghỉ, hơn nữa, hình như đến ngày đi học mới là thời gian được nghỉ thả lỏng.

Vốn Giang Phóng cũng không bắt cô phải bận rộn theo hắn đi làm việc, thế nhưng hắnlại nài nỉ cô ở bên cạnh hắn, mà cô không có việc gì, chẳng lẽ lại nhìn những người khác bận rộn sao, không bằng tham gia một chút!

một chút thịt nuôi được từ kỳ nghỉ đông cả kỳ học cũng không bị mất đi, thời gian này ăn ngủ tốt lắm, nhưng bận rộn một hồi, cô lại gầy khiến mặt hóp lại.

Hoa Ấu Lâm lắc đầu cảm khái, "Kiều Kiều, bạn muốn lấy cằm làm dùi để đâm người ta sao?"

Kiều Kiều tức giận gào khóc với Hoa Ấu Lâm, giương nanh múa vuốt muốn giáo huấncô ấy. Nhưng mà, nhưng mà vì sao mà Hoa Ấu Lâm lại trốn phía sau người Chu Yên Vân vừa mới đi vào? không phải hai vị này là oan gia với nhau sao?

Chuyện gì đây? Trải qua một năm trời trong đấu tranh, gian khổ tranh giành, hai vị này bà ngày 1 vụ đánh lớn, hai ngày 1 vụ nhỏ. Nếu như không phải Chu Yên Vân vẫn còn một chút gọi là lý trí, sợ rằng hai vị này đã xông vào oánh nhau rồi. Ở Đại học A này có người nào mà không biết chuyện trưởng câu lạc bộ đàn cổ Chu Yên Vân và biên tập báo trường Hoa Ấu Lâm đối đầu nhau. Đều là đối thủ một mất một còn, chỉ tìm cách diệt trừ sau sao!

Thế nhưng, vì sao, có chỗ nào đó sai sai thì phải?

"này… này, cái kia, các cậu... hai người..."ngón tay Kiều Kiều run rẩy chỉ hết người này đến người kia.

Hai vị này có chuyện gì vậy?

Biểu tình kinh sợ của Kiều Kiều khiến cho Hoa Ấu Lâm không biết phải làm thế nào, nhưng mà cô ngượng thì ngượng vậy, nhưng có người lại không biết xấu hổ gì! Đó chính là Chu Yên Vân, cứ thế ôm chặt lấy Hoa Ấu Lâm trong ngực mình, dùng hành động tuyên cáo, chúng tôi là một cặp.

không chỉ có Kiều Kiều, đến cả người luôn luôn bình tĩnh như Phương Khuynh Nhan cũng làm bút rơi xuống đất, Kiều Kiều hóa đá, tất cả các đồng chí đang đứng vây xem đều có cùng một biểu tình, người duy nhất trông vẫn bình thường, chính là Lâm Hiểu Nam, mà hắn, thì sớm biết rồi, nếu không, không biết là biểu tình gì đâu!

Mọi người nhìn rồi nhìn, cuối cùng Hoa Ấu Lâm giận giữ nói: "Sao? chưa nhìn thấy người ta yêu nhau bao giờ à?"

Mọi người lắc đầu.

"Hứ, chậc chậc, bạn học của em ở khoa này đều kém hiểu biết thế, chưa nhìn thấy người ta yêu nhau bao giờ cả thương." Lời lẽ độc địa của Chu Yên Vân được dịp phát huy.

"Nhìn thấy người ta yêu đương rồi, nhưng chưa thấy cặp đôi nào quỳ dị như hai người. Tình yêu, đúng là thứ quá vĩ đại." Kiều Kiều cảm khái, làm cho mọi người cười vui.

"Hoa Hoa, chiều nay phải mời các chị ăn cơm đi cưng?" Kiều Kiều chơi với Hoa Ấu Lâm biết thừa, Hoa Ấu Lâm là thần ăn vặt.